Dứt lời, một chiếc vòng tay bằng lục ngọc bay đến.
Lý Quý có chút thất thố, chỉ kịp hai tay nhận lấy..“Mặc Long có chút kì lạ a… ban nãy thì nhìn ta ánh mắt sắc lẹm… sao bây giờ….”.Nhìn kỹ một vòng, đây là một vòng tay màu xanh thẫm, bề mặt cũng không nhẵn bóng mà trạm trổ các hạt tròn, hệt như một tràng hạt.
Bên trên mỗi một hạt đều có một hình đồ án phức tạp.Chỉ là vòng tay này có chút nhỏ bất thường, nếu là cổ tay của một đứa bé hay một nữ nhân nào đó gầy một chút mới có thể mang vừa.Lý Quý khuôn mặt đang khó hiểu thì đã nghe Mặc Long chầm chậm nói..- Vòng tay này cũng không có gì quá ghê gớm… chỉ là hỗ trợ ngươi điều khiển linh lực tốt hơn….Thấy hắn vẫn cầm chiếc vòng tay săm soi.
Mặc Long nhướng mày..- Truyền linh lực vào bên trong… vòng tay sẽ tự lớn dần ra….Chợt nghĩ gì đó, Lý Quý vội chắp tay..- Đa tạ sư phụ..Hắn đang chuẩn bị cất chiếc vòng tay vào trữ giới chỉ thì Mặc Long đã nói..- Ngươi không thích thứ này ?.Lý Quý nghe vậy liền giật thót, vội chắp tay..- Đồ nhi nào có ý này.
Đồ người ban cho… tất nhiên đồ nhi rất thích a…..Nghe vậy Mặc Long ánh mắt chợt loé, mỉm cười..- Được… Ngươi mau dùng thử… xem hiệu quả thế nào..Nghe vậy Lý Quý thoáng có chút nghi ngờ…..“Sao Mặc Long biểu hiện bất thường vậy a….”.“Dường như ông ta… cố tình ép ta phải sử dụng thứ này….”.“Nhưng… tại sao ? ”.Nghĩ tới nghĩ lui, không tìm ra nguyên nhân là vì sao.
Mặt khác, hắn bây giờ làm sao dám làm trái ý của Mặc Long, ánh mắt dù có chút không thoải mái, nhưng vẫn định thần, truyền linh lực vào bên trong vòng tay kia.Thấy Lý Quý đang tập trung, Mặc Long ánh mắt vô cùng chăm chú.Nhìn biểu hiện của sư phụ, không chỉ Lý Quý mà các vị sư tỷ hắn cũng thấy có gì đó bất thường, nhưng tất nhiên chỉ là nghi ngờ, không ai dám mở miệng ra hỏi cả, chỉ im lặng liếc sang Lý Quý thầm quan sát.....Không lâu sau, Lý Quý khuôn mặt nhăn nhó..- Sư phụ… ta đã truyền linh lực vào… nhưng chẳng thấy có phản ứng gì cả..Ánh mắt Mặc Long loé lên, sau đó chợt nheo lại..- Ngươi thử lại lần nữa….Nghe ông ta nói vậy, Lý Quý nghi ngờ càng lúc càng lớn, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ lại đành tập trung truyền linh lực vào.
Không biết qua bao lâu, từng giọt từng giọt mồ hôi như hạt đậu chảy xuống.
Nhưng vòng tay không hề có động tĩnh gì.Lý Quý khuôn mặt khó xử, nhìn lên Mặc Long chưa kịp mở lời thì đã thấy ông ta phất tay.Nhất thời vòng tay kia bay đến trước mặt Hồng Hi Văn.
Mặc Long nhướng mày..- Hồng nhi… truyền linh lực vào..Hồng Hi Văn có chút bất ngờ, nhưng cũng cầm lấy, ngưng thần truyền linh lực vào.Bất ngờ.Vòng tay phát sáng… lớn dần lên thấy rõ.Lý Quý thấy vòng tay rơi vào tay sư tỷ mình thì lại hoạt động… nhất thời có chút khó hiểu.Mặc Long chợt nói..“Đủ rồi…”.“Văn nhi… đến ngươi…”.Vừa rời tay Hồng Hi Văn, vòng tay kia đã nhanh chóng thu lại nhỏ như trước.Văn Tịnh Kỳ hiển nhiên cũng không hiểu ý tứ của Mặc Long, chỉ gật đầu, nhận lấy vòng tay làm theo.Sau khi Văn Tịnh Kỳ truyền linh lực vào, vòng tay kia lại lần nữa phát sinh dị biến giống hệ như lúc trong tay Hồng Hi Văn.Tương tự, Mặc Long đưa vòng tay sang cho Bạch Ninh Hinh, tình huống vẫn phát sinh như cũ.Thấy Lý Quý thần sắc khó hiểu.
Mặc Long liền phất tay, vòng tay lục ngọc kia bay trở lại về tay mình.
Sau mấy hô hấp, vòng tay kia lại loé sáng… dần dần lớn ra trở lại.Mặc Long thấy Lý Quý vẫn khó hiểu liền nhoẻn miệng cười..- Vòng tay này… vốn có tên là Linh Lục Ngọc Trạc.
Là một trong những pháp bảo của Thiền Tông..- Thứ này… thật sự khi dùng… sẽ giúp tu sĩ ổn định linh lực…..Nhưng…..Nói đến đây, Mặc Long chợt nheo mắt nhìn Lý Quý.Nhìn thấy biểu hiện của ông ta, hắn nuốt nước miếng mấy cái, sống lưng lạnh ngắt….
linh cảm có gì đó chẳng lành..- Linh Lục Ngọc Trạc này… có một đặc trưng….… đó là…..….
Hắc Linh lực không thể sử dụng được..Vừa nghe đến đây, Lý Quý sắc mặt đại biến, hô hấp như đình chỉ.Có ngu ngốc mấy cũng nhận ra.
Từ nãy đến giờ… Mặc Long chính là dùng Linh Lục Ngọc Trạc này để thử hắn…Và tất nhiên Lý Quý hắn….…..đã bại lộ.Ngay cả 3 vị sư tỷ hắn cũng trợn tròn, dường như không tin vào tai mình, ánh mắt đều đổ dồn về phía Lý Quý.Văn Tịnh Kỳ chợt nhìn về Mặc Long lo lắng mở lời..- Sư phụ… có gì đó nhầm lẫn chăng, sư đệ bạch linh khí tinh thuần thế kia.… sao lại không sử dụng được ?.Nhìn biểu hiện của Lý Quý, khuôn mặt Mặc Long thoáng hiện ra thất vọng, thở dài..- Sao ngươi… không tự hỏi hắn….Nghe vậy, Văn Tịnh Kỳ khẽ khựng lại, trợn mắt nhìn về phía Lý Quý..- Sư đệ… chuyện này rốt cuộc là thế nào ?.Lý Quý chỉ cúi gằm mặt, chẳng thấy biểu hiện như thế nào.Văn Tịnh Kỳ hiển nhiên cũng không ngu ngốc, chỉ qua biểu hiện của hắn đã hiểu ra vấn đề, nếu sự thật không phải như vậy, Lý Quý hẳn phải lên tiếng đính chính mới đúng.Hiển nhiên lúc này nàng vô cùng thất vọng, cả người run rẩy, đôi mắt đã đỏ lên.- Ngươi rốt cuộc là người của môn phái nào ? Sao lại trà trộn vào Thần Kiếm Tông ta ?Đang thất thần đã nghe giọng Mặc Long quát lên.Lúc này tỷ thí đã xong, các tu sĩ đồng đạo khác đã sắp xếp chỗ nghĩ ngơi ổn thoả, chỉ còn đám người Phùng Diêm Sâm bên cạnh.Nhưng Phùng Diêm Sâm đã biết chuyện này, nên Mặc Long cũng lớn tiếng không chút cố kị.Hiển nhiên đám người Vạn Đao Tông bên cạnh nghe vậy cũng đã có chuyện lớn gì đó xảy ra, cả đám lục đục tiến về phía này.Phùng Hi Bạch từ lúc Mặc Long truyền âm đã có nghi ngờ, bây giờ nghe tiếng quát của Mặc Long, khuôn mặt như hiểu ra gì đó, tiến về phía này vừa tò mò, vừa tiếu ý khó dấu.- Sư phụ… con… con…Hắn vừa đến, đã thấy Lý Quý quỳ thụp xuống, mặt cúi gằm nói không ra lời.
Đối diện, Mặc Long khuôn mặt vô cùng động nộ.- Chuyện đến nước này… ngươi còn dấu diếm ?...- Mặc huynh, rốt cuộc có chuyện gì ?.Phùng Diêm Sâm tiến đến sau, thấy biểu tình của Mặc Long liền tiến đến.Vừa thấy ông ta, Mặc Long lắc đầu..- Linh Lục Ngọc Trạc mà huynh đưa cho ta… tiểu tử này… không thể phát động..Nghe vậy, ánh mắt Phùng Diêm Sâm chợt loé, nhìn về phía Lý Quý nheo lại..- Thứ này chỉ cần là bạch linh lực, tu vi có thấp kém đến mấy cũng phát động được… nói như vậy… tiểu tử này….Mặc Long nhìn Lý Quý đầy chán ghét lẫn thất vọng..- Ta vì báo ơn thân phụ mẫu ngươi… đem ngươi về Thần Kiếm Tông nuôi dưỡng, không ngờ là nuôi ong tay áo…..Vừa nghe đến đây, Lý Quý liền lắc đầu..- Không phải như người suy nghĩ… con không phải là gián điệp của môn phái khác…...….
Đệ tử… đệ tử.......!tuyệt không có ác ý với Thần Kiếm Tông…...“Câm miệng… ta không có tên đệ tử tà ma ngoại đạo như ngươi…”.Chưa kịp nói hết đã nghe Mặc Long quát lớn.
Phùng Diêm Sâm thấy vậy liền thở dài..- Mặc huynh, chớ nóng giận… chuyện này… cũng nên bình tĩnh mà xử lý..Nghe ông ta nói vậy, Mặc Long gật gật đầu, hít một hơi định thần, sau đó mới nhìn về Lý Quý đang quỳ phía trước..- Ngươi rốt cuộc là người của môn phái nào ?.Lý Quý nghe vậy thần sắc vô cùng phức tạp, khuôn mặt vô cùng khó xử..- Đệ tử… con… con…..Chưa nói hết câu, Hồng Nhược Lan không biết từ nơi nào xông tới, chắn trước mặt Lý Quý, gân cổ lên hét lớn..- Này các ngươi làm cái gì vậy ?.Nàng ta ban nãy thấy Lý Quý tụ họp với đám người Thần Kiếm Tông thì có chút buồn chán mà rảo bộ, không lâu sau, từ phía xa đã nghe tiếng quát Mặc Long, có chút lo lắng trở lại đã thấy hắn quỳ thụp.
Liền không chút suy nghĩ xông tới.Nhìn Hồng Nhược Lan đang đứng trước mặt mình, chỉ mở miệng nói được mấy chữ...- Ngươi..
sao ngươi….....ngu ngốc…..Hắn lúc này dâng lên vô số suy nghĩ phức tạp, Hồng Nhược Lan vốn không ai phát hiện ra thân phận, đáng lý thấy tình cảnh thế này phải biết khó mà rút mới đúng, bây giờ lại xông ra như thế này… tất nhiên không khỏi tránh khỏi liên can.Bên cạnh, thấy Hồng Nhược Lan xông ra, Phùng Hi Bạch ánh mắt chợt loé, cười gằn.- Mặc bá bá, ta để ý đã lâu, hai tên này Mi Lai Nhãn Khứ, đúng là Nam Đạo Nữ Xương… cá mè một lứa… đoán chừng nữ tử kia hẳn không phải loại tốt lành gì..(*Mi Lai Nhãn Khứ: lấy mắt mày để tỏ ý ngầm với nhau.
Trai gái dùng mắt đưa tình )(*Nam Đạo Nữ Xương: Nam trộm cắp, gái bán dâm, ý chỉ nam nữ xứng đôi vừa lứa theo hướng tiêu cực, cùng chung một bọn ).Ta là Phong Lưu Ca Ca - Tác Dục Tu Ký.Đa tạ đh cộng đồng là:Đạo hữu pqthai vừa ủng hộ TLT, vừa đẩy Kim Phiếu cho tại hạ.Ta vô cùng cảm kích a !.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...