Gã thèm một điếu thuốc .
Lẻ ra gã đã châm một điếu thuốc , nhưng sợ mùi khói thuốc sẽ làm nàng tỉnh giấc .Gã cũng có thể trở về phòng mình hay một phòng khác để hút thuốc , nhưng không thể bắt mình xa rời nàng . Lẻ ra ngay từ đầu gã cần phải tránh xa nàng ra .
Đó chính là điều lẻ ra gã nên làm .
Sẽ khôn ngoan hơn nhiều nếu lúc đó gã không dừng lại khi nàng mở cửa phòng mình đêm hôm qua . Lẻ ra gã có thể nhận lời xin lổi - mà thật ra chẳng cần thiết - có lẻ gã nên bắt tay nàng , thậm chí có thể hôn lên má nàng một cách thân thiện rồi quay trở về phòng ngay , nếu cần thiết thì khóa trái mình bên trong cũng được .
Nếu gã làm như vậy thì đã chẳng xúc phạm đến nàng và gã đã có thể ra khỏi đời nàng cũng nhẹ nhỏm như lúc bước vào ban đầu .
Nhưng không hẳn là như thế . Buổi sáng ngày hôm qua vẫn được xếp thêm lên trong danh sách các tội lổi của gã .
Gã lẩm bẩm văng tục . Dù có nói thế nào đi chăng nữa thì đó cũng là cả một mớ bòng bong . Gã dính dấp vào Kerry Bishop kể từ lúc nàng quyến rủ gã ra khỏi cái cantina ấy . Và gã sẽ còn dính dấp với nàng cho đến khi vẩy tay từ biệt nàng , nói gì đó đại loại như " Em bé , nhìn mình kia " và biến mất theo ánh chiều tà .
Trong phim thì thế đấy , một cảnh chia tay mùi mẩn tiếc nuối sẽ là một kịch bản hết ý . Nhưng trong cuộc đời thực thì nghe quá ngứa tay .
Gã áp trán lên khung cửa sổ mát lạnh thật mạnh tựa như muốn xuyên thủng cả gổ . Nói lời tạm biệt chỉ mới là một nửa vấn đề . Ngay cả sau khi nói xong lời tạm biệt chắc cũng phải mất một thời gian rất lâu sau đó mới gạt được hình ảnh Kerry ra khỏi cuộc đời mình . Phải thừa nhận điều đó thôi . Nàng đã bấu sâu móng vuốt vào lòng gã , nhưng rất ngọt ngào . Gã đã bước vào vấn đề Kerry , và giờ đây gã chỉ có thể nghĩ đến một điều duy nhất là nàng .
Nụ cười của nàng . Đôi mắt nàng . Giọng nói của nàng .Mái tóc nàng . Thân mình nàng .
Đã bao giờ gã gặp người đàn bà nào đáp ứng gã đầy đủ hơn thế chưa ?
Có ở nơi nào không nhỉ ?
Có ở lục địa nào không ? Vào tuổi nào ?
Cuộc làm tình của họ đã đi xa hơn tình dục . Kerry đã mở toang một cái gì đó ẩn dấu kín sâu trong người gã . Và chính đó là điều đã khiến gã cảm thấy cuộc làm tình của họ thật là phiền phức .
Cố gắng cưởng lại ham muốn , Linc quay đầu lại và nhìn Kerry đang nằm ngủ . Gã không thể nào không mĩm cười , nụ cười làm khuôn mặt vốn khắc nghiệt của gã giản ra
Một chân của nàng trật ra khỏi tấm mền mỏng - đó là tấm mền duy nhất họ đã đắp đêm qua . Gã đã làm nàng bối rối khi nâng chân nàng lên và để lại một vết thâm tím nhỏ trên bắp đùi trong của nàng bằng một cái hôn cháy bỏng .
- Còn ai có thể nhìn thấy nữa ?
Nàng vừa cười vừa đưa tay quàng lấy cổ gã , hỏi :
- Anh ghen à ?
Gã kinh ngạc khi nhận ra rằng gã ghen thật . Gã đã là người đầu tiên phá trinh nàng , ơn Chúa . Gã đã cho nàng biết niềm khoái lạc mà cơ thể nàng có thể đem lại . Gã Lincoln O'Neal - Là người đã dạy cho nàng biết làm thế nào để đem lại khoái lạc . Cái ý nghĩ rồi một người đàn ông khác sẽ được hưởng người đàn bà tuyệt vời , âu yếm gợi cảm này - người mà chính gã đã khám phá ra - khiến cơn tức giận dâng lên trong lòng gã .
Giờ đây gã nhìn thấy rỏ cái vệt khác màu đó trên đùi nàng và nhớ lại niềm vui khó tả của cả hai người khi gã đặt môi hôn lên đó . Gã đưa mắt nhìn nàng . Từng phân vuông trên cơ thể nàng đều khiến cho những ký ức đầy kích động ùa về trong óc gã Từ những nét cong trên đôi chân mảnh dẻ cho đến cái *** tai mềm mại mà gã đã mơn trớn , đã nếm náp .
Mặc dầu đêm qua nàng đã dữ dội , và đây nhục cảm đến thế , vậy mà lúc này trông nàng ngây thơ như một đứa trẻ - mái tóc đen xỏa tràn trên gối , đôi môi - vẫn còn mọng đỏ vì những cái hôn của gã - lúc này hơi hé mở . Hàng mi đen mượt , cái cằm mở màng như kem sửa .
Bật rên lên một tiếng thành lời , gã quay đầu nhìn ra cửa sổ . Khung cảnh bên ngoài vừa mới được nhuốm trong ánh sáng buổi ban mai . Nơi chỉ mấy phút trước đây tất cả mọi vật còn xám xịt giờ đây bổng trở nên tuyệt vời . Bầu trời vừa nảy còn nhợt nhạt không màu , lúc này bổng sống động trong những ráng đỏ và vàng óng của buổi bình minh .
Buổi rạng đông thật đẹp nhưng nhưng chẳng hề làm cho tâm trrạng u tối của Linc nhẹ đi chút nào . Hôm nay gã phải ra đi . Loanh quanh cạnh Kerry thêm chút nào sẽ chỉ là một sự ngu ngốc mà thôi . Càng chậm trể càng làm cho mọi chuyện rối hơn . " Bởi vì - hãy đối mặt với sự thật đi - mày không thể nào sống dưới cùng một mái nhà với nàng mà không thèm muốn lôi nàng vào giường với mày ."
Những chuyện giữa hai người - dẩu cho đó là cái quái quỷ gì đi chăng nữa - cũng không thể tiếp tục được . Sớm hay muộn mỗi người sẽ phải sống cuộc đời của mình . Toàn bộ con người của gã nói với gã rằng - Hãy đi đi càng xa càng tốt .
Nhiệm vụ đã hoàn thành . Câu chuyện đã hết rồi . Kết thúc và ra đi . Họ đã làm xong những điều đã định làm . Đã đến lúc phải chuyển nổ lực sang một việc khác . Nàng đã đưa được tất cả bọn trẻ mồ côi ra khỏi Montenegro một cách an toàn . Tất cả bọn chúng đều đã được đưa về với gia đình , trừ Lisa - mà điều đó cũng chẳng có gì cấp bách lắm . Tìm một cặp bố mẹ cho con bé chẳng có gì là khó khăn .
Linc đã nhận lời một tạp chí quốc tế cho in những tấm ảnh gã đã chụp được trong cuộc chạy trốn của họ . Cái giá gã đòi sẽ đủ cho gã sống cho đến khi có một cuộc đảo chánh mới , hay một tai nạn máy bay , núi lửa phun - hay bất kỳ một sự kiện nào khác có thể là đề tài cho những tấm ảnh mà thiên hạ muốn xem .
Lạ thật , vậy mà sao gã không có cái cảm giác nghỉ ngơi như mọi khi . Gã vốn là một kẻ thích lang thang không bao giờ nguội lạnh . Chỉ một thoáng là gã có thể sẳn sàng vớ lấy máy ảnh và nhảy lên chuyến máy bay gần nhất để lên đường . Tại sao lần này gã cứ cắm chân mãi nơi đây ?
" Chuyện đó dể trả lời lắm . Mi hãy nhìn lại dàng sau mà xem .".
Được rồi đó là vì Kerry . Gã không lo âu đến nổi không thể để mặc Kerry ở lại . Nhưng liệu gã còn cách nào khác nữa không Gã có thể hứa hẹn được những gì với nàng ? Một căn hộ chật chội , bẩn thỉu ở khu Manhattan , nơi hàng tháng gã vẫn về để nhận thư từ . Phòng tắm đồng thời được dùng làm phòng tối , và gã vẫn thường để hóa chất dự trữ trong phòng sinh họat . Gã chẳng có một cái xe hơi . Gã nhờ dịch vụ trả lời những cuộc điện thoại gọi đến cho mình . Gã toàn đi ăn ngoài , trừ bửa điểm tâm , mà thường là gã cũng chẳng ăn điểm tâm . Thứ duy nhất gã có trong bếp là chiếc tủ lạnh rổng tuếch chỉ dùng để làm đá và đựng ấm cà phê .
Nhưng dẩu cho gã có cả một ngôi nhà đầy đủ tiện nghi ở Đại lộ Park thì gã cũng không thể đề nghị một phụ nữ như Kerry Bishop đến sống cùng với mình được . Gã là đứa con của đường phố . Một thằng bé lêu lỏng ba mươi lăm tuổi . Gã chưa hề được học hành tử tế bao giờ .
Nàng thì toàn được sống trong nhung lụa . Chắc nàng biết nhiều ngoại ngữ hơn gã tưởng tượng nhiều . Nàng tinh khiết , học thức và là thành viên của xã hội thượng lưu trí thức . Và dù cho nàng có tin hay không thì sẽ không một ai đồng nhất nàng với chuyện tồi tệ của lão già kia cả . Ngược lại , nàng còn xứng đáng được gọi là một nữ anh hùng .
Và nàng là thứ tốt đẹp nhất từng xảy ra với Lincoln O'Neal , mà đơn giản là gã không thể nào điều khiển nổi .
Thở hắt ra thật chậm rải và nặng nề . Linc đi về cuối phòng và nhìn nàng . Nếu như mọi chuyện khác đi . Nhưng mọi chuyện vẫn thế , và có lẻ than vãn cũng chẳng có ích gì . Cuộc sông không có nàng hẳn là tồi tệ . Nàng giống như một tia lửa lúc nào cũng sẳn sàng bùng lên và tỏa hơi ấm cùng ánh sáng vào cuộc sống lạnh lẻo và ảm đạm của gã .
Linc chống tay lên bức tường phía trước và cúi xuống đầu giường . Gã rất muốn hôn nàng một lần cuối cùng , nhưng sợ làm nàng tỉnh dậy . Thay vì hôn , gã chỉ chạm nhẹ ngón tay cái vào môi nàng . Chúa ơi , nàng đẹp quá . Nàng thật sôi nổi . Toàn bộ thần kinh của gã vặn đi vì đau đớn , khi nghĩ rằng sau hôm nay gã sẽ không bao giờ còn nhìn thấy nàng nữa .
Gã chưa bao giờ nói lời yêu thương với ai . Có tẻ trước kia gã cũng nói yêu thương với mẹ , nhưng mẹ gã đã chết từ hồi gã còn bé lắm và chẳng nhớ được gì . Gã chưa bao giờ dịu dàng với người đàn ông khắc nghiệt , vô cảm đã sinh ra mình . Giờ đây gã thì thầm những lời đó với Kerry Bishop .
- Anh yêu em .
Mấy giây sau , hàng mi tím thẩm của nàng rung rinh . Gã sợ rằng lời thổ lộ của mình đã làm nàng tỉnh giấc , nhưng nàng tỉnh dậy rất chậm chạp , do đó không thể vì lý do đó . Nàng oằn oài vươn vai , giơ tay lên đâù và duỗi chân hết cở . Cử động đó khiến tấm mền tuột ra , để lọ đôi vú xinh đẹp trước tia nhìn của gã .
Hàm gã nghiến lại vì căng thẳng , gã cố cưỡng lại không cúi xuống để ngậm lấy cái núm vú hồng hồng đó , mơn man cho đến khi nàng tỉnh hẳn . Gã phải cố gắng kinh khủng mới cưỡng lại được ý muốn đó , nhưng gã vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt .
Khi Kerry mở hẳn mắt ra , cô đưa tay giật giật một sợi lông trên tay gã , gã giật tay quay đi .
- Còn sớm lắm , em chưa cần phải dậy làm gì .
- Tại anh dậy rồi nên em cũng muốn dậy . Hay là em có thể quyến rủ anh vào nằm lại với em ?
Gã mặc áo vào và liếc nhìn nàng . Đôi mắt xanh thẩm của nàng đầy vẻ mời mọc . Tấm mền vẫn đắp ngang qua lòng , nhưng nàng đã ngồi thẳng dậy , vú để trần . Mái tóc xỏa tung trên vai .
- Không đang thèm thuốc .
- Anh có thể hút ở đây cũng được .
Gã lắc đầu và tránh không nhìn nàng :
- Anh thèm cà phê nữa . Không hiểu Cage và Jenny có thấy phiền nếu anh xuống bếp pha cà phê không nhỉ ?
- Em tin là không .
Qua tấm gương trên tủ áo Linc nhìn thấy nàng chăm chú theo dõi từng cử động của gã . Nổi lo âu đang len lén chen vào vẻ mặt của nàng . Rỏ ràng điều nàng chờ đợi là âu yếm dịu dàng . Gã đã không hôn nàng cái hôn " Sáng hôm sau " . Nhưng gã không dám tin mình nữa . Gã biết nếu mình lại ôm lấy nàng thêm một lần nữa thì sẽ không thể dứt nàng mà ra đi .
- Anh sẽ gặp em dưới nhà dưới - Vừa tự chửi mình , gã vừa đi ra cửa .
- Linc ? - Nàng đã lấy lại tấm mền phủ trên người .Không có gì làm gã đau lòng hơn thế nữa . Không còn là người đàn bà xinh đẹp trước mặt người yêu , giờ đây nàng đang thấy xấu hổ vì sự trần trụi của mình . Nụ cười của nàng không có vẻ tự tin lắm , nhưng rồi nàng cũng can đảm nói tiếp :
- Anh vội gì vậy ?
- Hôm nay anh có nhiều việc phải làm lắm . Và sau khi chụp cảnh bọn trẻ gặp gia đình mới thì anh sẽ không còn ở đây nữa - Gã không thể chịu đựng vẻ mặt tan vở của nàng , vì thế gã quay đi và cầm lấy quả nắm cửa - Hẹn gặp em ở dưới nhà .
Cửa vừa đóng lại phía sau , Linc dừng bước ngay hành lang . Vẻ mặt thống khổ của gã có thể khiến ai nhìn thấy phải kinh ngạc . Gã nghiến chặt răng để khỏi bật lên một tiếng kêu đau đớn
. Rồi vừa chửi rủa cuộc đời và những trò đểu của số phận đùa giỡn với con người , gã đi xuông gác .
Kerry để mặc cho nước xối xuống người mình như một sự trừng phạt . Đó đâu phải là mơ . Thân thể cô còn in bao dấu vết chứng tỏ điều đó . Dẩu cho không có những dấu vết thực thể thì từng ký ức quý giá vẫn còn nguyên trong trí óc cô . Đêm qua Linc là người tình của cô .
Hơn thế nữa gã yêu cô .
Gã đã vô cùng dịu dàng . Đã chăm chút đến mọi ý muốn và khao khát của cô . Đã âu yếm . Gợi cảm tuyệt vời . Cứ như gã đọc được những ý nghĩ khát khao thầm kín nhất của cô và thỏa mãn tất cả
Sáng nay , gã lại là một người xa lạ , lạnh lùng , xa cách và thù địch hệt như cái ngày đầu tiên khi gã phát hiện ra việc cô đã lừa gã . Chỉ có điều lần này còn tồi tệ hơn . Hồi đó gã chỉ giận dữ . Lần này khác hẳn . Thà cô nhìn thấy gã ở những cảm xúc tồi tệ , còn hơn chẳng nhìn thấy gì .
Mặc quần áo xong . Kerry đi xuống gác và tính lạc quan giúp cho cô tin rằng thái độ xa cách sáng của Linc chỉ là do gã thèm nicotine và cafeine , sau khi đã hết thèm hai thứ đó gã sẽ lại ôm lấy mình và hôn mình với niềm say đắm vô bờ giống như đêm qua . Có lẻ chỉ là vì gã không phải là người thích hợp với sáng sớm mà thôi .
Cô không muốn nghĩ đến một hướng tồi tệ hơn , gã coi cô là một đứa dể dàng , và sau khi đã thỏa mãn trí tò mò và đã chán chê cô thì gã sẽ biến .
Nhưng vừa bước chân vào bếp thì cô nhận thấy ngay cái hướng tồi tệ đó mới là sự thật . Gã ngước nhìn cô thờ ơ . Không một chút tình cảm nào ánh lên trong đôi mắt nâu vàng óng đó . Gã lạnh nhạt gật đầu với cô rồi lại tiếp tục nhấm nháp cà phê .
Jenny vừa xúc một thìa Cheerios đút vào miệng Trent vừa vui tươi nói :
- Kerry , chào cậu . Cage , anh rót cho Kerry một cốc nước qủa hộ em được không ạ ?
- Cho em xin cà phê thôi .
- Cậu muốn ăn món gì nào ? - Jenny thận trọng đẩy cái cốc ra xa mép chiếc ghế ăn của thằng bé và cẩn thận lau chổ bọt sửa dính trên mép nó và hỏi .
- Cám ơn , mình không ăn gì đâu - Kerry lúng búng sau tách cà phê mà Cage đưa cho cô . Đầu cô cúi gầm . Vậy mà cô đã mong chờ gì kia ? Tình yêu trên bàn điểm tâm chăng ? Gã đã chỉ hứa chỉ đem lại cho cô khoái lạc . Gã đã giữ lời hứa .
Jenny nói :
- Sáng nay trông cậu tuyệt quá .
Cage nói :
- Anh cũng vừa định nói như thế , . Váy mới à ?
- Vâng , cám ơn các bạn - Cô mặc một chiếc áo dài hai mảnh bằng len màu vàng chanh - Sau những bộ quần áo đi rừng kia thì gì mà chẳng đẹp - Kerry cố lấy giọng vui vẻ nhưng không thành công mấy - Sáng nay bọn trẻ thế nào nhỉ ? Chúng đã chuẩn bị xong chưa ?
Cage đáp :
- Tôi mới vào xem bọn chúng ra sao cách đây vài phút . Nháo nhào cả lên , chúng đang gói ghém đồ đạc .
- Thế còn Lisa ?
Jenny nói :
- Chắc chưa ai chuẩn bị cho nó đâu .
Linc đẩy ghế ra sau . Từ lúc Kerry bước vào đến giờ gã không nói một lời nào . Gã cũng không ăn :
- Tôi đã hứa với Joe là sẽ đưa nó xuống gác . Tốt hơn hết là tôi lên xem nó đã mặc quần áo chưa đây ?
Jenny nhấc đứa con trai xuống khỏi chiếc ghế ăn cao ngất ngưởng và đặt nó xuống đất , động tác đó khiến Cage nhăn mặt nhìn chị
- Đi rửa tay đi Trent . Kerry , còn nhiều cà phê lắm . Cage , anh vào phòng ủi đồ giúp em một chút được không ?
Hai ngườ ivừa bước vào phòng ủi đồ, Jenny quay lại hỏi Cage :
- Có chắc là đêm qua anh nghe thấy tiếng Linc vào phòng Kerry không ?
- Chắc .
- Anh ấy ra lúc nào ?
- Em là cái gì thế , mẹ chồng à ?
Jenny thì thầm :
- Anh ấy có ở đấy suốt đêm không ?
- Anh nghĩ thế , nhưng đấy đâu có phải việc của chúng ta .
- Vậy thì họ làm sao ấy nhỉ ?
- Ai mà chả có lúc không thành công .
Jenny nhìn chồng :
- Nhưng chúng ta thì chưa bao giờ .
Cage vừa cười vừa cúi xuống hôn vào cổ vợ :
- Quả vậy .
Chị giật khỏi chồng :
- Anh làm cho em không thể nào lạnh nhạt được . Các bà chửa như em không được thèm muốn mới phải .
- Họ may mắn thật - Cage lại đưa tay về phía vợ .
- Cage , thôi đi nào . Em biết anh đang định làm gì rồi . Anh chỉ cố tình làm cho em sao nhãng chuyện Linc và Kerry đi thôi .
- Quả thế thật .
- Chúng mình phải làm một việc gì đó .
- Không , chúng ta sẽ chẳng làm một việc gì cả
- Nhưng chúng ta sẽ làm gì ? - Phớt lờ không để ý đến câu trả lời của chồng .
Cage đặt hai tay lên vai vợ , bắt chị phải chú ý đến lời anh nói :
- Jenny , anh biết nói thế này thì có vẻ không hay lắm . Nhưng anh đã nói nhiều lần rồi , đó không phải là việc của chúng ta .
- Họ yêu nhau . Em biết và em cảm thấy thế .
Mỗi khi bị chọc tức Jenny lại càng trở nên thông minh . Cage mĩm cười nhìn vợ và nhướng mày :
- Em muốn cảm thấy cái gì ? Anh sẽ cho em cảm thấy một vài cảm giác nhé .
- Ôi , anh không thể được .
- Chính vì thế em mới yêu anh . Bây giờ nếu em không muốn phải trả giá bằng việc nhốt mình trong phòng ủi đồ với một thằng cha rất hư thì anh đề nghị rằng chúng ta hãy bắt tay vào việc của chúng mình . Hôm nay sẽ là một ngày kinh khủng đây .
Đến khi hai vợ chồng Hendren và Kerry vừa thở hổn hển vừa ngồi xuống mấy chiếc ghế kê ở hiên nhà thì trời đã gần tối . Ngày hôm nay thậm chí còn bận rộn hơn Cage tưởng . Một tiệm ăn trong vùng đã cungcấp thức ăn cho một bửa tiệc nướng ngoài trời để làm bớt sự lúng túng gượng gạo trong buổi đầu gặp gở giữa bọn trẻ mồ côi và các gia đình nhận đỡ đầu .
Tất cả các cặp cha mẹ nuôi đều được đúng như Kerry hy vọng . Cô rơi nước mắt vẩy chào bọn trẻ và tin rằng chúng sẽ được lớn lên trong một gia đình đầy thương yêu .
Cô vẫn lần chần không muốn nhận những lời ca ngợi và lẩn tránh giới truyền thông . Các phóng viên bám chặt ép cô phải nhận lời cho họ phỏng vấn , nhưng cô vẫn hạn chế đến mức tối đa . Khi phải nói chuyện với bọn họ , cô luôn luôn hướng câu chuyện về phía bọn trẻ con , bởi chính chúng mới làm cuộc sống của cô phong phú hơn tất cả những năm trước kia cộng lại và cô nói rất ít về mình .
Roxie và Gary Fleming đã ra về cùng hai cô con gái mới của mình .Mới cách đây mấy phút Reverend và Sarah Hendren cũng đã ra về cùng Joe . Cuộc chia tay giữa cậu bé với Kerry rất cảm động . Thằng bé phảỉ cố lắm mới không bật khóc . Môi Linc cũng run run khi gã nghiêm trang bắt tay Joe ? hai người cầm tay nhau khá lâu .
Lúc này Trent và Lisa đang chơi với nhau trên bải cỏ . Lisa không hề tỏ ra cảm thấy mình là kẻ bị loại bỏ . Thực tế nó cũng không hề thắc mắc khi thấy mình bị bỏ lại .
Jenny uể oải vẩy tay chỉ vào bếp :
- Trong kia vẫ còn thịt đấy . Các anh có muốn ăn thêm bửa tối nữa không ?
Cage đáp :
- Cám ơn , anh không ăn đâu . Nhưng chúng ta có thể uống chút bia chứ Linc ?
- Quả thật là tôi cần phải ra sân bay ngay bây giờ .
Gã đã sẳn sàng ra đi . Mấy thứ quần áo mới mua ở Le Bota đã đuợc gói ghém trong mấy cái túi vải , chiếc máy ảnh cuối cùng với ống kính phụ đã được cất gọn trong chiếc xắc tiện dụng của nó . Tất cả đều đã được xếp sẳn trên hiên , chỉ còn chờ xe đưa ra sân bay . Lát nữa chuyến bay hàng ngày đi Dallas sẽ cất cánh , tới đó gã sẽ bắt một chuyến khác đi New York .
Jenny đã nói cho Kerry biết về chuyến đi của gã . Tim cô đang tan vở , nhưng cô không muốn để lộ ra . Ngay từ sáng , thái độ xa cách của gã đã khiến cô hiểu rỏ . Mặc dầu hình ảnh cô còn in rỏ trên những thước phim gã đang giũ , nhưng với gã cô đã là người xa lạ . Chỉ vài tuần nữa thôi , thậm chí có lẻ gã sẽ chẳng nhớ ra cô là ai . Tên cô có lẻ sẽ chỉ là một trong bao nhiêu cái tên trong danh sách những kẻ đã bị gã chinh phục ở khắp mọi nơi trên thế giới .
Đêm nay , sau khi mọi chuyện đã kết thúc , đêm nay khi chỉ còn một mình trên cái giường mà họ đã chia xẻ với nhau bao hoan lạc , cô sẽ khóc vào chiếc khăn tay mà gã đã đưa cho cô . Nhưng trước đó , cô sẽ cư xử thản nhiên như gã đang cư xử . Và đúng như gã đã nói dưới vòm dây kim ngân ấy - cô là một diễn viên giỏi .
Cage nói :
- Nhưng chắc chắn vẫn còn đủ thời gian để uống một cốc bia chứ .
Linc đồng ý :
- Nhất trí . Một cốc bia .
Jenny chống tay lên ghế , đứng dậy :
- Để em đi lấy - Đằng nào em cũng phải vào phòng tắm một tí .
Chỉ đi được có vài bước vào nhà rồi bổng cúi gập người xuống ôm bụng :
- Ôi , trời ơi !
- Cage phóng bật dậy khỏi ghế :
- Sao thế ? Em lại bị chuột rút à ?
- Không .
- Em bị đầy bụng à ? Anh đã bảo là em đừng có ăn cái thịt nướng đó . Ông ta đã bỏ nhiều ớt quá đến nổi ...
Jenny nhăn nhó mĩm cười :
- Không phải là đầy bụng . Đó là con ....
- Con ư ? - Cage nhắc lại như ngớ ngẩn .
- Con đấy , nó đòi ra .
- Ôi , lạy Chúa . Quái quỷ - Cage nắm lấy cánh tay vợ - Sao em biết ? Em thấy đau à ? Khi nào ...Đột nhiên cằm anh nảy lên , anh nhìn sâu vào mắt vợ . Thậm chí anh còn quay hẳn về phía ánh đèn để nhìn mặt vợ rỏ hơn . Mắt anh cau lại nghi ngờ:
- Em có chắc không ?
Jenny bật cười vì hiểu ra rằng Cage tưởng chị lại bịa ra một màn kịch để giữ Linc lại :
- Có , em chắc chắn .
- Nhưng còn ba tuần nữa kia mà !
- Theo lịch thì có thể là như vậy . Nhưng con lại nghĩ khác . Nào , nếu anh không muốn em đẻ rơi ngay ngoài hiên này thì hãy đi lên gác và lấy va ly cho em đi . Nó ở trong ...
- Anh biết ở đâu rồi . Ôi thật sự thế à , Jenny , em ngồi xuông đi - Cage gầm lên khi thấy cô định đi ra cửa - Anh gọi bác sĩ nhé ? Các cơn đau có cách nhau xa không ? Anh làm gì bây giờ ?
- Trước hết là anh phải bình tỉnh lại đã . Sau đó thì lên gác lấy va ly cho em đã nhờ . Em tin là Kerry sẽ gọi cho bác sĩ . Số điện thoại của bác sĩ dán trên cái bảng ngay bên cạnh điện thoại trong bếp ấy - Chị bình tỉnh nói với Kerry - Còn Linc , anh có thể trông nom Trent giúp tôi được không ?
Jenny quay lại ngồi trên ghế của mình kê ở hàng hiên và thú vị nhìn tất cả mọi người chạy nháo lên như đàn gà con lạc mẹ , vụng về va cả nhau trong lúc chạy đi làm theo lệnh của chị .
Cage quên mất cả cung cách thường ngày của mình và bắt đầu dùng lại thứ ngôn ngữ mà anh đã học được ở các giếng dầu . Trong ba nggười , Kerry là người bình tỉnh nhất . Khi họ tới được bệnh viện , chính Kerry là người đưa tay cho Jenny nắm để sang chiếc xe đẩy cho người ta đẩy tới phòng hộ sinh .
- Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi mà - Jenny mĩm cười với Kerry đầy ngụ ý trong khi người ta đẩy xe đưa chị đi .
Bởi vì Cage cần phải có mặt bên cạnh Jenny trong khi chị sinh nở , thành ra Kerry và Linc nhận nhiệm vụ trông nom Trent và báo tin cho cha mẹ Cage cũng như vợ chồng Fleming . Người ta nói với hai người là lúc này họ chẳng có việc gì phải làm cả cho nên tốt hơn hết là họ cứ ở nhà chờ thông tin thêm .
Cage quay ra phòng chờ để nhắn với họ điều đó , anh cũng chẳng có tin tức gì mới để báo ngoài việc đứa bé vẫn chưa ra đời
Kerry hỏi :
- Jenny thế nào ?
- Cô ấy đẹp lắm -Cage sôi nổi trả lời - Lạy Chúa , cô ấy rất đẹp .
Cage đi khỏi , cả Kerry lẩn Linc mĩm cười trước tình yêu lộ rỏ của anh đối với vợ . Nhưng khi họ liếc nhìn nhau , nụ cười trên môi họ nhạt đi . Hiểu rằng tình cảm của mình đối với gã hẳn là hiện rỏ trên khuôn mặt , Kerry quay đi để săn sóc hai đứa bé . Tại phòng chờ của bênhk viện chỉ có vài cuốn truyện tranh và Kinh Thánh , vì thế cuối cùng hai đứa trẻ ngủ thiếp đi trên ghế sô pha . Cả Linc lẩn Kerry đều thay nhau đề nghị đưa hai đứa bé về nhà , nhưng Cage khăng khăng đòi để bọn chúng ở lại .
Anh nói :
- Jenny muốn Trent có mặt ở đây khi em bé ra đời . Như vậy thằng bé sẽ cảm thấy nó là một phần của em bé .
- Buồn cười thật , sao bọn chúng lại có thể ngủ ở trong cái phòng chờ của bệnh viện này nhỉ ?
- Kerry nói và lùa tay vào mái tóc đen của Lisa
- Ừ - Linc đáp . Chiếc ghế gã đang ngồi nghĩ chỉ cách chiếc sô pha nàng ngồi có vài phân , vậy mà gã tưởng như xa hàng dặm
- Có tin gì về chuyện đỡ đầu của Lisa không ?
Kerry lắc đầu :
- Quỹ đang cố gắng .
- Hy vọng là cơ quan nhập cư không làm cô rầy rà .
Kerry xoa xoa dọc cánh tay tựa như đột nhiên cảm thấy ớn lạnh :
- Chắc người ta sẽ không gửi trả con bé về nơi đó đâu - Cô nhìn xuống bé Lisa đang ngủ , rồi ngước nhìn gã
- Trước khi anh đi , tôi muốn cảm ơn anh về tất cả những gì anh đã làm cho chúng tôi .
Gã nhún vai bực tức .
- Không , cứ để cho tôi cám ơn anh . Chúng tôi sẽ không thể trốn thóat được nếu như không có anh . Và tôi sợ quên ...- Cô đưa tay lấy chiếc ví và rút ra tờ séc mà trước đó cô đã điền và ký trả đầy đủ . Cô đưa tấm séc cho gã .
Gã rời mắt khỏi cô và nhìn tấm séc . Bằng một động tác bất ngờ khiến cô ngạc nhiên , gã giật tờ séc khỏi tay cô . Gã đọc tấm séc và nhận ra rằng cô rút tiền từ tài khoản cá nhân , và rằng chữ ký của cô rất đẹp , rồi gã tức giận xé tọac ra làm đôi .
- Vậy anh làm thế để làm gì ?
- Kerry hỏi .Cô đã hy vọng rằng môt khi trả xong món tiền đó cho gã thì cô sẽ có cảm giác kết thúc được . Cô còn một nghĩa vụ nào đối với gã thì gã vẫn còn là một phần của cuộc đời cô . Chỉ bao giờ gạt bỏ được gã đi hoàn toàn cô mới có thể tiếp tục cuộc sống mà không có gã .
- Đó không phải là tiền xấu xa đâu . Tôi không bao giờ động đến một xu nào tiền của cha tôi . Mẹ tôi có để lại cho tôi một gia tài .
- Tôi không quan tâm tiền đó ở đâu ra
- Vậy thì tại sao anh lại xé đi ?
- Chúng ta hòa , được chưa ? - Gã nghiệt ngã nói .
Môi Kerry hơi hé ra vì một nổi đau mới lại dội vào tim cô :
- À , tôi hiểu . Anh đã được trả công rồi - Cô hít vào một hơi - Linc , hãy nói cho tôi biết . Đêm qua đáng giá năm mươi ngàn đô la ư ?
Điên cuồng , gã đứng phắt dậy .
- Chúng tôi có con gái rồi ! - Cage đột nhiên xuất hiện khiến cả hai giật mình quay ngoắt lại . Cage đang cười toét đến tận mang tai - Ba cân hai . Rất xinh đẹp . Tuyệt vời . Jenny khỏe . Không có gì phức tạp . Sau khi họ cân và đánh dấu , các bạn sẽ được thấy con gái tôi .
Sau khi nhận những lời chúc mừng chân thành của Kerry và Linc . Cage quỳ xuống và hôn con trai :
- Ê , Trent . Con mới có em gái đấy .
Mặc dầu Kerry phản đối nhưng Cage khăng khăng bắt cô vào thăm hai mẹ con Jenny trước đã . Tại cuối hành lang , cô đăng ký với một nữ y tá và được dẫn vào phòng sản phụ . Jenny là sản phụ duy nhất nằm đây . Bé gái sơ sinh được quấn trong một chiế chăn hồng bồng bềnh và đội mủ trùm , nằm trong tay mẹ .
- Mình hầu như đã quên hẳn không nhớ niềm vui khi lần đầu tiên được ôm con vào lòng như thế nào - Chị nói và nhìn xuống khuôn mặt bé xíu nhăn nhúm mà chị cho là rất dẹp .
Kerry thấy cảm động trước vẻ mặt thanh thản của bạn . Câu chuyện của Jenny líu ríu toàn nhắc đến tên Cage , Trent và Aimee - đó là tên của bé gái mới sinh .
Kerry đi ra , biết rằng mình được chứng kiến một khung cảnh yêu thương . Gia đình Hendren tràn đầy tình yêu . Tình yêu tỏa ra từ họ , Kerry mừng cho hạnh phúc của họ , nhưng cô cũng ghen tị với họ . Vẻ mãn nguyện của Jenny với chồng con chỉ làm nổi rỏ thêm cái trống rổng trong cuộc đời cô mà thôi .
Kerry mất mẹ từ sớm . Cha cô đã chết trong hổ thẹn . Kerry với hy vọng có thể sửa chửa những lổi lầm mà cha cô đã phạm phải - đã chịu trách nhiệm trước cả một đất nước . Ồ , cô đã thành công trong phi vụ vừa rồi thật nhưng bản thân cô đã chứng tỏ được gì ?
Cách nào đó , cô cũng đã bóc lột người khác giống như cha mình . Cô không mua chuộc ai , nhưng lừa gạt thì có . Mọi người ca ngợi cô đã hy sinh một cách cao cả . Nhưng tự đáy lòng cô biết mình đâu có hy sinh cái gì . Những điều cô đã làm là cho bản thân mình chứ đâu phải vì những đứa trẻ mồ côi đó .
Cô đã sử dụng chúng như một chất tẩy rửa để gột sạch những vết nhơ của gia đình mình . Cô đă đẩy chín đứa trẻ mồ côi vào vòng nguy hiểm , đặt mạng sống của chúng trên bờ vực , như vậy để cho cô cảm thấy được gột rửa và thóat khỏi cảm giác tội lổi . Đó chính là cách để cô nói to lên :
- Hãy nhìn tôi đây . Tôi có thể mang tên họ cha tôi , nhưng tôi không giống ông ta .
Và cô cố chứng minh điều đó với ai kia chứ ? Với một thế giới vốn chẳng là cái quái gì . Hay với chính bản thân cô ?
Cô quay lại phòng chờ . Cage đang bồng đứa con trai đang ngủ ngon trên lòng và tả lại bằng tiếng Tây Ban Nha cho Lisa nghe về bé gái mới sinh . Con bé đang ngồi trong tay Linc . Một tay nó đặt trên đùi gã - một cử chỉ âu yếm và tin cậy theo bản năng của nó .
Chính lúc đó Kerry chợt hiểu ra cô phải làm gì .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...