Dực Thủy



Đang hùng hồn “nói chuyện” với ngọc hồn, Thất Dạ liền nghe thấy có tiếng bước chân. Vội đem miếng ngọc bội nhét trở vào trong tay, sửa soạn lại chăn gối rồi nhanh chóng nằm úp sấp xuống giường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhìn thấy người đến là Lãnh Dực Lăng, Thất Dạ chuẩn bị đứng dậy thì bất chợt cơn đau từ sau lưng truyền đến khiến hắn toát mồ hôi, đôi mắt to tròn bị bao phủ bởi một tầng nước.

Thấy vậy Lãnh Dực Lăng vội chạy đến bên giường đè hắn lại.

“Đừng cử động, cẩn thận miệng vết thương lại vỡ ra.”

“Dạ.” Thất Dạ răm rắp nghe lời.

Lãnh Dực Lăng tỉ mỉ kiểm tra lại vết thương sau lưng cho Thất Dạ. Lưu vân cao quả nhiên danh bất hư truyền, chưa đến một ngày mà miệng vết thương đã liền lại, chỉ còn lại những vết hồng dài, nhưng dù sao vẫn phải thận trọng.

Nhẹ vuốt mái tóc của Thất Dạ, Lãnh Dực Lăng nói: “Chờ ta chốc lát, ta đi lấy thuốc đến.”

“Dạ.”

Nhân cơ hội hiếm có trời ban, Lãnh Dực Lăng chân trước vừa mới rời đi thì Thượng Quan Tử Duyệt lập tức vọt đến ngồi an vị bên mép giường chăm chú nhìn Thất Dạ.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã muốn đè ngửa Thất Dạ ra rồi. Trong lòng hắn hò hét không ngừng, tiểu hài tử đáng yêu quá. Đặc biệt là đôi mắt to tròn trong veo như mặt hồ tĩnh lặng tựa như có thể cuốn người đối diện vào a. Tầm mắt hắn lại di chuyển tới những hồng ngân trên người Thất Dạ, đây hẳn là do Thái hộ pháp gây rai. Tên Thái hộ pháp kia đúng là đáng chết, để hắn chết như vậy thật quá tiện nghi.

Thượng Quan Tử Duyệt thân thủ đưa tay nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Dạ. Giờ thì hắn đã hiểu sao Lãnh Dực Lăng lại có vẻ mặt kia rồi. Nếu không phải lo tới thương thế trên người Thất Dạ thì Thượng Quan Tử Duyệt thật muốn ôm lấy Thất Dạ vào ngực mà cấu nhéo một phen.


“Bé con, ngươi tên là gì?”

“Đồng….. Đồng nhi.” Bởi vì khuôn mặt của Thất Dạ đang nằm trong tay Thượng Quan Tử Duyệt nên hắn nói chuyện có phần khó khăn.

“Bé con, làm con của thúc thúc đi.”

Ba dải hắc tuyến chạy dài trên trán Thất Dạ. Tuổi kiếp trước của hắn xem chừng còn lớn hơn người này. Thế mà người này cư nhiên dám xưng thúc thúc với hắn. Cơ mà nếu nói vậy, hắn cũng lớn hơn cả phụ thân hắn nữa. Lại thêm ba vệt hắc tuyến. Nhưng dù sao mình cũng là xuyên không về đây, lại còn ở trong cơ thể của một tiểu hài tử ba tuổi. Hiện tại, xét về tuổi, người này lớn hơn mình. Xét về quan hệ, người này lại là bằng hữu của phụ thân. Vậy thì kêu thúc thúc là được rồi.

“Thúc thúc….. ngươi….. có thể….. buông tay….. được không?”

“Ngươi đáp ứng rồi ta sẽ buông tay.”

Thượng Quan Tử Duyệt lại tiếp tục nhéo nhéo hai bên má phấn nộn của Thất Dạ.

Thất Dạ ra sức lắc đầu. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có hai người phụ thân. Hắn chỉ biết rằng, hắn chỉ có duy nhất một người là phụ thân mà thôi. Tuy rằng phụ thân hắn không biết nhưng hắn nguyện ý như vậy, chỉ cần một mình hắn biết là đủ rồi.

“Tử Duyệt.”

Âm thanh trong trẻo nhưng lại hàm chứa cả tảng băng truyền đến từ phía sau khiến Thượng Quan Tử Duyệt giật nảy cả người. Hắn biết, một khi Lãnh Dực Lăng gọi thẳng tên ai đó ra, chứng tỏ lúc đó y thực sự tức giận, hậu quả sẽ vô cùng khó lường.

Bất giác nhớ tới kết cục của Thái hộ pháp, Thượng Quan Tử Duyệt lập tức nhảy ra xa cả mấy thước.

“Lăng Lăng, người ta chỉ là kiểm tra thương thế của bé con một chút thôi mà.” Thượng Quan Tử Duyệt mếu máo biện hộ.

“Lăng Lăng, ngươi làm chi mà hung dữ như vậy.”

“Ngươi có thể giải thích cho ta mấy cái dấu tay trên mặt hắn là gì không? Đừng nói với ta là do ngươi ‘không cẩn thận’ ấn lên đó.” Lãnh Dực Lăng đem ba chữ ‘không cẩn thận’ nhấn mạnh từng từ.

Thượng Quan Tử Duyệt bị dọa đến im re.

Lãnh Dực Lăng cầm một bình dược thong thả bước tới bên giường. Ngón tay tao nhã gạt mở nắp bình, một mùi hoa quế theo đó bay ra. Quết một ít cao lên tay, Lãnh Dực Lăng nhẹ nhàng thoa lên mấy vết hồng ngân trên người Thất Dạ.

Cảm thụ đầu ngón tay lạnh lạnh đang di chuyển trên người mình, Thất Dạ vô cùng thoải mái mà hơi nheo mắt lại.


Thượng Quan Tử Duyệt đứng một bên tựa hồ hóa đá.

“Lăng Lăng, đây có phải là lưu vân cao?”

“Ừ.”

Quả nhiên là lưu vân cao. Lần trước chính mình đã phải đem tới mười khối ngọc tốt nhất cho hắn để đổi lấy một lọ dược, vậy mà hắn không thèm mảy may đếm xỉa. Thế mà hiện tại đứa nhỏ vô danh kia lại được hưởng dụng, đã thế lại còn do đích thân Lãnh đại cung chủ thượng dược. Cái vẻ mặt  ôn nhu đó hơn hẳn cả mấy chục lần đối đãi với mình.

Thượng Quan Tử Duyện thừa nhận Thất Dạ so với hắn đẹp hơn. Nhưng cái không ngờ tới ở đây chính là Lãnh Dực Lăng thế nào lại trọng sắc khinh bạn, không thèm ngó ngàng tới bằng hữu chứ.

Kế tiếp, Thượng Quan Tử Duyệt thiếu chút nữa phải đi tìm tròng mắt bị rớt ra ngoài bởi lẽ hắn nhìn thấy Lãnh Dực Lăng ôn nhu ôm Thất Dạ vào ngực, một bên vuốt vuốt tóc, một bên nói: “Gọi phụ thân.”

Không chỉ riêng Thượng Quan Tử Duyệt thất thần mà ngay cả Thất Dạ cũng lắp bắp kinh hãi, phụ thân… phụ thân khi nào thì biết?

Nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lãnh Dực Lăng, Thất Dạ trong tâm vui sướng, ngọt ngào gọi một tiếng: “Phụ thân.”

Một tiếng vừa nói ra đã đem những giọt nước mắt hạnh phúc chảy xuống.

Lãnh Dực Lăng thân thủ vươn tay gạt đi.

“Hôm qua đau như vậy cũng không thấy con khóc một tiếng, như thế nào bây giờ lại khóc đến nhường này?”

“Bởi vì rất cao hứng.”

“Kỳ quặc, nào có ai cao hứng mà khóc.”


“Lăng Lăng, đợi chút.” Thượng Quan Tử Duyệt lao tới cắt ngang đoạn hội thoại của hai người, “Hắn là nhi tử của ngươi?”

“Ừ.”

“Ngươi khi nào có nhi tử?”

“Ba năm trước đây, lúc đó ngươi cũng biết mà.”

“Hắn….. chính là đứa nhỏ năm đó?”

“Ừ.”

Thượng Quan Tử Duyệt lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt sủng nịnh của Lãnh Dực Lăng, trong đầu thầm nghĩ, có nhi tử thì ai cũng đều thành dạng này sao? Chiếu theo tính cách của Lăng lăng, do dù là nhi tử của y, y cũng không thể có cái biểu hiện sủng nịnh thế này được, xem ra còn có ẩn tình, ha hả. Sắp có kịch vui để xem rồi…Nhưng mà hai người diễn mà chỉ có một người xem chính là rất nguy hiểm. Có chết cũng phải kéo thêm người khác, nếu không Thượng Quan Tử Duyệt ta tuyệt không mang họ Thượng Quan.

Hắn căn bản không phải là người thích sự cô đơn…

Cont…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận