Ba ngày, đã ba ngày trôi qua mà Lãnh Dực Lăng cùng Phong Linh chỉ suốt ngày quấn lấy nhau ngâm thơ tác phú mà hoàn toàn đem Thất Dạ đẩy sang một bên.
Cả ba ngày này, Thất Dạ một bước cũng chưa từng tiến ra khỏi phòng, suốt ngày chỉ ngồi co ro trong góc giường tối tăm, ngay cả nói cũng không màng.
Thấy thế, Dương Liễu không thể giả bộ như cái gì cũng không thấy mà vội vàng bẩm báo với Lãnh Dực Lăng. Nhưng hồi lại chỉ là những lời trách móc, khiển trách. Lúc này đây, nàng cảm thấy thực thương tâm thay cho Thất Dạ vì đã yêu phải một người không có lương tâm như cung chủ của nàng.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, trong phòng của Thất Dạ bỗng xuất hiện một thiếu niên có mái tóc cùng đôi mắt màu lam biếc, đang tiến lại gần góc giường, nơi Thất Dạ ngồi.
“Cùng ta rời đi, ta sẽ mang ngươi đi khỏi nơi này.”
Thất Dạ ngẩng đầu, giật mình đánh giá thiếu niên trước mắt. Mái tóc dài màu lam lay động trong gió nhẹ, ánh mắt tỏa lam sắc như thể hút người ta vào trong lòng, cùng khuôn mặt tinh xảo đáng yêu như búp bê.
“Ngươi là…..”
Lúc này đây, Ngọc hồn mới sực nhớ tới bộ dạng của hắn đã thay đổi. Hắn chỉ một ngón tay vào mặt mình rồi nói: “Ta là Ngọc hồn.”
“Ngọc hồn?” Thất Dạ cẩn thận đánh giá lại thiếu niên này, quả thật là ảnh tử của Ngọc hồn, “Làm sao ngươi lại biến thành như vậy?”
“Ngươi lớn lên được đương nhiên ta cũng phải lớn lên. Chỉ là trước kia, ta luôn phải chờ đợi ngươi trong huyết vòng, nên việc hấp thu linh khí khá khó khăn. Vì thế lúc đó ta thường xuyên phải sử dụng pháp thuật để khống chế sinh trưởng của mình, làm giảm đến mức thấp nhất sự tiêu hao linh khí. Sau đó thì gặp được ngươi, nhưng ngươi lại bị hóa thành đứa nhỏ, linh khí cho bản thân còn không đủ nên ta cũng không đành lòng sử dụng linh khí của ngươi, nên trong thời gian trước ta vẫn không thể lớn lên được. Bất quá, hiện tại trên người ngươi đã có dư linh khí, nên ta mới có thể phá bỏ pháp thuật để lớn lên và giờ thành bộ dạng này đó.”
“Oa, Ngọc hồn thật đẹp a…..”
Ngọc hồn vui vẻ cười xoa xoa đầu Thất Dạ.
“Theo ta rời khỏi đây nhé.”
Nhãn thần ảm đạm trùng xuống, Thất Dạ lại cố bó mình lui vào sát tường.
“Không, ta sẽ không đi, ta đã đáp ứng với phụ thân, vĩnh viễn không rời phụ thân rồi.”
“Nhưng y đã không còn nhớ tới ngươi, ngươi còn ở lại chỗ này làm gì?”
“Không, phụ thân không có…..”
“Các ngươi còn không mau mang điểm tâm tới vọng đình, giáo chủ đang muốn ăn, để giáo chủ đói, cung chủ sẽ lấy mạng các ngươi.”
Thanh âm sắc bén của nữ nhân đột ngột vang lên. Đó là thanh âm của thiếp thân thị nữ bên cạnh Phong Linh.
Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, Thất Dạ cười khổ một cái, bây giờ phụ thân chắc rất yêu nàng đi…
Bên trong vọng đình có một đôi nam nữ đang ngồi đó. Nam nhân nhắm hờ hai mắt, lưng tựa vào cột trụ nhàn nhã thưởng trà, bộ dạng trông thực hưởng thụ. Còn nữ nhân trên mặt luôn rạng rỡ một nụ cười, đôi tay thon trắng uyển chuyển di động trên dây đàn. Từng tiếng đàn khoan thai vang lên, chậm rãi mà du dương như tiếng suối chảy róc rách trong khe núi vào buổi sớm mai. Ngay cả Thất Dạ cũng không nhịn được mà thầm tán thưởng khả năng chơi đàn của nàng.
Tiến lại gần vọng đình, Thất Dạ mới nhìn rõ người bên trong là ai. Khoan đã, âm sắc tiếng đàn kia, sao lại có thể giống như vậy… Thất Dạ nhanh chóng đi vào vọng đình, đây chính là cây đàn phụ thân tặng ta lúc ta năm tuổi mà.
Hắn còn nhớ rõ, lúc trước Lãnh Dực Lăng cố ý mang theo cầm này tới Vân Thư Trang, nói rằng khi nào chán có thể mang ra tiêu khiển nhưng rồi cũng quên luôn.
Tại sao đàn lại ở trong tay nàng?
“Dạ nhi đến đây.” Phong Linh tươi cười nhìn Thất Dạ đang ngây người, đồng thời tiếng đàn cũng ngừng lại.
Lãnh Dực lăng tựa hồ không hài lòng, nhăn mi nói: “Tiếp tục.”
Thất Dạ chứng kiến biểu tình lạnh nhạt của Lãnh Dực Lăng, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên một cỗ lửa giận.
“Đàn này là của ta, ngươi không được chạm tới.”
Phong Linh nhất thời xấu hổ không biết nên nói gì cho phải.
“Thực xin lỗi Dạ nhi, ta không biết đây là đàn của con, chỉ là ta trông thấy nó đẹp nên mới lấy ra thử.”
Ôm lấy đàn, Thất Dạ lạnh lùng nói: “Dạ nhi cũng không phải tên ngươi có thể gọi.”
“…..”
Bị dồn đến mức đỏ mặt, Phong Linh không biết phải chống đỡ thế nào được nữa, nàng chỉ còn cách nhìn về phía Lãnh Dực Lăng cầu cứu.
Phượng nhãn tản mạn băng lãnh mở ra, Lãnh Dực Lăng thâm trầm nói: “Dạ nhi, mau xin lỗi nàng.”
“Vì sao phải xin lỗi?”
“Chát”, một âm thanh vang lên làm ngưng đọng không khí giữa cả ba người. Thất Dạ chỉ cảm thấy một bên má nóng rát.
Lãnh Dực Lăng trừng trừng nhìn Thất Dạ, lặp lại mệnh lệnh.
“Mau xin lỗi nàng.”
Thất Dạ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày Lãnh Dực Lăng đánh hắn, mà lại còn vì một nữ nhân. Điều này khiến lòng hắn như chết lặng hẳn đi. Phụ thân đã không còn thuộc về một mình ta nữa rồi, có lẽ ta thực sự phải rời đi…
Quật cường bức dòng nước mắt trở ngược lại vào trong, Thất Dạ đặt lại đàn lên mặt bàn, “Phụ thân, đây sẽ là lần cuối cùng Dạ nhi gọi người một tiếng phụ thân. Từ nay trở đi, quan hệ giữa Dạ nhi cùng phụ thân sẽ như cầm này.”
Tích tụ một phần linh khí vào lòng bàn tay, thoáng chốc chiếc cầm đã hóa thành một vô số mảnh nhỏ. Thất Dạ dứt khoát xoay người rời đi. Hắn không còn muốn nghĩ đến bất cứ hình ảnh nào liên quan đến Lãnh Dực Lăng, cũng không bao giờ nghĩ đến nữa.
Lãnh Dực Lăng khó chịu nắm chặt tay lại. Y thua, y đã thua trong trong ván cược với Ngọc hồn. Trong cuộc đời y, y chưa bao giờ phải trải qua bất cứ sự thất bại nào, y không cam lòng.
Trong sự dằn vặt, thống khổ của Lãnh Dực Lăng, khóe môi Phong Linh khẽ gợi lên ý cười, chủ ý của nha hoàn quả không tồi, hắn rốt cuộc cũng đi rồi. Hắn đã đi, ta sẽ có nhiều cơ hội hơn.
“Đừng khóc nữa được không?”
Ngọc hồn ôm sát Thất Dạ vào người tránh cho hắn bị rơi khỏi Tiểu Vân. Đây đã là lần thứ n Ngọc hồn phải lau nước mắt cho Thất Dạ. Nhìn thấy đôi mắt đã sưng đỏ cả lên, tâm can Ngọc hồn khó chịu không nguôi. Có nên nói cho Thất Dạ biết sự thật không? Là Lãnh Dực lăng cố ý làm vậy để chọc giận Thất Dạ? Không, không cần, ngay từ đầu y đã sai, đây sẽ là sự trừng phạt mà y phải nhận.
“Y không quan tâm tới ta, không quan tâm tới ta, y còn đánh ta nữa, ô… ô…”
Thất Dạ vẫn còn cảm giác năm đầu ngón tay của lãnh Dực Lăng trên mặt mình.
Thấy Thất Dạ khóc lóc thương tâm, Ngọc hồn đau lòng ôm hắn càng chặt hơn, an ủi vỗ về lên lưng hắn, giúp hắn bình tâm trở lại.
“Y không cần ngươi nhưng vẫn còn ta, ta vẫn luôn cần ngươi mà.”
Chờ mãi không thấy Thất Dạ nói câu nào, Ngọc hồn cúi đầu nhìn mới phát hiện Thất Dạ đã ngủ tự lúc nào không hay. Hắn khóc lâu như vậy mệt mỏi là chuyện tất nhiên. Ngọc hồn khẽ chạm lên đôi mắt sưng húp phiếm hồng, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, sẽ thay y chăm sóc ngươi thật tốt, ta không dám mong muốn ngươi thuộc về ta, chỉ hi vọng trong tim ngươi có một chỗ trống dành cho ta mà thôi.
Lặng ngắm khuôn mặt không phòng bị khi đang ngủ say của Thất Dạ, Ngọc hồn bất giác cười cười, từ nay về sau chỉ cần như thế này là đủ. Nhưng đã là tai kiếp, liền… không tránh được.
Cont…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...