Gió đầu xuân hững hờ dạo quanh một đình viện đã bị lãng quên ẩn sâu trong Lãnh Nguyệt cung. Tại nơi đây, chỉ có một căn phòng duy nhất đang bị gió lớn lùa vào qua cái cửa sổ cũ nát.
Căn phòng này rất sơ sài, cũng chỉ có đôi ba thứ vật dụng thiết yếu cùng chiếc bàn gỗ cũ kỹ. Trong góc phòng còn có thêm một chiếc nôi đang đung đưa nhịp nhàng. Nếu nhìn kỹ, ta sẽ thấy có một đứa trẻ nằm trong nôi, đó chính là Thất Dạ với hai mắt đen láy mở to.
Đã hơn một tháng kể từ ngày Thất Dạ bị một nam nhân xa lạ mang tới đây, hắn chưa một lần nào gặp lại phụ thân cùng mẫu thân kể từ ngày đó. Vốn nghĩ sẽ được hưởng thụ tình thân một phen, ai ngờ số hắn lại không có phước đến vậy. Hắn xem chừng đã hoàn toàn thất vọng. Kỳ thật nơi này không phải quá mức tồi tệ, ít nhất còn có ma ma nay đã ngoài năm mươi chiếu cố hắn. Hắn sẽ không lo bị chết vì đói.
Đang nghĩ ngợi lung tung, cánh cửa chợt vang lên một tiếng “cạch”, Từ ma ma nhanh chân bước vào, khép lại cửa, nhưng vẫn không thể ngăn toàn bộ gió lạnh nhân cơ hội hiếm hoi đó mà lùa vào.
Đặt bát cháo vừa mới xin được ở phòng bếp lên bàn, Từ ma ma đi đến cạnh nôi ôm lấy Thất Dạ vào lòng.
“Tiểu thiếu gia đói bụng chưa?”
Thất Dạ còn nhỏ nên chưa thể nói được, chỉ hươ hươ bàn tay bé nhỏ trước mặt Từ ma ma.
“Nha, tiểu thiếu gia thật đáng yêu. Không biết kẻ bạc tình kia như thế nào lại nhẫn tâm vứt bỏ thiếu gia được chứ.”
Trong đôi mắt già dặn của Từ ma ma bỗng dâng trào một loại tình cảm lo lắng, bao bọc, làm cho Thất Dạ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Hắn khẽ sờ sờ khuôn mặt Từ ma ma như an ủi.
“Ha ha~~ tiểu thiếu gia thật ngoan. Nào, chúng ta ăn cơm thôi.”
Từ ma ma ôm Thất Dạ ngồi xuống ghế, đem bát cháo cẩn thận từng thìa mớm cho Thất Dạ.
Bà còn nhớ rõ, khoảng chừng hơn một tháng trước, Lãnh hộ vệ đã đem đứa nhỏ này giao cho bà, nửa câu cũng không nói, cứ thế lẳng lặng xoay người rời đi. Tuy không được người khác nói về lai lịch của đứa nhỏ này, nhưng Từ ma ma cũng có thể đoán ra thân phận của Thất Dạ, đứa nhỏ là hài tử của Lâm hộ pháp cùng cung chủ. Từ ma ma trước đây là nha hoàn của Lâm Tố, Lâm Tố đối đãi với bà rất tốt. Lâm Tố không chê bà đã lớn tuổi, cũng không đuổi về quê, mà vẫn giữ bàg ở lại trong viện. Từ ma ma sau khi biết Lâm Tố đã chết thì vô cùng thương tâm. Vì vậy bà đã thề nhất định phải hảo hảo nuôi nấng tiểu thiếu gia lớn lên.
“Ôi, mẫu thân thiếu gia thật si tình, lúc trước cung chủ uống say đã vô ý cùng mẫu thân thiếu gia phát sinh quan hệ. Không lâu sau nàng liền mang thai thiếu gia. Lúc ấy ma ma đã rất nhiều lần khuyên nàng bỏ thiếu gia đi, nhưng nàng thực cố chấp, nhất định không nghe lời ma ma, ôi~”
Nghĩ Thất Dạ không hiểu những lời mình nói, Từ ma ma lại tiếp tục nói thêm.
“Lúc trước cũng có mấy nữ nhân quan hệ với cung chủ, nhưng sau đó những người đó đều phải chết oan uổng. Lâm hộ pháp có thể sống đến tận lúc hạ sinh thiếu gia đã quá là may mắn rồi. Tất cả là vì nàng đã vọng tưởng rằng chỉ cần thiếu gia có mặt trên đời thì sẽ khóa trụ được trái tim cung chủ! Nhưng người như cung chủ sao có thể giống những nam tử bình thường khác, cho dù là có hài tử cũng chỉ vô ích mà thôi. Lâm hộ pháp thật khờ dại. Rốt cục cũng chỉ có nhận lấy cái chết thảm thương.”
Nếu không phải còn thiếu gia, Từ ma ma đã theo Lâm hộ pháp từ lâu rồi.
“Nguyên lai không phải chuyện gia đình bất hòa bình thường”, Thất Dạ âm thầm cười nhạo chính mình sao không sớm phát hiện ra, vì sao không chịu đối mặt với cái sự thật kia chứ? Đơn giản là vì hắn mong ước một cái gia đình hạnh phúc nên mới hi vọng hết lần này sang lần khác.
“Mẫu thân đã chết sao?” Tuy mới chỉ nhìn mẫu thân một lần duy nhất, nhưng chỉ cần cái hôn âu yếm cùng nụ cười ôn nhu cũng đủ làm Thất Dạ cảm nhận được thế nào là tình thương của mẹ.
Thất Dạ không hề oán giận phụ thâ, là do mẫu thân quá yêu phụ thân, vì phụ thân có thể hi sinh cả tính mạng, không tiếc đại giới.
Từ ma ma mớm xong cháo liền đem Thất Dạ thả lại vào nôi.
“Thiếu gia ngủ nha. Từ ma ma phải đi làm, khi nào rảnh ma ma lại mang cơm đến cho thiếu gia.”
Thất Dạ nằm an phận trong nôi, vươn cánh tay nhỏ bé hướng Từ ma ma vẫy vẫy. Từ ma ma mỉm cười, tém gọn lại chăn cho Thất Dạ rồi vội vàng đi ra ngoài.
Cuộc sống của một đứa trẻ chính là ăn, ngủ, ngủ, ăn. Nhưng hiện tại, Thất Dạ không thể nào ngủ được, bởi lẽ lòng hắn hiện giờ rất loạn. Hấp thu chút linh khí, hắn phát hiện linh khí nơi này hoàn toàn khác biệt với thế giới của hắn. Hắn đã từng nghe sư phụ nói qua, ngoài thế giới hắn đang sống, còn có rất nhiều thế giới khác tồn tại song song. Thiên hạ rộng lớn, không gì là không thể xảy ra! Với hình dạng tiểu hài tử hiện giờ, hắn không thể hấp thụ được linh khí cũng như luyện tập pháp thuật. Mới chỉ một luồng linh khí thôi cũng làm hắn mệt nhoài. Nhưng ở một nơi vô hạn linh khí xung quanh mà không thể hấp thụ được quả thực là một nỗi thống khổ lớn lao a. Thất Dạ buồn thiu nhìn bàn tay, cẳng chân bé tẹo của mình. Đang đắm chìm trong sự khổ sở với thể dạng hiện tại, Thất Dạ liền nhớ đến ‘Sinh trường thuật’.
“Đúng, dùng ‘Sinh trường thuật’ là có thể lớn lên, ha ha”, Thất Dạ cảm thấy chính mình đúng là một thiên tài.
“Nếu như ngươi không sợ đột nhiên lớn lên dọa chết Từ ma ma thì cứ việc dùng ‘Sinh trường thuật’ đi.” Ngọc hồn hiện lên dội cho Thất Dạ một bát nước lạnh.
Nụ cười trên mặt Thất Dạ bị đóng băng lập tức. “Như thế nào lại không nghĩ đến Từ ma ma, thất sách, quên đi, thôi cứ từ từ lớn lên vậy. Dù sao hiện tại cũng không nhiều linh khí để có thể sử dụng ‘Sinh trường thuật’.”
Ngọc hồn đứng một chỗ lắc đầu thầm than, “Không biết đem hắn đến đây là đúng hay sai nữa.”
Cont…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...