Dực Thủy



Từ từ tỉnh lại, Hoàng Tự Thủy cảm thấy cơ thể co rút cực hạn, lục phủ ngũ tạng như bị ai đó bóp nghẹn, khó thở vạn phần., bốn phía đều chỉ là một màu đen. Đột nhiên, tầm mắt hắn bị hút bởi một điểm sáng duy nhất nơi đây. Hắn ra sức lao về phía phát ra ánh sáng đó. Bỗng có một bàn tay lớn đỡ lấy hắn, còn ở sau mông thì lại có một bàn tay khác vỗ nhẹ nhẹ. Hoàng Tự Thủy thấy kỳ quái mở miệng mắng, song cũng chỉ phát ra một tiếng “Oa” mà thôi.

“Phu nhân, phu nhân, là một vị thiếu gia.”

Một lão bà có khuôn mặt giống bánh nướng cỡ lớn phóng đại trước mặt Hoàng Tự Thủy. Lão bà đó cẩn thận đặt hắn bên cạnh một nữ nhân trẻ tuổi. Nữ nhân một thân mồ hôi, trông vô cùng mệt mỏi. Mái tóc ướt nhẹp vì mồ hôi mà dính chặt vào khuôn mặt trái xoan hiền thục.

Hoàng Tự Thủy bắt đầu có phần không hiểu ngọc hồn đã làm cái quái gì. Thử động tay chân, hắn kinh hoàng phát hiện tay chân của hắn đã tự nhiên thu nhỏ lại như của một đứa trẻ sơ sinh.

Trời ơi, hắn như thế nào lại biến nhỏ thành như vậy? Định thần lại, hắn cố gắng nhớ lại toàn bộ những gì xảy ra trước kia. Nếu vậy, nữ nhân kia đã sinh ra một đứa nhỏ và….. và hắn đã đầu thai? Ngọc hồn nói sẽ giúp hắn thoát khỏi mộ cổ kia chính là phương pháp này?

Nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, Hoàng Tự Thủy thầm nghĩ: “Đây là mẹ ta?” Bất quá nói sao thì trông mẫu thân thật đẹp a.

Hoàng Tự Thủy kiếp trước bị cha mẹ vứt bỏ, là sư phụ đã đem hắn về. Chỉ là tình yêu của sư phụ cùng cha mẹ hoàn toàn khác nhau. Nếu có thể hưởng thụ tình yêu đó, lần đầu thai này cũng coi như vô cùng đáng giá.

Lâm Tố nhìn đứa nhỏ bên cạnh mình, trên mặt tràn đầy hạnh phúc. Nàng nhẹ hôn trên cái trán nhẵn thín của Hoàng Tự Thủy một cái.


“Thật giống cha con.”

“Phu nhân, người xem đây là cái gì?”  Lâm mụ chỉ vào chiếc vòng trên cổ tay Hoàng Tự Thủy.

Lâm Tố lúc này mới chú ý tới. Chiếc vòng kia quả thực có điểm yêu mị, nhưng đeo trên cổ tay non nớt của hài tử lại thập phần cân xứng.

Lâm mụ cười ha hả nói: “Phu nhân, tiểu thiếu gia khẳng định không phải phàm nhân.”

Lâm Tố khẽ cười gật đầu đồng ý.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đá bật ra, tiến vào là một đám nữ nhân kiều diễm xếp thành hai hàng. Còn chưa kịp thưởng thức vẻ đẹp tinh xảo của mỗi người, Hoàng Tự Thủy giật mình chú ý tới trang phục của các nàng – trang phục thời cổ? Lúc này đây, Hoàng Tự Thủy mới đánh giá bốn phía xung quanh, cả cách bài trí cũng rất cổ xưa.

Ngọc hồn chết tiệt, cư nhiên mang ta tới thời cổ đại.

Từ bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, Hoàng Tự Thủy ngước mắt nhìn người tiến vào đến ngây ngốc.

Khuôn mặt tinh xảo đến độ không gì có thể sánh bằng, làn da trắng mịn, mềm mại, lại thêm bộ xiêm y trắng tuyết phiêu dật trong gió cùng dải dây xanh nhạt thắt hờ trên mái tóc dài đen tuyền. Tất cả đều góp phần tô điểm cho khí thái thanh cao, trắng thuần như trăng rằm mà ngay cả thần tiên cũng không thể xâm phạm.

Hoàng Tự Thủy nuốt một ngụm nước miếng thầm kêu trong đầu: “Tiên nữ tỷ tỷ a! Tiên nữ tỷ tỷ, ôm một cái~~~!”

Lãnh Dực Lăng lạnh lùng liếc khuôn mặt tái nhợt của Lâm Tố đang nằm trên giường, rồi lại nhìn đến đứa nhỏ ở bên cạnh. Hoàng Tự Thủy lại nuốt ngụm nước miếng thứ hai.

“Không được bổn cung cho phép, tự ý đem đứa nhỏ hạ sinh, phải chịu tội gì?” Âm thanh băng lạnh như quỷ Tu La đoạt mạng vang lên.

“Cung chủ.” Lâm Tố hốt hoảng bật dậy khỏi giường, quỳ rạp xuống mặt đất. “Nô tỳ không dám cầu cung chủ tha thứ, chỉ xin cung chủ hãy buông tha cho đứa nhỏ này.”

Tất cả, tất cả đều do nàng quá si mê Lãnh Dực Lăng, vọng tưởng vì hắn mà lưu lại đứa con, vọng tưởng đứa con của nàng sẽ được chấp nhận.

“Cái gì?” Hoàng Tự Thủy thực tâm kinh hãi, “Tiên nữ tỷ tỷ là nam nhân và cũng là cha ta? Nhưng sao trông quan hệ của cha cùng nương có vẻ bất hòa….. chẳng lẽ mơ ước có một gia đình êm ấm, hòa thuận bị ngâm nước sao? Ô…..”


Lãnh Dực Lăng nhìn Hoàng Tự Thủy đang nằm trên giường vươn vươn hai tay, không khóc không nháo, chỉ căng tròn đôi mắt đen láy trong suốt nhìn mình. Hắn đột nhiên muốn ôm đứa trẻ này. Nghĩ sao liền làm vậy, đứa trẻ thấy có người ôm mình liền túm chặt lấy cổ Lãnh Dực Lăng mà bật cười khanh khách. Lãnh Dực Lăng cũng khẽ cong khóe miệng.

Lãnh Phong cùng Thượng Quan Tử Duyệt đứng một bên há hốc mồm, trong đầu rống to: “Mặt than Lãnh đại cung chủ cũng….. cũng có thể cười?”

Lãnh Dực Lăng ôm Hoàng Tự Thủy rời khỏi cửa, buông lại một câu cho Lãnh Phong: “Xử lý tốt.”

“Rõ, cung chủ.”

“Tạ ơn cung chủ.” Lâm Tố mãn nguyện mỉm cười. Chỉ cần đứa nhỏ ở lại bên cạnh hắn, hắn sẽ còn nhớ tới mình, như vậy….. là quá đủ rồi.

Lãnh Dực Lăng nhìn Hoàng Tự Thủy, phun ra hai chữ: “Thất Dạ.”

Thất Dạ – là tên hắn, Hoàng Tự Thủy, không, giờ đã là Thất Dạ cảm thấy tên hắn rất thuận tai. Tên do tiên nữ tỷ tỷ đặt cho dù là A miêu, A cẩu cũng đều hay hết. (Tác giả: Nếu hắn biết tên hắn có hàm nghĩa gì phỏng chừng phải hộc máu mất, Thất Dạ – cả bảy đêm phải ở cùng y.)

Lãnh Dực Lăng định xoay người đưa đứa nhỏ cho Lãnh Phong thì Thất Dạ lại gắt gao bấu chặt vào cổ áo y, trong đôi mắt to tròn mông lung dâng lên một tầng sương mù. Lãnh Dực Lăng có chút mềm lòng.

“Lăng Lăng, tiểu tử kia có vẻ luyến tiếc ngươi a.” Thượng Quan Tử Duyệt cười thầm bộ dạng núi băng ngàn năm chỉ vì một đứa nhỏ mà khẽ rung động của Lãnh Dực Lăng.

Lãnh Dực Lăng kéo được một tay của Thất Dạ ra thì lại bị một tay khác của nó giật lấy sợi dây màu hồng đeo một mảnh ngọc bội trên cổ y.


Lãnh Dực Lăng nhíu mày bực mình quăng Thất Dạ cho Lãnh Phong.

“Để nó tự sinh tự diệt.”

“Không phải chứ, Lăng Lăng, nếu như vậy chi bằng ngươi tặng đứa nhỏ này cho ta đi.” Thượng Quan Tử Duyệt một bụng chờ mong nhìn Lãnh Dực Lăng nội tâm thầm than: “Đứa nhỏ này rất giống Lăng Lăng, hẳn là đùa sẽ rất vui.”

“…..”

“Lăng Lăng.”

“…..”

Lãnh Dực Lăng mang theo mấy thuộc hạ vội rời đi. Bởi chỉ cần y quay đầu lại, y sẽ không đủ tự tin mà để đứa nhỏ này ở lại.

Cont…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui