Dục Mãn Hạnh Lâm

"Đi vào !" Từ trên xe đi xuống, hai người bị đám người mặc đồ đen thô lỗ đẩy mạnh vào trong một gian nhà gỗ nhỏ, mảnh vải nhỏ trên đầu bị xả xuống, ngọn đền chói mắt làm cho hai người có chút không thích ứng.

"Như thế nào lại dư ra một đứa !' Trong phòng còn có vài người, trong đó một người nhìn thấy bên cạnh Hướng Nhất Phương còn có người khác không khỏi phát hỏa.

"Ông chủ, người này đuổi cũng không đi, nếu cứ trì hoãn thì Mộ Phi sẽ đi ra, chúng tôi không có cách nào khác chỉ có thể đem tên này trói lại." Một người mặc áo đen chỉ vào Lạc Tư nói.

"Là ngươi ?" Nam nhân dần dần thích ứng với ánh sáng, khi thấy rõ người trong lòng liền kinh hô, gương mặt quen thuộc kia dĩ nhiên là một trong những gã ở trên đảo từng đánh hắn, cũng là các anh trai của Hắc Ngân.

"A ! Trí nhớ không tồi." Nam nhân mặc áo trắng cười lạnh, tiến lên phía trước đá nam nhân một cước, một bàn tay chắn phá trước đem gã áo trắng đẩy ra, hắn lảo đảo lui về phía sau vài bước thiếu chút nữa ngã sấp xuống, "Mẹ nó dám đánh ta !"

"Mày dám động thủ !" Hai người áo đen bên cạnh gặp ông chủ của mình bị đẩy ra, một gã trói chặt Lạc Tư, một gã dùng quyền đánh mạnh vào bụng nam tử, Lạc Tư không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn.

"Ngươi tiếp tục anh hùng cứu mỹ nhân đi !" Gã áo trắng lạnh lùng nở nụ cười vài tiếng, đang chuẩn bị đi lên đánh người một trên, lại nghe đến Hướng Nhất Phương một tiếng "Lạc Tư !" bật người ngừng động tác, "Dừng tay ! Đều dừng tay !"

"Lạc Tư ! Không có việc gì đi?" Hướng Nhất Phương vội vàng đỡ nam tử, hướng gã áo trắng nói : "Người các người bắt là ta, đừng đánh hắn !" Người bên cạnh Hướng Nhất Phương tựa hồ chấn động, nghiêng đầu nhìn Hướng Nhất Phương đang trừng mắt với gã áo trắng.


"Ngươi là Lạc Tư ?" Gã áo trắng hồ nghi nhìn nam tử bên cạnh Hướng Nhất Phương.

"Nếu biết, thì thả chúng ta đi." Lạc Tư vỗ nhè nhẹ lên cánh tay của nam nhân đang nắm chặt mình, bảo chính mình không có chuyện gì, quay đầu nhìn gã áo trắng, "Giờ thả chúng ta đi, ta có thể buông tha các ngươi.'

"Ha ha ha......." Gã áo trắng như nghe xong liền chê cười : "Thôi đi ! HIện tại các ngươi đang ở trong tay ta, còn uy hiếp ta ? Ngươi cho đây là nơi nào ?" Trong lời nói rất khinh thường.

"A ?" Lạc Tư hừ lạnh một tiếng, "Các ngươi bắt cóc hắn là vì cái gì ? Tiền à ? Nếu là tiền ta cho thể cho các ngươi.

Gã áo trắng tâm vừa động, lập tức cười nói : "Không tồi, chúng ta là vì tiền, nhưng còn vì trả thù." Nói tới đây, gã áo trắng lộ ra vẻ mặt hung ác, nhìn chằm chằm Hướng Nhất Phương nói : "Mộ Phi chết tiệt cư nhiên vì mẹ nó một thằng đàn ông mà đưa nhà chúng ta vào đường cùng, ta còn có thể nuốt cơn giận này sao !"

Lão gia Hắc gia vừa gia vừa bệh, đối với việc mấy anh em bọn họ tranh đoạt tài sản thì bất diệc nhạc hồ, thật vất vả mới đuổi Hắc Ngân đi được, lại phải giương mắt nhìn sản nghiệp tiêu dao khoái hoạt cả đời này bị Mộ Phi nuốt, hiện tại là mắc nợ ngập đầu, bọn họ làm sao có thể nuốt được cơn giận này ?

"Nói qua nói lại cũng là vì tiền, các ngươi muốn bao nhiêu ?" Lạc Tư hừ lạnh một tiếng.

"Ha ha, xem ra là ta mua một tặng một a !" Gã áo trắng nhìn hai người, "Vốn nghĩ muốn hung hăng phá Mộ Phi một phen, xem tên kia rốt cuộc vì lão già nua này mà trả bao nhiêu, khổng thể tưởng được Lạc Tư đại danh lừng lẫy cũng ở trong tay ta, về phần bao nhiêu tiền, ta sẽ nói với các ngươi sau."

"Nhưng hiện tại, ta phải trút giận cái đã." Gã áo trắng đột nhiên hung tợn nhìn về phía Hướng Nhất Phương, đối phương không khỏi trong lòng chợt lạnh, "Đem thứ đó tiến vào."

Khi gã áo trắng lên tiếng, mấy tay bên ngoài đẩy camera tiến vào một góc sáng sủa, trên mặt có chút hưng phấn.

"Mộ Phi không phải rất yêu ngươi sao ? Nếu hắn nhìn thấy ngươi bị người khác đè lên, biểu tình kia nhất định không tồi, ha ha !" Lời nói của gã áo trắng lập tức khiến vẻ mặt Hướng Nhất Phương có chút trắng bệch.

"Ông chủ à, để cho tôi đi." Gã áo đen đang giữ Hướng Nhất Phương vẻ mặt như bị thuốc kích thích, "Gã này làn da mềm mại nhẵn nhụi thật không tồi, để cho tôi đi !"

"Chó má, người là do tao bắt được, tao đến mới đúng !" Một gã mặc áo đen khác mắng.


"Là mày bắt được chẳng lẽ không phải tao bắt được ? Tiểu tử mày đừng giành với tao !" Gã kia hung ác trừng mắt nhìn lại.

Mắt thấy hai người có xu thế chuẩn bị đánh nhau, gã áo trắng hừ một câu : "Mấy thằng này, tụi mày cũng cãi nhau làm gì, cùng tiến lên là được, càng phấn khích ? Ha ha ha !"

Hai gã áo đen trao nhau nụ cười, ánh mắt dâm đãng, gã áo đen đang giữ Hướng Nhất Phương một phen ném nam nhân vào một góc sáng sủa, cởi quần áo của mình, "Ông chủ nói rất đúng, ba người cũng có hương vị, hắc hắc !"

"Hắn là của ta, ai cũng không được đụng vào !" Lạc Tư ở bên cạnh lạnh lùng nói, thanh âm lạnh như băng khiến cho mấy gã đang cởi quần áo phải ngừng động tác.

Gã áo trắng bị Lạc Tư dọa xấu hổ cười cười : "Lạc tiên sinh à, bất quá chỉ là một thằng đàn ông bị người khác đè qua rồi, làm gì đâu ?"

"Ta nói, hắn là của ta, ai cũng không cho chạm vào." Lạc Tư lãnh khốc nhếch miệng lên, "Hừ ! Nếu đụng vào, các ngươi tốt nhất là giết ta, giết Lạc gia chúng ta, nếu không các ngươi chuẩn bị vĩnh viễn cả đời cũng chẳng có cuộc sống an bình."

Nụ cười của gã áo trắng trở nên cứng ngắc, nhưng rất nhanh trở lại nụ cười gian trá : "Lạc gia cùng Mộ gia đúng là chúng ta không thể đụng tới đụng, tôi chỉ sợ lúc lấy được tiền đã phải phơi thây đầu đường, nếu Lạc tiên sinh không muốn người khác đụng vào, cũng được, liền phiền toái hai vị phối hợp một chút."

"Tôi chỉ muốn băng ghi hình, làm cái lá chắn bảo mệnh, nói vậy Lạc tiên sinh cũng sẽ không muốn người ngoài làm tình với người của mình đúng không ? Cho nên băng ghi hình này nhất định phải có."Vốn thầm nghĩ nhục nhã Mộ Phi cùng Hướng Nhất Phương, nhưng gã áo trắng đột nhiên nghĩ đến tìm chỗ dựa an toàn về sau, cũng nghĩ ra kế này.

"Nếu ta không đáp ứng ?" Lạc Tư nói , gã áo trắng muốn đưa súng về phía hai người, gã áo trắng cười nói : "Vậy mời ngài đáp ứng."


"Được rồi, nhưng cho bọn họ đi ra ngoài hết !" Lạc Tư lạnh lùng nhìn mấy người trong phòng.

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Gã áo trắng nhìn một cái, một vài người nhìn nhau rồi đi ra, nhưng vẫn còn lại hai người, một là gã áo trắng, hai người còn lại chính là hai người vừa muốn cướp Hướng Nhất Phương.

Nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Lạc Tư, gã áo trắng buông tay nói : "Tôi ít nhất cũng phải có hai người để giúp quay lại, liền thuận tiện giám sát hiện trường một chút." Gã vừa cười vừa ngồi ở ghế chỉ vào hai người.

"Ông chủ, có thể." Gã áo đen đem camera nhắm ngay vào Hướng Nhất Phương cùng Lạc Tư.

Lạc Tư đi đến góc sáng sủa, ngồi xổm xuống đem Hướng Nhất Phương đang liên tục lắc đầu đưa vào góc tường, đel lại hai tay đang ra sức chống cự của nam nhân, đưa tay vào trong áo khoác của nam nhân bắt đầu vuốt ve đột khởi.

"Lạc Tư..... không được....." Hướng Nhất Phương cắn môi quay đầu đi vừa lúc camera nhắm ngay vào hắn, lập tức quay đầu lại vừa lúc gặp đôi môi của Lạc Tư phác tới, Lạc Tư thấp giọng nói : "Nhìn ta, nhìn ánh mắt của ta là được, cái gì cũng đừng nghĩ, đem ngươi giao cho ta."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui