Khi về đến nhà, đi vào liền nhìn thấy Mộ Phi ngồi ở phòng khách, bộ dáng rầu rĩ không vui, cởi áo khoác đặt ở một bên, Hướng Nhất Phương pha hai tách trà đưa đến trước mặt Mộ Phi.
"Giận tôi một mình đi gặp Tố Vân à ?" Nam nhân hỏi.
"Ai....." Thở dài một hơi, Mộ Phi lắc đầu cười khổ, "Sao lại vậy được, tôi chỉ tự trách mình không kịp thời xử lý chuyện của Tố Vân, cuối cùng còn muốn anh đi giải quyết hậu quả."
"Đây là chuyện của chúng ta, không chỉ có mình cậu đúng không ?" Hướng Nhất Phương hé miệng cười nói : "Thỉnh thoảng cũng phải cho tôi một cơ hội, cậu không thể luôn bá đạo như vậy !" Tuy rằng Hướng Nhất Phương cảm thấy được bản thân cũng không có được năng lực như Mộ Phi, nhưng ai sinh ra cũng đâu phải là vương giả là tên cướp liền, hết thảy đều phải chậm rãi học.
"Nhất Phương à....."
"Tôi cũng là một người đàn ông, A Phi à, tôi muốn cùng cậu ngang hàng với nhau, cùng cậu sóng vai mà đứng, không phải chú nhim nhỏ nhu nhược vẫn đứng ở đằng sau được cậu bảo vệ." Hướng Nhất Phương thân mình hơi nghiêng, dùng cái trán của mình đặt lên trán Mộ Phi, vô luận gặp khó khăn gì, vấn đề gì, quan trọng là hai người có thể cùng nhau giải quyết, cùng đi trên một con đương, mới là quý giá nhất.
"Ừm, đáp ứng anh." Bàn tay to duỗi ra đem nam nhân ôm vào trong lồng ngực, ánh chiều tà ấm áp chiếu rọi vào trên sàn nhà gỗ, hai người đang ôm nhau đắm chìm vào trong đó.
"Còn nhớ rõ tôi từng nói, tôi vẫn muốn làm một việc không ?" Nhìn nam tử vẻ mặt kích động như đứa trẻ, Hướng Nhất Phương cười nói : "Ừm, nhớ rõ, là chuyện gì ?"
Mộ Phi hít một hơi thật sâu, thoạt nhìn có chút khẩn trương lại kích động khó nhịn, đột nhiên quỳ xuống bên cạnh Hướng Nhất Phương, cặp mắt kiên nghị gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân, trịnh trọng nói ra từng tiếng làm Hướng Nhất Phương kinh ngạc không nói nên lời : "Nhất Phương à, chúng ta kết hôn đi."
"Kết..... kết hôn ?" Hướng Nhất Phương đột nhiên nói lắp, trong lòng cứ đảo lộn không ngừng.
"Ừm !" Mộ Phi giảo hoạt cười cười, chàng lúc trước giữ lại Tố Vân chủ yếu là muốn cho cô ta ly hôn Hướng Nhất Phương, hiện tại mưu kế thực hiện được, đương nhiên là đến phiên của chàng. Huông chỉ, biết chuyện Tố Vân ở nhà hàng cùng Hướng Nhất Phương, Mộ Phi dứt khoát kiên quyết nói chuyện với Tố Vân, dù cô ta có khóc không thành tiếng, chàng cũng không mềm lòng.
Tim của chàng chỉ có một trái, cũng chỉ mềm lòng với một người, những người khác ? Miễn. Đáp ứng Tố Vân sau khi sinh đứa bé mới trả về đã là rất nhân từ.
"Chúng ta đi Hà Lan kết hôn đi, bên kia đã muốn làm thỏa đáng, chỉ cần anh đáp ứng, chúng ta tùy thời có thể kết hôn." Từ trong túi tiền thật cẩn thật lấy ra một hộp màu đỏ tinh xảo, Mộ Phi từ bên trong lấy ra một cặp nhẫn, không cầu kì nhưng cũng rất tinh xảo, "Xem, thích không ? Bên trong nhẫn là hai tên của chúng ta, ha hả."
Vẻ mặt cười hạnh phúc, Mộ Phi cố ý mở ra cho nam nhân nhìn vào, bên trong quả nhiên viết tên hai người.
"Nhất Phương à, giờ cho tôi biết, anh có nguyện ý kết hôn với tôi không ?" ngoctay chờ đợi nhìn về phía nam nhân, trong đôi mắt màu đen có chút kinh ngạc, gương mặt có chút không tin được.
"Ừm." Khẽ gật đầu, thanh âm khó có thể nghe thấy được phiêu tiến vào trong tai Mộ Phi, "Tôi nguyện ý....."
Hạnh phúc tràn ngập trong nháy mắt bao phủ lấy Mộ Phi, chàng nở nụ cười, trong tiếng cười lại mang theo nghẹn ngào : "Thật sự không thể tin, giống như đang nằm mơ." Nam tử cúi đầu đem nhẫn đeo vào ngón tay của nam nhân, sau đó dựa đầu lên hai chân của nam nhân, lẳng lặng nằm.
"Mới trước đây thường thường muốn là có thể ôm anh một cái là được rồi, sau lại muốn có thể hôn nhẹ anh một cái thì tốt rồi, sau lại nghĩ có thể cùng anh kết hôn thì được rồi. Nhất Phương à, tôi thật sự rất hạnh phúc, hạnh phúc muốn chết, đây không phải là mộng phải không ?"
"A Phi à......" nam nhân hé miệng ôn nhu cười, thanh âm trầm thấp mà từ tính gọi tên nam tử.
Nam tử vốn anh tuấn mà kiêng nghị, như lại bởi vì một câu của mình, mà nghẹn ngào.
Cùng cảm thấy hạnh phúc, có lẽ không chỉ Mộ Phi.
"Tôi đã muốn không phải là mộng." Cúi đầu, nam nhân ôn nhu hôn lên nam tử nằm trên đùi mình, có phải mơ hay không, dùng hành động là có thể biết. Nam nhân ngây ngô mà lược hiểu dùng phương thức của mình nói với tâm ý củađối phương, đây không phải là mơ.
"Nhất Phương à...." Nam tử từ bị động biến thành chủ động, mạnh mẽ tiến lên ôm lấy nam nhân, hai người song song ngã vào sô pha mà ánh trời chiều chiếu vào, quần áo giống như con bướm bay tà tà, lúc thở dốc chăm chú nhìn nhau, nồng đậm như mùi thuần khiết của hồng trà sau giờ ngọ.
Tự đáp ứng lời cầu hôn của Mộ Phi, hai người xem như chính thức xác định quan hệ, nhưng Hướng Nhất Phương hiện tại cũng rất hoài nghi lúc trước đáp ứng lời cầu hôn của Mộ Phi có đúng hay không !
Tên kia..... tên kia không cầu được dục, dùng danh nghĩa "chúng ta là vợ chồng", ngoài miệng nói xong câu "Anh là thầy thuốc, thân thể có thể chịu được" đem Hướng Nhất Phương gây sức ép.
Căn bản là bởi vì được mình chủ động hôn được một tấc lại muốn tiến một thước, tên sắc quỷ này không ngừng đòi lấy !
Mộ Phi cũng có lý do của chàng, chính là : trước kia nhẫn nại nhiều như vậy, nói như thế nào cũng được trả lại ! Hơn nữa chàng tuyệt đối sẽ không làm quá độ.
Vì thế suốt hai ngày, Hướng Nhất Phương gần như ở trên giường, thậm chí đến cơm cũng là Mộ Phi tự mình đưa đến trên giường. Cuộc sống này thật là đủ thối nát, nam nhân vừa xấu hổ vừa giận, thật sự lafk hông biết nói cái gì.
Bất đắc dĩ mà sủng nịch thở dài, nam nhân tắm qua loa thân thể rồi mở tủ lấy quần áo mặc vào, đang chuẩn bị đem quần áo đi giặt, lại rớt ra tờ giấy trên mặt đất đập vào mắt nam nhân. Vừa cầm lấy xem, mặt trên viết ngoáy địa chỉ cùng thời gian.
"A ! Buổi chiều hôm nay có đồng học hội." Nhớ đến, Hướng Nhất Phương nói thầm, "Thiếu chút nữa là quên."
"Nhất Phương à, đang làm gì ?" Mộ Phi sắc mặt hồng nhuận, tinh thần no đủ từ phía sau ôm lấy thắt lưng của nam nhân, liếc mắt nhìn tờ giấy, "Đây là cái gì ?"
"Ừm, đồng học hội." Hướng Nhất Phương trả lời.
"Đồng học hội ?" Mộ Phi cười cười, thổi thổi vào cổ nam nhân, "Đi nói cho bọn họ, Hướng Nhất Phương anh đã gả cho Mộ Phi tôi rồi."
"Nói hưu nói vượn." Xem thường nhìn nam nhân, Hướng Nhất Phương nghĩ thầm, nếu đi Hà Lan kết hôn với Mộ Phi, nói không chừng đồng học hội này chính là lần cuối. Hơn nữa, hắn cũng nhiều năm không gặp bạn học.
Cuộc sống trong trường học tuy rằng đơn điệu, nhưng có rất nhiều kỷ niệm đẹp, Hướng Nhất Phương thậm chí còn thích thời gian tốt đẹp kia. Hắn khi đó còn trầm mặc ít nói hơn so với bây giờ, như một kẻ vô hình, nếu không phải thành tích tốt, chỉ sợ ngay cả thầy cô cũng không biết đến sự tồn tại của hắn.
"Nhất Phương à, anh thật sự muốn đi cái đồng học hội kia ?" Mộ Phi nheo mắt, nói, "Không có cái gì mối tình đầu xưa cũ đó chứ ?"
"Cậu cho là mỗi người đều giống cậu vừa thích một gã đàn ông vừa già vừa tầm thường à ?" Hướng Nhất Phương trừng mắt nhìn Mộ Phi, khi đó hắn tuy rằng còn trẻ, nhưng chẳng có cô gái nào chủ động với hắn, ngẫm lại thật đúng là đủ thất bại, hắn một đại nam nhân đến bây giờ cũng không có nói chuyện cùng một cô gái nào, lại cố tình trêu chọc một hai người nam nhân kỳ quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...