Dục Lạc


"Ngươi đã nói gì với Cảnh Khang mà hắn lại trở thành như vậy? Ta đã không muốn ở cạnh ngươi bộ ngươi nhìn không hiểu sao?"Tiểu Văn hình như muốn đứng dậy nhưng lại không thể.

Hắn tha thiết nhìn ta, giọng nói rất khàn và giống như không đủ hơi để phát ra tiếng nói:"Tại sao nàng..

không muốn ở cạnh ta? Chỉ vì ngày hôm đó hay sao? Mặc dù ta không..

nhớ gì, cứ cho là ta sai..

Ta chấp nhận bị nàng ghét, nàng cũng có thể đánh ta nhưng làm ơn đừng làm đau lòngta.

Trên chiến trường hôm đó, ta không hiểu sao lại ở đó được..

nhưng khi biết người đang gặp nguy hiểm là nàng ta liền không màn tất cả để cứu.

Tình cảm của ta dành cho nàng suốt hơn 9 vạn năm qua chẳng lẽ chưa đủ níu kéo nàng ở lại bên cạnh ta thật lâu hay sao? Chín vạn năm là cả đời của ta..

là cả đời đó.."Ta không nói gì, chỉ cúi mặt xuống đất.

Tiểu Văn lại nói tiếp:"Ta nghe Cảnh Khang nói nàng biết được kiếp trước của ta nên mới bỏ ta.

Hắn còn nói kiếp trước ta là Quỷ Thiên Vương, nhưng ta đâu phải là hắn.

Mỗi người khi chết đi cho dù có luân hồi thì cũng đã ở một thân phận khác.

Ta bây giờ là người họ Sơn, máu trong huyết quản của ta đang chảy là của một tiên nhân, tận sâu trong cơ thể ta vẫn là tiên cốt, nếu ta chịu chăm chỉ tu luyện, ta vẫn có thể như chiến thần hay bất kỳ tiên nhân khác.

Chuyện ác làm kiếp trước, kiếp sau có thể trả nhưng thân phận kiếp trước, kiếp sau không thể dùng lại.

Nàng có hiểu ý ta nói hay không? Chẳng lẽ kiếp trước của một cô nương là kỷ nữ thì kiếp sau vẫn là kỷ nữ hay sao? Làm như vậy rất bất công với ta."Đột nhiên khi đó ta cảm thấy lời nói của hắn rất thuyết phục, trong lòng có chút cảm giác hoang mang, ta ngồi xổm xuống, vẫn chưa dám nhìn hắn:"Ngươi nói tiếp đi."Tiểu Văn ho vài tiếng rồi nói tiếp:"Cảnh Khang nói Quỷ Thiên Vương khiến nàng đau khổ rất nhiều.

Ở hạ giới lịch kiếp nàng gặp phải hắn, hắn ép nàng chiều theo ý hắn còn lấy đi đôi mắt của nàng.

Nàng sợ hắn như vậy ta cũng có thể hiểu.

Suy cho cùng, kiếp này ta đến đây chính là để trả món nợ này cho nàng.

Nàng hãy cho ta được trả dứt món nợ này đi.

Ta tuyệt đối không như Quỷ Thiên Vương, ta sẽ không làm hại nàng.."Nghe câu này ta ngẩng mặt nhìn hắn:"Không đâu..

Ta không sợ ngươi mà là sợ thứ trong người ngươi.

Ngươi không làm hại ta nhưng ta thừa biết ngươi là Quỷ Thiên Vương, ta không thể tiếp tục ở cạnh ngươi nữa.

Ngày hôm nay ý trời đã định ta không thể chạy khỏi ngươi.

Ta triệu hồi quỷ tướng nhưng nào ngờ lại là ngươi.

Dù gì cũng đã triệu hồi, ta sẽ giữ ngươi lại bên cạnh nhưng từ nay ta và ngươi không có quan hệ tình cảm nam nữ gì nữa cả.

Ta muốn ngươi làm một quỷ tướng đúng nghĩa..

Ngươi làm được hay không?""Quỷ tướng? Ta sẽ không hại người, ta không bao giờ muốn nàng nghĩ ta là Quỷ Thiên Vương.

Ta là vậy khác gì chứng minh ta giống hắn.""Ngươi không làm?""Phải, ta không làm.""Vậy ngươi chẳng còn lý do gì để ở lại cả.


Vết thương lành rồi ngươi có thể đi.""Ta sẽ không đi.""Ta sẽ có cách ép ngươi phải đi.

Ngươi nói ngươi không phải Quỷ Thiên Vương cũng rất đúng.

Hắn không vô dụng như ngươi.

Ta sợ là sợ sự máu lạnh và sát khí trên người hắn, lúc đó ta là phàm nhân, ta sợ là lẽ đương nhiên.

Nhưng hiện tại chính ta cũng bắt đầu giống hắn và lại sợ hãi trước một bản sau vô dụng là ngươi.

Sau này ta không cần sợ nữa.

Ta tin Quỷ Thiên Vương chết thật rồi."Nói rồi ta đi đến gần cửa, chuẩn bị phá cửa thì Tiểu Văn chợt lên tiếng:"Vậy chúng ta làm lại từ đầu đi! Nàng tin Quỷ Thiên Vương chết rồi cho nên hiện tại ta chỉ là Sơn Tiểu Văn.

Nàng rõ ràng có tình cảm với ta.""Có hay không là do ta tự quyết.

Lời giả dối lúc trước ngươi cũng tin hay sao? Ngươi tìm người khác đi, ta và ngươi không hề phù hợp."Vừa dứt lời, ta đạp mạnh vào cửa khiến cho cả cánh cửa văng ra ngoài sân.

Cảnh Khang đứng ngay đó suýt nữa cũng dính đòn.

Thấy ta muốn đi hắn liền hớt hải chạy tới chặn ta lại:"Cô đừng đi! Tiểu Văn hắn bị thương rất nặng đó, cô đi rồi hắn sẽ buồn lắm.""Mặc kệ hắn!"Ngay lúc đó, ta đẩy Cảnh Khang ra xa, vừa định bước đi thì Tiểu Văn không biết từ khi nào đã đi tới, chân hắn khập khiểng hình như vẫn còn bị mũi kim của Cảnh Kháng ảnh hưởng.

Hắn đi tới quỳ xuống ôm lấy chân ta mà khóc:"Đừng đi mà Hàn Hàn! Không có nàng làm sao ta sống được đây?" Vậy thì cứ chết đi.

Ta không giết ngươi thì người khác cũng sẽ giết.

Phụ thân ngươi còn nói ngươi là mầm họa nên bỏ rơi ngươi mà.

Lúc đó ta không tin, bây giờ thì tin rồi.

Giữ ngươi bên cạnh chính là tự ôm một mối họa.

Mau cút cho ta! "" Không, ta có chết cũng phải kéo nàng chết cùng.

Sống không ở bên nhau được thì chết phải ở bên nhau.

Ta sẽ bám theo nàng suốt đời suốt kiếp.

Không có được tình yêu nàng, ta sẽ cướp nàng về.

Mãi mãi cũng không buông tha cho nàng! "Ta tức giận đá mạnh vào người hắn, hắn lăn ra, đập đầu vào góc tường, mắt nhìn ta vô cùng thù hận.

Ta lớn tiếng quát hắn:" Ngươi muốn đeo bám theo ta suốt kiếp sao? Ta không cho ngươi toại nguyện.

Bảo ngươi đi, ngươi không đi thì bây giờ ta cho ngươi ở lại.

Ngươi không phải muốn trả món nợ kiếp trước mang theo sao? Ta cho ngươi một cơ hội để trả.

Từ nay ta sẽ nhốt ngươi ở địa lao, cả đời không được nhìn ánh mặt trời, cũng giống như ta từng chịu cảnh mù lòa vậy.

Ta sẽ để ngươi biết cảm giác muốn sống không được, muốn chết cũng không xong là thế nào! "Tiểu Văn từ từ nhắm mắt lại, hắn chỉ tay vào ta:" Ta..

hận..

nàng..


"Nói rồi hắn cũng nhắm mắt, hình như là ngất xỉu.

Cảnh Khang hốt hoảng chạy lại đỡ Tiểu Văn lên, hắn lớn tiếng nạt ta:" Cô điên thật rồi! Sơn Tiểu Văn cứu cô một mạng.

Cô có biết bây giờ trên lưng hắn như thế nào hay không? Lưng của hắn có tới mười dấu chân ngựa, phần thịt đã không còn cách cứu giản nữa rồi, hắn còn bị cô dùng hình tra tấn, sau này rất có thể sẽ không thể làm việc nặng được, hắn chỉ còn nửa cái mạng cũng muốn gặp cô.

Cô tại sao lại tàn nhẫn với hắn như vậy? Cô có còn là người nữa hay không? Liên Hàn Hàn mà ta biết không như vậy! "Ta trừng mắt hình Cảnh Khang:" Ta vốn dĩ là như vậy.

Với lại..

ta bỏ họ Liên từ lâu rồi.

"Nói xong, ta hất vạt áo bỏ đi thẳng một mạch.

Lúc này có bốn binh sĩ tuần tra đi ngang, ta dừng lại nói với họ:" Đưa Sơn Tiểu Văn vào đại lao, canh phòng nghiêm ngặt, chỉ có ta và Cảnh Khang vào đem cơm vào thuốc là được.

Ngoài ra, tuyệt đối không cho kẻ khác đến gần.

"" Dạ! "Đám binh sĩ đi tới bắt Tiểu Văn đi, Cảnh Khang bất chấp ngăn lại, hắn hét lớn:" Liên Hàn Hàn, cô phải hối hận đó! Là cô tự dồn hai người vào đường cùng.

Hắn có biến thành Quỷ Thiên Vương thật sự cũng là vì cô!"Ta vờ như không nghe, bước thật nhanh rời đi.

Từ đó về sau, hắn bị nhốt mãi trong địa lao.* * *Rồi rất lâu sau đó, ta lao đầu vào đánh giết loạn lạc, đi khắp nơi không nhường nhịn bất kỳ ái.

Thoáng một cái chớp mắt thì ốn tháng ấy vậy mà trôi qua nhanh như cơn gió thổi.

Ma Phong đi mãi không thấy quay về, ta không có vũ khí đành ra trận với một thanh kiếm bình thường, đánh trận suốt hai tháng liền, thần tộc liên kết với nhau đòi lại công bằng cho Đan Điểu, ra sức dùng đủ mọi cách nhiều lần dồn ép ta nhưng đến cuối cùng ta vẫn là người thắng trận.

Mới cách đây cũng khoảng gần 1 tuần thì trời bắt đầu có tuyết rơi, nơi nào cũng có bão tuyết, cơ bản là không thể xuất binh, ta cũng đành tạm đình chiến, vừa hay lại có thể cho binh sĩ nghỉ ngơi lấy sức.

Trong thành Đan Điểu này tuyết đã dày tới tận ống chân, mấy ngày qua không hề có dấu hiệu tuyết ngừng rơi.Mấy hôm gần đây ta bỗng nhiên phát hiện bản thân có những biểu hiện lạ, cơ thể khác trước rất nhiều, ta cũng ngời ngời đoán được nguyên nhân là do dùng ma lực quá nhiều nhưng lại buồn vì không ai có thể nghe ta tâm sự được nên đâm ra thích uống rượu.

Sáng, trưa, chiều, tối, không quan sát binh ngũ thì phải uống rượu, uống rồi, có lúc ngủ quên trên nền tuyết mà chẳng hay.

Cũng bởi vì tâm sự của ta mỗi lúc lớn dần lên nên càng ngày càng u uất.Hôm nay đã ngưng tuyết được một lúc, tình cờ đi ngang nơi đang nhốt Tiểu Văn, ta đứng lại nhìn một lúc lâu rồi định bước vào nhưng rồi không đủ can đảm nên đi ra.

Sau đó thì buồn bã treo mình trên một cái cây trụi lá, nằm đung đưa trên đó lúc sau thì một binh sĩ đem tới biếu cho ta ba vòi rượu lớn, nói là tình cờ đi tuần và phát hiện ra một nơi chôn cất rượu, chỉ có ba vòi, hắn liền đem cho ta hết.

Ta thấy vậy nên tặng lại một vòi, chỉ giữ 2 vòi để uống.

Có được hai vòi rượu ngon, ta liền tìm một nơi yên tĩnh để hưởng thức.Một dãy hành lang dài hướng ra hồ nước lớn, nước đã đóng băng rất dày, có vài cung nữ thích thú vui chơi ngoài đó.

Họ thật trẻ trung, vui tươi, tới khi nhìn lại mình lại chỉ thấy một cái cây già chờ ngày tàn.

Ta vừa ngắm tuyết rơi vừa uống, loay hoay, rượu chẳng còn giọt nào, cảm giác cũng khá say.

Khi đó Cảnh Khang đi ngang qua, hắn nhìn ta rồi liếc mắt bỏ đi.

Ta biết rõ trong lòng hắn đang giận ta vì đối xử quá tàn nhẫn với Tiểu Văn.

Bốn tháng nay Tiểu Văn bị nhốt trong đại lao, Cảnh Khang ngày nào cũng đến thăm, có hôm còn muốn kéo ta đi nhưng lại bị ta phũ phàng từ chối.

Ta chưa từng nghĩ Cảnh Khang là người có tình như vậy, Sơn Tiểu Văn và hắn khác cha, hai người chưa từng lớn lên cùng nhau, Tiểu Văn cũng không biết quan hệ của hai người họ nhưng hắn lại đối đãi tốt như vậy.


Hắn còn bỏ qua cả chuyện Quỷ Thiên Vương..

có đại ca như vậy, ta cũng rất muốn có.Cảnh Khang vừa lướt qua, ta thở dài rồi dựa đầu vào cột nằm chéo chân lại, tay gom một nắm tuyết vo lại thành một khối tròn, đặt lên trán, rồi lấy tay tung tuyết bên dưới lên, thích thú cười một mình, giống như tự đưa mình về thời tuổi trẻ.[Chương 73: : Trò đùa vui.Cảnh Khang vừa lướt qua, ta thở dài rồi dựa đầu vào cột nằm chéo chân lại, tay gom một nắm tuyết vo lại thành một khối tròn, đặt lên trán, rồi lấy tay tung tuyết bên dưới lên, thích thú cười một mình, giống như tự đưa mình về thời tuổi trẻ.Một lúc sau, ta thiếp đi nhưng chỉ được một lúc thì ở phía sau chợt nghe có tiếng giống như dây xích bị lôi trên sàn, ta nghe thấy lạ nên giật mình tỉnh giấc, quay lại nhìn, tưởng là ai, thì ra là Sơn Tiểu Văn đang bị áp giải đi ngang, hắn đứng lại nhìn ta, ta thấy vậy liền lấy tuyết ném mạnh về phía hắn, có lẽ là uống say nên trong đầu không tỉnh táo mấy, ta cố tình chọc hắn:"Lại chuyển nhà lao sao? Nếu không muốn suốt ở trong ngục thì cố tìm cách để bản thân không vô dụng đi.

Ta tốn khá nhiều tu vi để triệu hồi ngươi ra đấy!"Tiểu Văn chậm trãi phủi tuyết trên mặt, mặt hắn râu ria khắp nơi trông chẳng khác gì già đi mấy vạn tuổi.

Hắn nhấc chân chạm rãi bước tới chỗ ta.

Ta lại cười hắn:"Cảnh Khang nói ngươi bị đánh đến không thể đi nổi mà, sao giờ lại đi được rồi? Giả vờ để người ta thương hại sao?"Hắn vẫn không cất lời nào, bước đến gần ta rồi bất ngờ khụy gối xuống trước mặt ta, giọng hắn vang lên đầu thống khổ:"Nàng muốn ta phải làm gì đây?"Ta nằm dựa cột nhà, cười khì rồi lại ném tuyết vào hắn: "Cút!"Hắn rưng rừng nước mắt: "Nàng ghét ta đến thế sao? Đã 4 tháng trôi qua rồi..

Nàng hãy nghe ta một lần, dừng tay đi..

đừng tiếp tục hại người nữa..""Hay nhỉ? Ta cần ngươi dạy đời sao? Từ đầu ta đã bảo ngươi đừng có dính líu tới ta, tốt nhất đừng để người ngoài biết quan hệ của ta và ngươi.

Là ngươi tự muốn đi cùng ta.

Miệng thì nói yêu ta, sẵn sàng bảo vệ ta nhưng tâm chỉ muốn ta chết sớm để thiên hạ thái bình.

Ta không giết họ, họ sẽ không giết ta sao? Quy luật là vậy, ai mạnh sẽ là người sống..

Từ khi ngươi nói yêu ta, nói chấp nhận làm tất cả vì ta nhưng ngươi lại chưa bao giờ chấp nhận con người này của ta, ngươi cũng không muốn cùng ta đi trên con đường này.

Ngươi muốn ta hiền lành sao? Muốn ta lương thiện sao? Vậy thì hãy đi nói với cả tứ hải bát hoang, đừng mãi chỉa mũi kiếm vào một mình ta.

Đơn giản ta độc ác không phải vì ta thích sống thế mà là nếu ta không độc ác, ta cũng không sống tới hôm nay.""Hàn Hàn..""Câm đi! Ta đang mệt, đừng để ta thấy bộ dạng bẩn thỉu của ngươi nữa.

Cút!'" Hàn Hàn, nàng đừng như vậy nữa..

"Ta ngồi bật dậy, đạp chân vào vai hắn:" Ta bảo ngươi đi, ngươi có nghe không hả? Không phải nói hận ta lắm hay sao? Nói chuyện với ta còn tỏ ra vẻ đáng thương, ngươi muốn người khác nói ta tuyệt tình chứ gì? Giờ đâu đâu trong thành này, miệng người không nói nhưng lòng người ta thì cứ bảo ta ngược đãi ngươi.

Ngươi khóc rất giỏi mà, khóc đi! Khóc cho ta xem nước mắt của ngươi có giá trị thế nào! Ngươi biết khóc thì ngươi đáng thương sao? Ta khóc không nổi thì là đáng ghét sao? Ta sống tới từng này tuổi, chỉ có 2 việc hối hận nhất, một là yêu cha ngươi, hai là quen biết ngươi.

Ta sống một mình sung sướng biết bao, vướng phải họ Mạc các người chẳng khác gì khắc tinh của ta..

"Chưa kịp dứt lời, ta đột nhiên buồn nôn, ta quay mặt ra tuyết, tưởng là nôn hết ruột gan ra rồi, cảm giác thật khó chịu.

Tiểu Văn lúc đó đưa tay vỗ nhẹ lên lưng ta:" Nàng có sao không? Nàng uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe đâu.

"Ta quay lại quát hắn: Tránh xa ta ra đồ dơ bẩn! Mau bắt hắn đi cho ta, ai cho phép hắn dừng lại hả? Phạt đánh hắn 300 gậy cho ta!"Ta vừa dứt lời, những binh sĩ áp giải Tiểu Văn liền chạy tới lôi Tiểu Văn đi.

Ta cũng đứng dậy bỏ đi.

Vừa đi được một lúc thì gặp lại Cảnh Khang, hắn bước tới, mặt chả có chút thiện ý, hắn nói:"Cô thật sự quá vô tình."Ta loạng choạng say sỉn bước đi, đẩy Cảnh Khang sang một bên:"Ngươi biết gì mà nói chứ! Ngươi thương tiếc cho hắn..

vậy ai sẽ thương tiếc cho ta? Ta là người bị hại..

ta không trả thù Quỷ Thiên Vương được thì phải trả thù kiếp sau của hắn.

Chuyện đó là đương nhiên..

chẳng lẽ ta phải vì hắn mà bỏ qua cả uất ức của mình sao?""Cô trả thù như vậy là đủ rồi.

Chuyện đã qua lâu, phạt hắn cực khổ ở địa lao ẩm thấp đó rất nhẫn tâm.""Dưới địa lao sẽ không bị lạnh đâu, ấm áp vô cùng..""Cô nói vậy mà nghe được sao? Tiểu Văn đã thảm lắm rồi.""Thảm? Thảm bằng ta không? Ta để cho người mà ta cảm thấy kinh tởm, căm hận nhất ở bên cạnh, nuôi hắn mấy tháng, thậm chí còn từng bị hắn đụng chạm vào cơ thể.

Ai thảm hơn ai? Tránh cả đời cuối cùng cũng không tránh khỏi.

Ta cho hắn sống đã lá quá niệm tình rồi."Ta tiếp tục đi về phía trước.

Hành lang dài này dẫn tới đâu nhỉ? Bây giờ cả đường đi ta cũng quên mất rồi.

Uống rượu làm ta quên được đường đi nhưng tại sao không làm ta quên được tên ma đầu đó? Ta chỉ muốn quên đi mà thôi..* * *Tối của 3 ngày sau, tuyết vẫn rơi, ta ngồi dựa lưng ngoài cửa, hai cặp mắt lơ là nhìn xa xăm.

Màn đêm tĩnh mịch bao trùm không gian, ta dựa đầu ra sau nốc hết 5 vòi rượu lớn cùng một lúc, bụng của ta to ra như có bầu.

Nhìn cái bụng này đầu óc nghịch ngợm của ta lại trỗi dậy một ý nghĩ chơi sỏ rất ác, ta cười rồi đứng dậy, đi tới đại lao.Bước vào phòng giam của Tiểu Văn cùng với hai binh sĩ.


Lúc này Tiểu Văn đang say giấc trên chiếc giường đá nhỏ xíu chưa bằng 2 phần 3 chiều dài của hắn.

Thấy hắn ngủ, ta ngồi lên ghế do hai tên lính đem tới, thanh thản hưởng thức một ngụm trà rồi ném ly về phía hắn đang ngủ.

Hắn giật mình tỉnh dậy, tiếng dây xích kêu lên in ỏi, hắn đảo mắt nhìn sang ta.

Vừa thấy ta, ngay lập tức hắn bất chấp chạy nhào tới, mừng rỡ.

Hắn vừa tới, gần chạm vào thì day xích đã hết độ dài, ta nhếch môi cười dựa lưng ra sau rồi lấy chân đặt gác lên vai hắn:"Nhớ ta lắm rồi à?"Hắn vui đến bật khóc, nhìn thẳng vào mắt ta:"Hôm nay..

hôm nay nàng đến rồi.

Ta..

ta rất, rất vui.""Vậy sao? Hôm nay ta cũng rất vui, cuối cùng ta cũng định nói ra tin này cho ngươi biết rồi.""Là tin gì?Hắn quỳ cách ta chừng hai cánh tay nhưng đôi mắt lại như đang đặt ngay trên người ta.

Nhìn hắn ta cảm thấy rất khó chịu.

Ta ngoảnh mặt nơi khác, ra hiệu cho người dâng lên một tách trà nữa, nhâm nhia một hồi lâu, uống xong lại ăn bánh ngọt, ăn xong lại uống, mấy mươi khây đựng bánh đều bị ta ăn sạch.

Tiểu Văn vẫn kiên nhẫn đợi.

Cảm thấy đã no, ta xoa bụng mình rồi mới quay lại nhìn hắn:" Đợi lâu rồi phải không? Giờ ta nói đây, ngươi sẵn sàng chưa? "Hắn vội trả lời:"Ta đã chuẩn bị tâm lý rồi.

""Vậy thì ta nói.

Ta có thai con của ngươi rồi.

"Vẻ mặt của hắn sau khi nghe ta nói xong liền thay đổi chóng mặt, hắn kinh ngạc, hai mắt mở to, không nói được lời nào.

Ta thu chân khỏi vai hắn, chéo chân lại, đưa tay lấy thêm một chiếc bánh bỏ vào miệng, cười rồi nói tiếp:" Không nhận à? Là con của ngươi thật đó.

Có nhận không? "Hắn ngơ ngác, trong vẻ mặt hắn rất mắc cười, ta chỉ muốn phá lên một lần cho đã mà thôi.

Mất thêm một hồi nữa hắn vẫn ngơ ngác như thế và hỏi ta:" Ta với nàng có con hả? "Ta gật đầu:" Ừm.

"" Thật không? "" Thật chứ! Ai nói dối ngươi bao giờ? "Nói tới đây hắn càng mơ hồ hơn, hắn đảo mắt hình như là đang cố nghĩ nhớ lại xem là khi nào, nhưng coi ra là hắn vẫn không nghĩ ra được, hắn liền quay lại hỏi ta một cách rất nghiêm túc:" Là từ khi nào vậy? "Đã gạt người thì phải gạt cho trót, ta phải cho hắn tin sái cổ rồi báo không nói đùa mới gây ra phản ứng mạnh được, ta đáp:" Là ở Sơn gia, cái hôm ngươi xe đồ của ta đó.

"Nghe câu trả lời này hắn liền tin ngay, mắt hắn bỗng rưng rưng rồi miệng mỉm cười:"Là...!là lần đó sao? Sao ta không nhớ gì hết vậy? Ta có cùng nàng một lần rồi ư? Có con luôn rồi, vậy là nàng đã có thai được 4 tháng hơn.

Ta..

ta vui quá.

Từ nay ta sẽ không làm nàng khó chịu nữa.

Ta cũng không đòi hỏi gì cả, ta chỉ muốn sau này được nhìn thấy nàng và con của chúng ta khỏe mạnh..

ta cả đời ở đây cũng không sao..

"Ta nhếch môi cười rồi đứng dậy, tay cầm tách trà thổi nhẹ rồi đi tới chạm tay lên đầu hắn, hỏi:"Ngươi khóc sao? Khóc vì ngươi hay khóc vì con của ngươi?"Hắn ngước mắt nhìn, bộ dạng đã bị ta thuần phục hoàn toàn:" Ta không khóc, ta chỉ đang vui mừng.

""Vui mừng sao? Vậy giờ ta cho ngươi chạm vào con của ngươi, ngươi có muốn chạm thử không? "Hắn giống như không tin thứ vừa nghe được, miệng lắp bắp:"Nàng..

nàng nói..

thật sao? Ta được..

chạm..

chạm vào..

""Đương nhiên là thật.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận