Trong huyệt hoa của Tô Bối vừa được lấp đầy lại phải rút ra nên cảm thấy cực kỳ trống vắng, bước chân cô chậm lại vài phần, cố ý chờ Văn Quốc Đống đuổi theo.
Quả nhiên, khi Tô Bối vừa vào đến cửa, còn chưa kịp bật đèn.
Đã bị người đàn ông đuổi theo phía sau ôm lấy ném lên sô pha trong phòng khách.
Trong bóng tối, bàn tay to của Văn Quốc Đống kéo chiếc quần lót ướt sũng của Tô Bối xuống, móc ra cự côn không nói lời nào liền đâm thẳng vào tiểu huyệt non mềm đầy nước.
"Ba...!ba...!đừng đâm sâu như vậy..."
Tô Bối cong người, kích thước của Văn Quốc Đống lớn hơn của Văn Lê, vừa lớn vừa thô, mỗi lần đều khiến cô ngất ngây.
Thứ này khiến cô vừa yêu vừa đau.
Văn Quốc Đống một bên đỉnh hông, một bên cởi quần áo trên người Tô Bối, trầm giọng nói: "Lúc trước không phải nói huyệt nhỏ ngứa muốn tìm ba?!”
Thân thể Tô Bối lạnh lẽo, co rúm lại gần Văn Quốc Đống vài phần: “Ôi...!ba lại không phải ngày nào cũng đến làm tình...”
“A...!Lẳng lơ không có giới hạn!”
Văn Quốc Đống dùng sức bóp ngực Tô Bối: “Mỗi ngày đều thao...!Còn không phải đem cái lỗ nhỏ của con đâm sưng lên!?"
Hai chân Tô Bối bám ở trên eo Văn Quốc Đống, ưỡn bầu ngực căng mọng đưa vào trong tay người xoa bóp chơi đùa, yếu ớt nói: "Tiểu huyệt chỉ thích cây gậy lớn của ba đâm nha…”
“Tao hóa!”
Văn Quốc Đống cởi sạch quần áo Tô Bối, hai chân gập lên trên cặp ngực non mẩy, hung hăng đè xuống sô pha thao: “Thích bị thao như vậy, sau này mỗi buổi tối ở trong phòng khách cởi sạch ngoan ngoãn, chờ ba trở về liền thao..."
Nghe hắn nói vậy, thân thể Tô Bối nóng lên, ôm cổ Văn Quốc Đống nói: "Đi phòng khách thao nào có thoải mái bằng vào phòng ba thao...!Con có thể cởi sạch leo lên giường ba chờ...!Để cho ba vừa trở về là có thể thao con dâu..."
Văn Quốc Đống hung hăng nhéo mông Tô Bối, đang muốn quát lớn: "Dâm đãng!”
Trên lầu đột nhiên vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, không bao lâu thì nghe phía trên truyền đến một giọng nam hơi mơ hồ.
“Ba...!là ba đã về sao?!”
Nghe tiếng nói chuyện, thân thể đang trần truồng của Tô Bối cực kì căng thẳng, tầng thịt bên trong hoa huyệt cũng theo đó mà cắn chặt côn thịt của Văn Quốc Đống.
“Ba?!”
Văn Quốc Đống không chút hoang mang thu hồi quần áo của Tô Bối, giấu ở khe hở sô pha.
Trong nháy mắt lúc Văn Lê bật đèn thì hắn đã đem chân Tô Bối đặt ở dưới người, kéo đệm sô pha qua che nửa người trên trần trụi của Tô Bối.
Văn Lê mơ mơ màng màng nhìn Văn Quốc Đống dưới lầu: “Ba? Ba nằm sấp trên sô pha làm gì?”
Tô Bối nghe giọng Văn Lê, thân thể căng thẳng nép thành một đường dán sát vào sô pha.
Cũng may dáng người cô nhỏ nhắn, phần lưng tựa của ghế sô pha được thiết kế cao có thể che khuất thân thể cô.
Côn thịt dưới thân Văn Quốc Đống bị tiểu huyệt của Tô Bối hút cắn vừa chặt vừa tê dại, bàn tay to sờ lên mông Tô Bối nhéo nhéo, xoa xoa giữa mày, mặt không đổi sắc trả lời: "Buổi tối ba uống nhiều...!Ở trên sô pha chậm rãi tỉnh táo lại...!Con trở về ngủ!"
Nói xong, lúc này hắn mới nhớ tới cái gì, nghiêm mặt nhìn Văn Lê.
“Con về làm gì? Không phải để con ở lại khu nhà cũ với mẹ sao?!”
Văn Lê bị Văn Quốc Đống bất thình lình nổi giận rống lên, trái tim run rẩy: “Hôm nay là sinh nhật của Bối Nhi...!Bối Nhi gần đây giận con...!Con muốn trở về chuẩn bị cho cô ấy một kinh hỉ..."
Tô Bối trần truồng nằm dưới người Văn Quốc Đống, nghe Văn Lê nói vậy, khóe miệng giật giật.
Kinh hỉ…Kinh hãi thì đúng hơn.
Văn Quốc Đống trầm mặt, chậm rãi rút một đoạn nhỏ côn thịt ra, ở dưới mí mắt Văn Lê, lại hung hăng đâm mạnh vào.
“Ừm...”
Tô Bối cắn chặt môi không cho mình sảng khoái kêu lên, loại sung sướng ở trước mắt Văn Lê bị Văn Quốc Đống thao...
So với cách một cuộc điện thoại bị Văn Quốc Đống thao, khoái cảm tinh thần và thể xác mãnh liệt hơn nhiều.
Văn Quốc Đống vừa len lén đưa đẩy, vừa lạnh giọng hỏi: "Con chuẩn bị kinh hỉ gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...