Tô Bối nhìn côn thịt thô to trước mắt, hoa huyệt không tự giác lại chảy ra một cỗ dâm dịch, xấu hổ đỏ mặt gật gật đầu: “Vui, thích...”
Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, ép buộc bản thân không nhìn xuống dưới thân Tô Bối, đè mặt cô dán sát về phía dương vật của mình: “Thích thì liếm đi...!Liếm sao cho ông đây thoải mái, thì ông đây liền thao con...”
Đôi mắt Tô Bối rũ xuống, hiện lên một tia ý cười: “Nhưng mà...!ba...!gậy thịt của ba lớn quá...!cái miệng nhỏ nhắn ăn không vô...!a...”
Văn Quốc Đống không cho Tô Bối có thời gian hối hận, ấn đầu Tô Bối rồi đem côn thịt đâm vào cái miệng nhỏ nhắn kia.
“Ưm...!Nôn...”
Cho tới bây giờ Tô Bối chưa từng dùng miệng làm cho người ta, ngay cả thời điểm Văn Lê không cứng nổi cũng chỉ cho hắn nhũ giao...
Thịt côn Văn Quốc Đống chỉ đi vào một đoạn nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn kia của Tô Bối rốt cuộc đã nhét không vào được nữa, cố nén dục vọng đâm thọc, khàn giọng ra lệnh: “Há miệng to ra...”
Tô Bối hốc mắt đỏ bừng nhìn Văn Quốc Đống, vô lực lắc đầu, mơ hồ không rõ nói: “Ư...!ba...!không...!không được...”
Cái lưỡi thơm mềm ẩm ướt trúc trắc liếm láp non nửa đoạn thịt côn, phần quy đầu mẫn cảm trong lúc Tô Bối nói chuyện mơ hồ không rõ, vô tình hút đến cổ họng.
“Ọe...”
Theo một trận nôn khan của Tô Bối, Văn Quốc Đống chỉ cảm thấy côn thịt của mình lại tiến vào trong cổ họng của cô vài phần, cái miệng nhỏ ấm áp mút chặt côn thịt của hắn, cổ họng kia chặt chẽ hút vào lỗ mắt ngựa trên phần quy đầu.
“Ahh...!Đồ lẳng lơ! Thả lỏng một chút!”
Văn Quốc Đống bị cái miệng nhỏ nhắn của Tô Bối mút đến run lên, da đầu sảng khoái gần như muốn nổ tung.
Tô Bối nước mắt lưng tròng nhìn Văn Quốc Đống: “Ba...!quá...!quá lớn...”
Văn Quốc Đống vừa mở mắt đã thấy trong đôi mắt ngập nước của Tô Bối, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực kia gần như là đem hai chữ “Cầu thao” viết ở trên mặt.
“Dâm đãng!”
Văn Quốc Đống cắn răng mắng nhẹ một tiếng, sau đó mãnh liệt rút ra côn thịt sưng to đau nhức từ trong miệng Tô Bối, một lần nữa đẩy ngã Tô Bối lên chiếc giường lúc nãy hai người đã kịch liệt làm qua nửa tiếng trước.
“A...” Tô Bối vừa rên nhẹ một tiếng, trên người đã nặng nề, Văn Quốc Đống vội vã đè lên: “Ba...!ôi~”
Lời còn chưa nói xong, hai chân đã bị người đàn ông thô bạo tách ra, dương vật to bự nóng bỏng đè ép trên môi hoa, mị thịt trong huyệt Tô Bối nóng bỏng co rút lại.
Hai mắt Văn Quốc Đống đỏ tươi nhìn lỗ nhỏ gần trong gang tấc, thịt côn đâm vào lỗ nhỏ kia giống như là cái miệng không ngừng há to nuốt chửng phần quy đầu của hắn.
Lúc này Tô Bối cũng không vội thúc giục Văn Quốc Đống đi vào, hai chân cứ như vậy mở rộng nằm ở trên giường.
Cô chờ Văn Quốc Đống chủ động chơi cô, cô cũng biết Văn Quốc Đống hiện tại đang rối rắm cái gì.
Nếu như nói lần đầu tiên là bị cô câu dẫn ngoài ý muốn, vậy lần thứ hai này chính là hắn chủ động lên giường của cô...
So sánh hai lần, tính chất bị động và chủ động là hoàn toàn khác nhau.
Văn Quốc Đống nhìn cái lỗ nhỏ không ngừng chảy nước kia, nhắm chặt hai mắt đẩy xuống thắt lưng bình tĩnh, phần quy đầu phá vỡ hai cánh môi hoa chậm rãi đưa thân gậy vào.
“A...!Thật chặt...”
“Ba...!ư...!thịt của ba thật lớn...!ôi...”
Tô Bối cong hai chân, trơ mắt nhìn dương vật của Văn Quốc Đống đâm vào, cây gật thịt thô dài không thô bạo vọt vào giống lần đầu tiên.
Mà là từ từ đẩy eo xuống, chậm rãi từng chút từng chút lấp đầy tiểu huyệt của cô, mãi cho đến khi cây gậy thịt to bự này đâm đến chỗ sâu nhất chạm vào tử cung của cô, vậy mà vẫn còn một khúc ngắn ở bên ngoài.
Tô Bối vội vàng cầu xin tha thứ: “Ôi...!ba...!không cần...!không cần...!tiểu huyệt trướng quá...!nhét đầy...!ăn không vô...”
“A...”
Văn Quốc Đống lạnh mặt, nắm chặt hai tay đang quơ lung tung của Tô Bối giơ lên quá đỉnh đầu, cả người nặng nề đè lên cô, mạnh mẽ luật động.
“Không phải thích nó? Nó chơi con khó chịu?!”
Tô Bối nhăn mặt lắc đầu: “Ba...!chậm...!chậm...!quá lớn...!A...”
Tô Bối càng kêu chậm, động tác đâm rút của Văn Quốc Đống lại càng nhanh, mang theo cơn tức giận không tên.
Sự tức giận này không phải đối với Tô Bối, mà là đối với chính hắn...
Rõ ràng lúc trước người rút chim vô tình là hắn, nhưng mới qua bao lâu, hắn lại đâm vào cái huyệt nhỏ của Tô Bối...
Văn Quốc Đống không rên một tiếng đột nhiên như phát điên đâm chọc Tô Bối dưới thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...