Văn Quốc Đống đẩy cửa đi vào, đập vào mắt chỉ thấy Tô Bối co chân, một tay xoa ngực non, một tay đâm vào hoa huyệt.
Cánh môi phấn nộn bị ngón tay dài nhỏ của Tô Bối tách ra, lộ ra cái lỗ nhỏ đang chứa đựng tinh dịch của hắn.
Trước mắt một màn dâm mỹ như thế, vật bên dưới của Văn Quốc Đống lại nổi lên phản ứng.
“A...!ba...!a...!a...!còn muốn...!ư...!còn muốn bị ba làm...”
Tô Bối trên giường đắm chìm trong thế giới của mình, không hề phát hiện ra sự xuất hiện của Văn Quốc Đống.
Toàn bộ gian phòng đều là tiếng ngâm nga của Tô Bối, Văn Quốc Đống đen mặt đi lên phía trước, nhìn thấy rõ ràng ngón giữa thon dài của Tô Bối cắm ở trong huyệt thịt, ngón cái không ngừng chà đạp nghiền nát hạt châu nhỏ sưng đỏ kia, ngón tay ra vào gian, mang theo một cỗ chất nhầy trong suốt.
Văn Quốc Đống đứng ở trên giường, nhìn chằm chằm lỗ nhỏ hồng nộn non mịn giữa hai chân Tô Bối, nửa giờ trước cự côn của hắn mới thăm qua, trong đó có bao nhiêu chặt chẽ có bao nhiêu tiêu hồn hắn là người rõ ràng nhất...
Tô Bối dường như phát hiện mở mắt ra, chỉ thấy Văn Quốc Đống trong miệng nói không có lần sau, đi mà không quay lại kia bây giờ bỗng đứng ở trước giường cô, đôi mắt hắn còn nhìn chằm chằm tiểu huyệt của cô.
“Ba...!đẹp không?”
Tô Bối thẹn thùng nhìn dương vật cứng rắn dưới thân Văn Quốc Đống, chậm rãi rút ngón tay từ trong hoa huyệt ra, hai chân mở ra hướng về phía Văn Quốc Đống.
“Con...!con còn muốn bị ba làm thêm một lần...!Ưm...”
Lời còn chưa dứt, Văn Quốc Đống đã đi lên phía trước, tách hai chân Tô Bối ra, ngón tay thô ráp cắm vào trong huyệt nhỏ hơi sưng lên.
Văn Quốc Đống trầm mặt, con ngươi sắc bén nhìn kỹ Tô Bối một lần từ đầu tới cuối: “Đồ lẳng lơ...!Cố ý câu dẫn ba!?”
“A...!Không...!Không có...”
Tô Bối đỏ mặt lắc đầu phủ nhận không ngừng, chỉ là động tác nâng eo hùa theo ngón tay Văn Quốc Đống có vẻ vô cùng khẩu thị tâm phi.
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn động tác của Tô Bối, bàn tay thô ráp lại nhét thêm một ngón tay vào trong hoa huyệt, ba ngón tay bị hành lang trong hoa huyệt của người phụ nữ cắn chặt: “Lẳng lơ như vậy...!Văn Lê không thỏa mãn được con, con không được ra ngoài tìm đàn ông sao?”
“A...!mới...!mới không...” Trong con ngươi Tô Bối nhiễm sương mù, hàm súc cắn cắn môi: “Con...!con có thể tìm ba...!a!”
Văn Quốc Đống nghe Tô Bối ngây thơ lẳng lơ nói vậy, ngón tay hung hăng nhéo hạt đậu sưng đỏ kia: “Dâm đãng!”
“Ôi...!Ngón tay ba đâm người ta thật thoải mái...”
Một chân Tô Bối vô lực giẫm lên người Văn Quốc Đống, sâu trong hoa huyệt phun ra một dòng chất nhầy trộn lẫn tinh dịch người dàn ông.
Ngón tay Văn Quốc Đống bị dâm thủy tưới ướt sũng, nhìn đồ vật chảy ra từ bên trong hoa huyệt mới chợt nhận ra hắn vì cái gì mới đến gian phòng của Tô Bối.
Tô Bối thấy Văn Quốc Đống đột nhiên thất thần, khó nhịn nâng eo: “Ba...!Ba mau vào đi...!Tiểu huyệt...!Thật khó chịu...!Thật muốn cây gậy lớn của ba đâm vầo...”
Văn Quốc Đống nhìn huyệt dâm lẳng lơ đã làm một lần trước mắt, con ngươi sâu hơn: “Trong nhà có thuốc không!?”
“Hả???”
Tô Bối ngẩn người, thấy Văn Quốc Đống không phản ứng, một chân theo cơ bụng người đàn ông đi xuống, dễ dàng đẩy dây áo ngủ thắt bên hông ra.
Văn Quốc Đống cầm bàn chân đang làm loạn của Tô Bối, trầm giọng nói: “Vừa rồi ba bắn vào, trong nhà có thuốc tránh thai khẩn cấp hay không!?”
Tô Bối nhìn chằm chằm cây côn thịt sung huyết dưới thân Văn Quốc Đống kia, mắt nhìn hộp thuốc rỗng trên tủ đầu giường: “Con đã uống rồi...”
Cô đã sớm biết Văn Quốc Đống trời sinh tính đa nghi, ngay từ đầu không kịp phản ứng, nhưng sau đó nhất định sẽ ép cô uống thuốc.
Vốn dĩ những hộp thuốc này, còn có vết thương trước ngực đều chuẩn bị vì ngày mai...
Ai biết nửa đêm Văn Quốc Đống sẽ quay lại, điều này cũng tiết kiệm được buổi biểu diễn ngày mai của cô.
Nghe cô nói vậy, Văn Quốc Đống nhìn hộp thuốc cùng với cốc nước chỉ còn một nửa.
Thình lình kéo Tô Bối từ trên giường lên, cầm côn thịt đập vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Bối, trầm giọng nói: “Thích nó như vậy?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...