“Ở Văn gia chúng ta có chung ‘kẻ thù’...!Lúc đầu muốn lôi kéo chị chỉ đơn giản là muốn lợi dụng chị để thêm con cờ bên cạnh Lâm Quyên...!Dạy chị những thứ kia cũng là để cho chị dùng ở trên người Văn Lê, nếu chị có thể làm cho đồ anh họ vô dụng không được tích sự gì kia mê đắm đến thần hồn điên đảo, thì với cái đức hạnh của Lâm Quyên, bà ta có thể bị chị chọc tức đến chết...”
“Chỉ là em không nghĩ tới, dã tâm của chị cũng không nhỏ, chủ ý của người say rượu không phải là rượu, mà là trên người nấu rượu...”
Bàn tay giấu trong chăn của Tô Bối siết chặt, chợt nghe Văn Uyển tiếp tục nói: “Lúc chị ở trong rừng mai, ánh mắt của chị dâu lơ đãng nhìn bác cả em...!Còn có sự quyết tâm trong mắt chị, em biết ngay...!Chị và em đều là loại người vì đạt được mục đích mà có thể liều lĩnh!”
Văn Uyển sợ Tô Bối không tin, chủ động mở miệng lấy lòng nói: “Lần đầu tiên lúc em làm cùng với dượng, Văn Tuyết đang ngủ ở bên cạnh...!Ông ta ngoài miệng nói không muốn, kết quả đêm hôm đó lại bắn bốn lần...!Còn nhiều lần bắn vào bên trong...!Cho nên, đàn ông á hả...!Miệng cứng tới đâu cũng vô dụng...”
Tô Bối nghe Văn Uyển diễn cảnh giường chiếu, nội tâm cũng không có bao nhiêu phập phồng.
“Những lời này chị sẽ coi như chưa từng nghe qua...”
Không phải cô không tin tưởng Văn Uyển, mà là hành động của Văn Uyển thì không thể tin tưởng.
Trên đời này cô không tin đồng minh, chỉ tin tưởng chính mình.
Làm nghề luật sư lâu rồi, sẽ phát hiện giữa người với người, không có chút tín nhiệm nào đáng nói.
Hơn nữa Diệp Liệt Thanh và Văn Quốc Đống không giống nhau, đối với Diệp Liệt Thanh mà nói, Văn Uyển chỉ là cháu gái nhà mẹ đẻ của vợ...
Dù sao cũng là người khác họ, giữa ông ta và Văn Uyển cũng không có quan hệ huyết thống luân lý thâm sâu, Diệp Liệt Thanh bất kể là tâm lý hay là đạo đức đều không có nhiều kiêng kị gì cả.
Nhưng Văn Quốc Đống thì khác, giữa Văn Quốc Đống và cô còn tồn tại Văn Lê, dù sao Văn Lê cũng là con ruột của Văn Quốc Đống...
Làm cha, tặng nón xanh cho con trai mình, với tính nết của Văn Quốc Đống...!Hắn cũng sẽ không dễ dàng mắc câu như Diệp Liệt Thanh.
Văn Uyển nhếch môi, cô ấy cũng không trông cậy tới việc Tô Bối sẽ tin tưởng mình luôn ngay từ đầu.
Tô Bối bị sốt khá nghiêm trọng, sau khi nằm trong bệnh viện truyền dịch xong, bác sĩ đã yêu cầu ở lại bệnh viện quan sát.
Trong lúc đó, Văn Lê chỉ gọi điện thoại tới, cuộc gọi còn chưa tới năm phút đã vội vàng cúp máy.
Sắc mặt Tô Bối tái nhợt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động tối om, đầu nóng bừng cả đêm cũng không đau như giờ phút này.
Văn Uyển ngồi một bên thấy thế, thân thiết xích lại gần xoa bóp đầu cho Tô Bối.
“Chậc...!Xem tình hình này hẳn là bác cả nhà em đã thả Lâm Quyên ra...”
Tô Bối đang nhắm mắt bỗng mở to: “Thả ra?”
Văn Uyển cười nhẹ nói: “Còn không phải đêm giao thừa kia, Lâm Quyên muốn làm cho mẹ em khó xử, cuối cùng lại tự liên lụy tới bản thân luôn...”
Tô Bối nhớ tới đêm giao thừa, Văn Quốc Đống bất thình lình nổi giận, còn có những lời “cảnh cáo” cô.
“Nghi thức tế tổ...!rất quan trọng?”
Đây cũng là niềm vui ngoài ý muốn, bởi vì nghi thức tế tổ...!Văn Quốc Đống chỉ mới “cảnh cáo” cô, mà Lâm Quyên...!Lại bị giam cầm.
Nghĩ tới đây, tâm tình Tô Bối đột nhiên tốt lên, mặc kệ Văn Quốc Đống xuất phát từ nguyên nhân gì mà cấm túc Lâm Quyên, đối với cô mà nói không hẳn không phải là một chuyện vui...
Văn Uyển nhún vai: “Cái này em cũng không biết, nghi thức tế tổ hàng năm đều cử hành, ít nhất em nhớ tới bây giờ đều là Lâm Quyên chủ trì...!Chỉ có năm nay ngoại lệ đổi thành chị...”
Tô Bối nhướng mày: “Có nhiều thứ chỉ cần phá lệ một lần, thì phá lần thứ hai cũng không khó...!Phải không?”
Nghe câu này, khóe môi Văn Uyển không khỏi cong lên, kề sát bên tai Tô Bối nhẹ giọng nói: “Vậy em liền chờ mong ngoại lệ năm sau của chị dâu...”
Khóe miệng Tô Bối nhếch lên, sang năm...
Thứ cô muốn không chỉ là ngoại lệ...
*
Tô Bối nằm trong bệnh viện nửa ngày, sau đó vội vàng trở về Văn gia.
Buổi tối lúc ăn cơm, không có gì bất ngờ xảy ra đụng mặt Lâm Quyên ở trên bàn ăn.
Bắt đầu từ đêm giao thừa Lâm Quyên đã bị Văn Quốc Đống nhốt lại, vốn định vừa ra ngoài sẽ tìm Tô Bối gây phiền toái.
Ai ngờ, người lại vào bệnh viện.
Văn Lê muốn đi bệnh viện tìm cô, cũng bị bà kéo về.
Lúc này thấy Tô Bối đang ngồi ở trước mặt bà, Lâm Quyên càng nhìn Tô Bối, hơi thở lại càng khó thông.
“Ăn ăn ăn … Chỉ biết có ăn! Kết hôn nhiều năm rồi vậy mà cái bụng một chút động tĩnh cũng không có, ai biết có phải thân thể có bệnh gì về đường sinh dục không thể sinh!?”
——————————
Bố chồng thả mẹ chồng ra, sẽ hối hận...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...