Thời điểm còn ở Mạo Nhi Thành, Tuyết Sinh phải phí sức chín trâu hai hổ, cùng với Hứa Vô Niệm hiệp lực mới có thể trọng thương Hàn Lăng tu vi Luyện Khí viên mãn nửa bước Trúc Cơ, thế nhưng quay đi quay lại, Nhật Nguyệt trầm thăng, cho đến hôm nay, khi một lần nữa trở về đã lực áp Trúc Cơ, thời gian không dài, chỉ mấy tháng mà thôi, chưa tới nửa năm.
Tốc độ tiến cảnh quả thực xưa nay hiếm thấy.
Tuyết Sinh cho rằng như vậy, mà tất cả những người quen biết hắn cũng sẽ gật đầu kinh thán, bởi con đường tu luyện khác xa quá trình trưởng thành của một tên thiếu niên.
Bên trong chứa đựng vô vàn khốc liệt cùng hung hiểm, đặc biệt còn là thế đạo loạn lạc này.
Nhưng nếu Trần Thanh xuất hiện ở đây, hắn nhất định sẽ tỏ ý xem thường, bởi so với vị cách Minh Chí, thành tựu hiện tại của Tuyết Sinh hoàn toàn không có gì đáng kể.
"Phế vật!" Cách chỗ này ngàn dặm, Trần Thanh đang truy sát một tên đại năng Dị Tộc tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, thời điểm đuổi sát lập tức vung tay bóp chặt cổ họng người kia, chỉ khẽ dùng lực, trực tiếp vỡ vụn Thần Môn, toái diệt Anh Đan, đồng thời vận chuyển Thôn Hồn Kinh ăn tươi nuốt sống linh hồn đối phương.
Hắn bỗng nhiên nhếch môi, mở miệng thốt ra một câu.
Ngay lúc này chiến tranh đang bộc phát dữ dội, như lửa cháy dầu loang, lan tràn nhanh chóng, toàn bộ Thiên Công Châu đều bị chiến hoả bao trùm, La Sát Môn cũng bước đầu gia nhập chém giết.
Bách Tông Thiên Môn cố tình di chuyển chiến trường, tránh xa quốc độ, phần nào giảm bớt thảm liệt, tuy nhiên chiến tranh luôn có tiết tấu riêng, một khi Tu Tiên Giả không thể tiếp tục chống đỡ thì sinh linh phàm tục cũng khó thoát tai kiếp.
Trong cảnh nội Thương Quốc, Hùng Thành là địa phương duy nhất vẫn chưa bị chiến tranh quét qua.
Những điều này Tuyết Sinh không biết.
Hắn đang cân đối thực lực, bởi Nhàn Vân Tông hiện tại không phải nguy cơ, nguy cơ chính thức đang ở trước mặt.
"Chưa tới nửa năm, từ một tên Luyện Thể, hôm nay sờ thấy Trúc Cơ Chi Đạo, mà ta từ trong máu lửa đi ra, trưởng thành dưới quá trình dưỡng cổ khốc liệt, tương lai chưa biết thế nào nhưng sẽ vô cùng đặc sắc" Tuyết Sinh thì thào lẩm bẩm.
Nhãn mục lần nữa loé lên sát phạt.
"Ngươi!" Nhàn Vân Tử hô hấp dồn dập, muốn mở miệng nói cái gì, thế nhưng chờ đợi hắn là hung tàn trong mắt Tuyết Sinh chớp động, bỗng nhiên vọt tới.
Tiếng oanh minh bộc phát, Tuyết Sinh xuất thủ quá nhanh, không hề hoà hoãn cùng dừng lại, vừa tới gần liền tung ra từng quyền chồng chất từng quyền, thậm chí hai chân cũng vậy, khi thì quét ngang, lúc lại trên cao chẻ ngược chém xuống, cái trán đều trở thành vũ khí của hắn, thời điểm áp sát hung hăng đánh tới.
Cảm giác hung mãnh khiến cho Nhàn Vân Tử không ngừng thở dốc, hắn bị khí thế của Tuyết Sinh trấn áp, liên tục lùi lại, càng đánh càng kinh hãi, hình bóng Nộ Mục dưới chân bắt đầu lộ ra dấu hiệu tan rã.
"Mụ nội ngươi!" Mắt thấy nguy cơ, Nhàn Vân Tử gầm nhẹ, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, lập tức Linh Hải chấn động, Mệnh Hoả thiêu đốt, khí thế Trúc Cơ một lần nữa quật khởi, hình thành uy áp, hướng Tuyết Sinh gào thét trấn giết, cũng lúc này sau lưng hắn xuất hiện từng mảnh kim quang chói mắt.
Kim quang này huyễn hoá nên một mặt bàn cờ, liệng ngang chém tới, những nơi đi qua hư không lập tức toái diệt nổ tung.
Huyết Quỷ gào thét sau lưng Tuyết Sinh, lan tràn lượng lớn hoả nhiệt.
Thời điểm cùng mặt bàn cờ đụng chạm, bát phương truyền ra tiếng vang kinh thiên.
Huyết Quỷ vồ tới, chụp lấy bàn cờ, nhưng sóng xung kích do thuật pháp Trúc Cơ tạo thành cũng khiến cho Tuyết Sinh chấn động toàn thân, phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể của hắn cuốn ngược, đụng gãy sơn môn, san phẳng đồi tuyết.
"Muốn nhịn ngươi cũng không xong! Mụ nội ngươi" Giữa không trung, nhãn mục Nhàn Vân Tử là một mảng xích hồng, phẫn nộ thao thiên, hai tay lập tức ấn niệm pháp quyết.
Thuật pháp Trúc Cơ lần nữa hình thành, là một cái cự đại pháp ấn, huyễn hoá tại bầu trời.
Trọn vẹn mười trượng, sừng sững trấn áp, nhấc lên sóng gợn khiến cho gió tuyết bốn phía tự động cuốn ngược, giờ phút này mang theo khí thế kinh người, không hề cố kỵ hung hăng nện xuống.
Thanh thế to lớn, toàn bộ sơn cốc đều oanh minh chấn động, hoa tuyết tan vỡ tán phấn trải rộng bát phương.
Hàn mang nở rộ trong mắt, Nhàn Vân Tử liên tục ấn niệm pháp quyết hướng phía ngoài vung lên, trong chốc lát xung quanh cơ thể thình lình xuất hiện hai tôn hư ảnh giống hệt Nộ Mục Kim Cương dưới chân, đồng thời đánh ra song quyền.
Ba Nộ Mục, sáu nắm đấm, oanh minh tung hoành.
Hết thảy, nếu đổi lại một Ngưng Khí viên mãn khác nhất định không thể thừa nhận, thật sự thuật pháp Trúc Cơ cường hãn, Mệnh Hoả Chi Tu càng có uy hiếp tuyệt đối.
Nhưng Tuyết Sinh hoàn toàn không giống.
Trải qua quá trình thử nghiệm vừa rồi hắn rút ra nhận định, thuần tu vi Thể Tu vẫn chưa thể nào rung chuyển Trúc Cơ.
Thế là một thanh Thiên Kiếm phá vỡ đại địa nhấc tung biển tuyết quét ngược tầng không, những nơi đi qua, ngọn núi oanh minh, kiến trúc vỡ vụn.
Ba cái Nộ Mục trực tiếp mơ hồ, tựa như tàn ảnh trôi đi trong gió, mắt thường không thể tiêu tán, đại ấn trên bầu trời cũng vậy, chưa kịp rơi xuống, tựa như gặp phải cuồng phong, từ từ biến mất.
Nhàn Vân Tử kinh hồn bạt vía rút lui nơi xa nhưng vẫn bị Phượng Hoàng Chi Kiếm tác động, khoé miệng tràn ra tiên huyết, thương thế tăng thêm, hiển nhiên rất khó tiếp tục trấn áp cỗ kỳ độc trong thể nội.
Mặc dù miễn cưỡng tránh đi, thế nhưng toàn bộ cơ thể đều bị độc phát xanh đen, lại có một cây dao găm gào thét xộc tới, trực tiếp xuyên qua vai phải.
Trên lưỡi dao cũng bị tẩm kỳ độc.
Tuyết Sinh quên mất phối phương, không biết công dụng cụ thể thế nào, nhưng nhìn thấy hiệu quả, lòng hắn lập tức kích động, đây hứa hẹn sẽ là một con át chủ bài sau Phượng Hoàng Thiêu Thiên cùng Thôn Hồn Kinh.
Xưa nay Độc Đạo vô lối, cực hung, rất khó bị phá giải.
Giờ phút này Nhàn Vân Tử đã rung động đến cực hạn, hắn không muốn chém chém giết giết, hơn nữa đối phương là một tên quái thai chính hiệu, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị hành hạ đến chết.
Lập tức nuốt một nắm lớn đan dược.
"Tuyết lão đệ.
.
Dừng tay, ta có điều muốn nói" Nhàn Vân Tử khổ sở gầm nhẹ, không tin hôm nay bản thân phải chết ở đây, bởi cuốn tiểu thuyết kia còn quá dày, hắn chết rồi lấy ai làm người dẫn chuyện?.
Vận số như vậy, khó loạn.
Chờ đợi hắn lại là một thanh tuyệt kiếm Long Xà quấn quanh, nhìn thấy Phượng Ảnh vồ tới.
"Lão đệ, ngày xưa ngươi thích đọc Dịch Thư, thích ăn mắt cá nhất.
.
" Nhàn Vân Tử né Long Xà Kiếm, nghĩ không kịp, cho rằng phải đánh động Tuyết Sinh may ra mới có cơ hội xoay chuyển cục diện.
Dao găm quay ngược trở lại, liên tục bức áp.
Phượng Hoàng Chi Kiếm treo ngược tầng không, Huyết Quỷ gầm thét lộ ra lăng lệ táo bạo, hết thảy hoá thành bốn bức vách tường, dựng nên sát cục kinh người.
Tuyết Sinh hừ lạnh, tiếp tục đuổi giết.
"Sáu tuổi ngươi thông làu Dịch Thư, mười tuổi đọc hết Bách Niên Văn Tự mà người thường phải dùng đến cả trăm năm để lĩnh hội.
.
Ngươi thông minh tuyệt đỉnh, cho nên chuyện tiếp theo đây.
.
"
Long Xà Kiếm lướt qua hầu họng, cắt ra tia máu, Nhàn Vân Tử vẫn nhanh hơn một chút, bằng không nhất định đầu lìa khỏi cổ.
Tròng mắt Nhàn Vân Tử muốn nứt bể, vừa phải áp chế kỳ độc, vừa tránh né công kích, còn phải suy nghĩ ra lời lẽ để thoát khốn, cách cục này khiến cho hắn thật sự khổ sở.
Những chuyện về Tuyết Sinh, rất nhiều năm trước hắn đã đọc qua, trong đó có một tình tiết ly kỳ, cho đến hiện tại Nhàn Vân Tử vẫn không thể nào lý giải nổi.
"Trên người ngươi có một cái Minh Linh Ấn.
.
Ngươi không nhớ được một số ký ức trước năm sáu tuổi!!".
Hô!!!.
Câu kia khiến cho Tuyết Sinh đột nhiên biến sắc, động tác hơi chậm, cuối cùng dừng lại, không tiếp tục truy sát.
Đứng trên bầu trời, lạnh nhạt nhìn Nhàn Vân Tử.
Dao găm lượn vòng, Long Xà Kiếm treo ngược ở đó, bên dưới biển máu trên cơ thể Huyết Quỷ, trong Phượng Ảnh ngập trời từ Phượng Hoàng Chi Kiếm.
Mà Nhàn Vân Tử cũng bắt lấy thời cơ này, hắn buông bỏ trốn chạy, bước từng bước đi về phía trước, cách mười trượng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên Thiên Không.
Thanh âm chậm rãi, mang theo tâm tình ba động.
"Ngày xưa có vị kỳ nhân giao phó ta một cuốn sách cổ, dặn dò cất giữ thật tốt, nói cái gì.
.
Chìa khoá mở ra Lộ Khanh, lý lẽ này sẽ rất khó thuyết phục, nhưng thật sự.
.
Nó là Thiên Đạo Chi Thư, ghi chép lại số phận tất cả chúng sinh bên trong Phần Thiên Giới, đặc biệt là những người có liên hệ mật thiết với ngươi, mà ta cũng nằm trong số đó".
"Thân thế của ngươi vô cùng đặc biệt, trước năm sáu tuổi không hề nhắc tới, điều này phi lý, theo đúc rút của ta.
.
Ngươi không đến từ Phần Thiên!".
"Dưới bắp chân trái có Minh Linh Ấn, mệnh ngươi Minh Chí.
.
Ta tra cổ tịch, biết được, Minh Chí ngàn đời thủ hộ Luân Hồi Táng Giới!".
"Chuyện xuất thân, gia tộc của ngươi ta đều biết, còn biết kẻ gieo Tử Chủng!".
Nói đến đây, Nhàn Vân Tử hơi ngập ngừng, hắn hiểu có một vài chuyện không thể chộn rộn.
Chưa nói vấn đề bại lộ Thiên Cơ, tính tình thiếu niên trước mặt quỷ dị đa đoan, tốt nhất vừa đủ, quá một lời cũng dẫn tới hậu quả khó lường.
Rõ ràng như vậy, bí mật chỉ là bí mật khi không ai tiết lộ.
Cổ nhân nói: Hai người có thể giữ được bí mật, nếu một người đã chết!
Mà Nhàn Vân Tử hoàn toàn không biết đối phương xem đó là bí mật, hay chỉ coi như đang nghe chuyện giật gân.
Cái thứ hai thì không sao, còn nếu là bí mật.
.
Nhàn Vân Tử không dám hồ ngôn.
Giờ phút này chăm chú quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Tuyết Sinh.
Ở đó, hắn nhìn ra vặn vẹo, nhìn thấy kinh hãi cùng tò mò, thậm chí cả người Tuyết Sinh bắt đầu run rẩy.
"Hắn không hề biết!" Nhàn Vân Tử thì thào, trong mắt bỗng nhiên loé lên dị quang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...