Dục Hoả Trùng Sinh


Tuyết Sinh năm nay mười sáu, hắn vốn không hiểu chuyện tình cảm nam nữ, vẫn luôn cho rằng dù là yêu hay hận cũng đều ảnh hưởng đến nhịp điệu tu hành.

Nhưng.

Con người không phải cỏ cây, Tạo Hoá sinh ra lưỡng giới hoàn toàn có lý do, phàm nhân như vậy, mà tu sĩ cũng vậy, nếu không có tình yêu thì lấy đâu bao dung, đâu ra nhân ái.

Tu hành vốn kham khổ cô độc, cầu gì hơn có đạo lữ bên cạnh, đồng hành suốt một đường Sơn Hải.

Hôm nay Tuyết Sinh mơ hồ hiểu, thì ra tình yêu là thế này đây.

Lần đầu tiên gặp mặt, khi ánh mắt chạm vào nhau, trái tim liền rung động lắc lư, phương tâm sẽ đem bóng hình kia ghi khắc, nếu như sâu đậm, có thể vĩnh thế cũng không cách nào quên được.

Vương Hi Nhi vì báo ân, vì cảm tình thiếu nữ sẵn sàng xả thân.

Đó là chân tình.

"Kiếp này đợi ngươi!" Tuyết Sinh thì thào lẩm bẩm, hắn không phải sắt đá, từ một khắc khi Vương Hi Nhi ngã xuống, Tuyết Sinh đã mềm lòng.

Tuyết Sinh thất hồn lạc phách nửa ngày, sau khi mai táng cho Vương Hi Nhi lại dùng Hủy Thi Dịch dọn sạch thi thể đám Dị Tộc trên chiến trường, hắn cũng không đành nhìn lương dân xóm nghèo phơi thây như vậy, bất đắc dĩ đào một cái hố chôn tập thể.

Mang theo tâm tình phức tạp, Tuyết Sinh lặng lẽ quay người rời đi, thế đạo này đem lại tiết tấu bất thường, ngay cả một chút thời gian bình lặng thôi cũng không có đủ.

Bi thương trong mắt Tuyết Sinh nguội lạnh, thay vào đó là một mạt điên cuồng, sát cơ ẩn hiện giống như không thể đè nén, muốn trực tiếp bạo tạc, oanh minh bát phương.

Rời khỏi Thanh Dực Thành, tốc độ của hắn rất nhanh, phía trước truyền tới hàn phong mang theo ý lạnh thấu xương, có một chút bông tuyết xen lẫn bên trong, thậm chí sườn núi nhỏ phía xa còn bị tuyết trắng bao trùm, tạo thành hình thái kỳ lạ, giống như một cánh tay từ mặt đất vươn lên, bám víu hướng bầu trời, mà âm phong trong thiên địa cũng vẽ rồng điểm mắt, hoá tiếng gào thét nức nở thê lương.

Khi Tuyết Sinh đi vào La Sát Môn là Hàn Lộ, đến khi quay trở về đã vào Đại Tuyết.

Thời tiết ở đây rõ ràng không khắc nghiệt như Thủy Vực.

Loại hàn lãnh này thức tỉnh rất nhiều ký ức, nhất là trên đường đi hắn còn bắt gặp vô số xương trắng cùng thi thể rải rác.

Tuyết Sinh quét mắt tứ phương, mục quang bình tĩnh, tốc độ càng nhanh.

Cứ như vậy thời gian trôi qua, đêm khuya đến, khi Hàn Dạ tràn ngập, gió thật lớn, ngay cả tuyết cũng lộ ra lăng lệ, lúc này Tuyết Sinh đã bước vào Mạo Nhi Thành.


Nhàn Vân Tông.

Tuyết Sinh cảm nhận được khí tức của Phong Càn lưu lại, có điều, hình như hắn đến muộn rồi, toàn bộ tông môn, trong ngoài ốc xá đình viện không thấy bóng người, cả một toà kiến trúc bàng bạc dường như bị ai đó nhấc tay lau mất.

"Nhàn Vân Tông" Tuyết Sinh gầm thét, đứng trên bầu trời, hai mắt lộ ra điên cuồng.

Từ thời điểm chém giết cha con Hàn Lăng, Tuyết Sinh đã đem tông môn này ghi vào sổ tử, hiện tại Phong Càn biến mất ở đây, sát niệm trong lòng hắn càng thêm dữ dội.

Tuyết Sinh cẩn thận dò xét, rốt cuộc nhìn ra Nhàn Vân Tông đã di dời, có lẽ sợ hãi chiến tranh.

Rõ ràng Dị Tộc đã từng buông xuống Mạo Nhi Thành, ở bốn phía lưu lại hậu quả chém giết.

Ốc xá sụp đổ, máu đen chảy khắp mặt đường, thi thể chồng thành núi lớn, mùi vị huyết tinh gay gắt tràn ngập trong thiên địa.

Tuyết Sinh quay người, tiếp tục đi xa, lộ trình này hắn không hề che giấu hay ẩn nấp, ngược lại tu vi trực tiếp chống ra bên ngoài, Huyết Quỷ đỉnh lập phun trào sát ý thao thiên.

Đêm muộn, gió tuyết càng lớn, từng mảng từng mảng hoa tuyết từ trên trời quay vòng giáng xuống đuổi theo bước chân Tuyết Sinh, rít gào trượt qua da thịt cùng y phục, gió rét thổi tới nhấc tung đầu tóc, ý đồ chui vào bên trong, muốn đem tóc xanh hoá thành bạch phát.

Tuyết Sinh nhíu nhíu chân mày, rụt rụt vạt áo, có chút cúi đầu, tiếp tục tiến lên.

Cứ như vậy xuyên qua Hàn Dạ.

Đuổi suốt một đêm, cuối cùng hắn thấy được nơi xa xuất hiện một cái sơn cốc hoang vắng.

Đỉnh núi lộ ra, khi ánh mắt chiếu tới có thể nhìn thấy mấy gian nhà gỗ mới dựng, khung cảnh bốn phía cực kỳ thê lương, hình như đệ tử tông môn còn lại không nhiều.

"Nhàn Vân Tông!" Tuyết Sinh trầm ngâm quan sát.

Dựa theo hắn phán đoán thì sơn cốc này chính là địa phương Nhàn Vân Tông chuyển tới.

Hiển nhiên, do hoàn cảnh biến đổi, không phải tất cả mọi người đều có thể thích ứng, nhất là nơi đây ác liệt hơn Mạo Nhi Thành vô số lần.

Tu sĩ ra vào cực kỳ thưa thớt, là một cái tông môn cô đơn tiêu điều, dường như không có bất cứ sức uy hiếp nào.


Nhưng Tuyết Sinh vô cùng cẩn thận, hắn sẽ không để ánh mắt đánh lừa thêm một lần nào nữa, nghĩ như vậy Tuyết Sinh từ bỏ suy nghĩ trực tiếp xuất thủ, hắn muốn quan sát.

Như thợ săn, không thể nóng vội.

"Phong thúc vẫn an toàn.

.

Nhàn Vân Tông giữ người rốt cuộc có ý đồ gì?" Mang theo suy nghĩ này, Tuyết Sinh quay người đi xa, lựa chọn một chỗ hoang vắng ẩn phục quan vọng, cũng tranh thủ thời gian tu luyện.

Ba ngày sau có một nhóm đệ tử Nhàn Vân Tông rời khỏi sơn cốc, Tuyết Sinh thăm dò được bọn hắn ra ngoài tìm kiếm rau dại cùng chút ít thịt thú rừng, nghe nói hiện tại cả tông môn không còn hạt gạo nào.

"Tông Chủ thật quá đáng, hắn là Trúc Cơ kỳ ích cốc rồi cũng thôi, chúng ta vẫn phải ăn cơm, hắn lại nhẫn tâm cắt xén khẩu phần chỉ để nuôi một tên phàm nhân vô dụng!" Trong sườn núi vọng tới thanh âm phẫn nộ.

"Ngươi nhỏ miệng một chút.

.

Ta từng nghe Tông Chủ gọi người kia là Phong thúc, hình như quan hệ không tầm thường đâu".

"Ngươi biết Tông Chủ năm nay bao nhiêu tuổi, người kia mới bao nhiêu?".

Tuyết Sinh lặng lẽ theo sát phía sau, tình cờ nghe được câu chuyện kia, hai hàng mi mắt bỗng nhiên nhíu chặt, đáy lòng lẩm bẩm nói thầm.

"Hắn muốn đoạt của Phong thúc thứ gì đó, có lẽ là Vũ Hoá Kinh, bước đầu dụ dỗ ngon ngọt, nếu không được sẽ lập tức trở mặt".

"Nhàn Vân Tử! Ngươi ngại sống quá lâu sao".

Tuyết Sinh gầm nhẹ, dao găm trên tay bộc phát lăng lệ, hắn đã lựa chọn được thời điểm thích hợp giết vào Nhàn Vân Tông.

Hiện tại gấp gáp, Dị Tộc có thể buông xuống bất cứ lúc nào, khi đó cứu người sẽ càng thêm khó khăn.

Cùng lúc này Nhàn Vân Tử đang ăn một hạt đậu rang, vừa uống xong ly nước, vẻ mặt lộ ra khổ sở.


"Đêm khuya Tuyết Sinh sẽ đến, nếu như hắn chịu đứng lại nói chuyện chờ ta giải thích thì cũng thôi đi, nhưng nếu hắn phát cuồng ra tay đồ sát.

.

Như vậy lão phu nên làm thế nào! Hắn là thằng điên, giờ phút này càng điên".

"Mụ nội nó.

.

Dị Tộc lại nhảy vào đúng lúc, ép lão phu phải chạy tới cái địa phương khốn khổ, chim không thèm ị! Ba hôm chỉ ăn đậu rang uống nước lã cầm hơi, hình như sụt cân rất nhiều rồi.

.

Thảm, quá thảm!"
Nhàn Vân Tử đắng chát thở dài, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về bầu trời, vẻ mặt ngưng tụ thất thần.

Giờ phút này ánh nắng rất nhạt xuyên qua biển hoa tuyết, rơi trên người hắn, từ xa nhìn lại lộ ra xế chiều.

"Thịt rừng rất ngon, còn có rau dại, Phong thúc! Ngươi ăn đi"
"Ông nội của ta, lão tổ tông của ta, ngươi cứ như vậy ta nhất định thảm.

.

Phong thúc ngoan nha, lão phu bế ngươi đi cân thử, lạy trời.

.

Không được mất cân thịt nào!".

Mặc kệ Nhàn Vân Tử lảm nhảm, Phong Càn nhắm chặt hai mắt ngồi trên ghế tựa, đồ ăn bên cạnh cũng lạnh ngắt từ lâu.

Kẻ đã từng quên xuất thân, quên mất lai lịch, chối bỏ quá khứ, hôm nay lại nghe tin Dị Tộc giáng lâm tàn sát khắp nơi, lòng hắn vỡ vụn, có lửa nóng bốc lên nhưng rốt cuộc vẫn bị hàn lãnh trong tâm nuốt chửng.

Chuyện ở Nhàn Vân Tông, Tuyết Sinh không biết.

Giờ phút này nhìn theo mấy tên thanh thiếu niên đi sâu vào núi rừng, Tuyết Sinh thu liễm ánh mắt, che đậy lăng lệ bên trong, quay người trở về chỗ cũ bắt đầu chỉnh lý vũ khí cùng độc phấn, sau đó quan sát sắc trời, yên lặng chờ đợi.

Theo sắc trời âm u, hoàng hôn cũng dần ảm đạm, gió tuyết hàn lãnh nghẹn ngào quét ngang thế giới, càng lúc càng lớn.


Bởi vì thời tiết khốc liệt, bụi trên mặt đất bị đông cứng không thể nhấc lên, chỉ có một ít rác rưởi di động trong gió truyền ra thanh âm ào ào, hàn phong ập xuống mấy gian nhà gỗ, rơi trên người từng tên thanh thiếu niên khiến cho bọn hắn co đầu rụt cổ.

Phảng phất hoá thành lưỡi dao, muốn phá diệt hết thảy những tồn tại nhỏ yếu.

Rất nhanh, hoa tuyết cũng không cam chịu yếu thế, từ bầu trời trút xuống, phiêu tán toàn bộ hoang nguyên sơn cốc, tràn ngập trong ánh mắt, chiếu thẳng đại địa.

Tối nay tuyết rất lớn.

Lấm tấm hoa tuyết hoá thành lông ngỗng, tầng tầng bao trùm mặt đất, nhà gỗ cũng không còn kiên cố, khó chống chịu giá rét, mấy chục tên thanh thiếu niên mất chỗ dung thân, đưa cơ thể trần trụi chống chịu khốc liệt, trong mắt bắt đầu lộ ra thoái ý.

Nhàn Vân Tử cầm đèn dầu đội gió tuyết dạo quanh tông môn, trăm bước liền đi hết một vòng, thấy Phong Càn ngủ say mới triệt để yên tâm.

Nhìn vào Nội Vụ Đường, đám đệ đang tử co rút tìm ấm, lê lết trên vải rách chiếu mục, lòng hắn thổn thức.

"Các ngươi đều là những đệ tử trung thành, sau này lão phu nhất định không phụ bạc".

Nhàn Vân Tử thở dài rời đi.

Mùa đông này so với dĩ vãng tựa hồ càng lạnh, người mất nhà cửa lang bạt tứ phương khó tránh khỏi chết cóng.

Tuyết Sinh chuẩn bị chu toàn, đạp mưa tuyết rời khỏi chỗ ẩn nấp.

Hắn nhìn bầu trời trắng xoá, cảm thụ thiên địa đang rót thêm hàn lãnh, không kìm được rụt rụt vạt áo, trầm mặc chốc lát, đi thẳng về phía trước.

Tuyết Sinh càng chạy càng xa, càng lúc càng nhanh đến cuối cùng cả người hắn tựa như dung nhập vào trong gió tuyết, hoá thành một đạo tàn ảnh, lặng lẽ tiếp cận Nhàn Vân Tông.

Khí Huyết đang sôi trào, Vũ Hoá Kinh cùng Thôn Hồn Kinh điên cuồng vận chuyển, toàn thân lộ ra tử sắc, một cỗ khí tức bén nhọn lưu động du tẩu trên dao găm phía dưới ống tay áo.

Huyết Quỷ ngưng tụ đỉnh đầu.

.

Phượng Hoàng Chi Kiếm treo ngược tầng không.

Ánh trăng bị tuyết xé rách, vốn nên hình thành khuyết ảnh chiếu xuống đại địa, nhưng bông tuyết ở bốn phía lại đem ánh trăng chiết xạ giống như chắp vá.

Nhàn Vân Tông xuất hiện trong mắt, hoá thành sát cơ cùng lăng lệ, Tuyết Sinh bỗng nhiên tung người bay lên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui