Đáy lòng mỗi người đều có một địa phương mai táng hết thảy xấu xa trong suy nghĩ, Tuyết Sinh cũng không ngoại lệ, nơi đây dùng để trấn áp Tâm Ma, chôn vùi tà ác, hắn đã từng một lần có cảm giác tương tự, là khi Thiên Nhân xuất hiện mạt sát sinh mạng, khi hắn cõng theo Phong Càn rời bỏ Biên Hoang.
Ngày đó nếu như đầy đủ thực lực hắn nguyện Thí Thiên Nhân, phần diệt phiến thế giới này.
"Lòng ta lại nhúc nhích không biết là vì cái gì!" Tuyết Sinh hoảng hốt thì thào, lặng lẽ thu tay.
Sống tại thế giới cường thực nhược nhục, Tuyết Sinh không đồng tình lạm sát, cũng không hoàn toàn phản đối, bởi ai đó nói: Nhân từ với địch nhân là mồ chôn của chính mình.
Hắn có thể giết nàng nhưng trong lòng hắn vĩnh viễn có một đạo hồng tuyến, lấy đó làm quy chuẩn sinh tồn, kẻ vượt qua hồng tuyến nhất định phải giết, mà nàng chỉ mới đặt chân đến lằn ranh.
Tuyết Sinh liếc mắt nhìn nàng, tâm tình trở về như cũ, trong mắt không còn băng lãnh thấu xương thay vào đó nhiều một chút nhu hoà.
Ánh nhìn mang theo đồng cảm.
Không cần thanh niên áo tím dẫn đường, Tuyết Sinh chủ động đi hướng lương đình, bước chân chậm rãi mà chắc chắn, dáng người thẳng tắp như Tùng, một thân sam y lương bạc đạp lên mấy bậc tam cấp, càng bước càng cao.
Tay áo bồng bềnh nhường gió núi quét qua cơ thể lật tung mấy sợi tóc đen, tóc đen theo gió phiêu diêu bay múa, ánh nắng rơi xuống mái đầu chiết xạ quang mang bảy màu óng ánh.
Như Huỳnh Hoả êm dịu, xua tan nóng bức đang tràn ngập trên phiến thế giới này.
Dưới vầng sáng là một tấm khuôn mặt trắng tinh thanh tú, tóc dài che một bên má, có vài sợi ướt át dính vào da thịt càng tăng thêm ý xuất trần.
Đứng trước lương đình, Tuyết Sinh đạm mạc ôm quyền, hướng ba người bên trong khẽ cúi đầu.
Trung niên tử y để cho hắn cảm nhận được một cỗ uy áp Trúc Cơ mãnh liệt, mà đối phương ăn vận vô cùng xa hoa lộng lẫy, áo lụa màu tím, trước sau Long Phụng Triều Dương thêu bằng chỉ vàng, đầu đội Kim Quan, người gánh chịu được phục sức bậc này chỉ có thể là Đế Vương thiên hạ.
Phục sức xa hoa khiến cho Hoàng Giả chi khí trên người hắn càng đậm, khuôn mặt đao thước như tượng tạc, không giận tự uy.
Trung niên tử y liếc nhìn Tuyết Sinh, mỉm cười gật đầu, trong lòng hắn vô cùng thưởng thức thiếu niên này, không thiếu lễ độ cũng không thừa cốt khí, hết thảy vừa đủ để tạo nên một thiếu niên kiệt xuất.
Tuyết Sinh lấy lễ vãn bối, cho nên chỉ khẽ cúi đầu, không co ro khúm núm, đối mặt cường giả Trúc Cơ thần sắc không hề xuất hiện một tơ một hào dị dạng, đáy mắt trong xanh thanh minh như nước.
"Ngươi tên gọi là gì?" Lão giả bạch phát ung dung nhìn Tuyết Sinh, lạnh nhạt hỏi.
Đối phương đạo bào trắng toát tóc râu cũng một màu trắng bạc, da dẻ hồng hào, dáng người no đủ, tuế nguyệt chỉ đổi màu tóc xanh chẳng thể lưu lại vết tích.
Giống như lão nông nhà bên bình bình đạm đạm.
Tuyết Sinh biết, sở dĩ có biến hoá như vậy bởi vì lão sống tại trong năm tháng quá lâu, tu hành đến mức độ phản phác quy chân, mà mấy chục tên đệ tử La Sát Môn kẻ nào cũng hung tàn bạo ngược, cho nên tiền bối tông môn không thể có bộ dạng của một lão nông nhàn, chỉ sợ còn là Ma Đầu hiếu sát.
Câu hỏi kia để cho Tuyết Sinh cẩn trọng suy xét, trước khi rời nhà Phong Càn từng căn dặn, khi hành tẩu bên ngoài nên hạn chế cho người khác nắm bắt hành tung, hắn hiểu ý Phong Càn, cũng vô cùng đồng tình, bởi hoạ vô đơn chí không ai lường trước được.
"Vãn bối Tuyết Sinh! Ra mắt tiền bối" Tuyết Sinh đạm mạc ôm quyền, hiện tại hắn không có địch nhân cho nên bỏ qua thận trọng thái quá, dù sao ngày sau cũng là người của La Sát Môn không thể lần đầu gặp mặt liền dối gạt.
Lão giả gật đầu, im lặng nhắm mắt, ra hiệu cho Tuyết Sinh lùi về phía sau, nhập bọn cùng đám đệ tử niên trước.
Lúc rời đi, quét mắt nhìn nữ nhân bạch y một cái, hai mắt Tuyết Sinh bỗng nhiên co rút lại, bởi nàng quá kinh diễm, đẹp đến mức để cho người ta hít thở khó thông.
Ánh mắt Tuyết Sinh chỉ quét qua đúng một lần, không dám nhìn nhiều thêm một khắc, bởi nàng giống như Tiên Nữ lạc xuống hồng trần, phàm nhân như hắn không thể khinh nhờn.
Mà nàng tựa hồ gánh tải một toà băng phong vạn năm, rất lạnh, bốn phía không gian cũng vì vậy ngưng thành sương trắng.
Lùi về phía sau lương đình, chờ đón Tuyết Sinh là mấy chục cặp mắt mang theo tâm tình khác biệt, có chán ghét, có đồng tình, có lãnh mạc, cũng không thiếu những đạo mục quang để cho Tuyết Sinh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Là địch ý, chiến ý, sát ý.
Tuyết Sinh không hiểu vì lý do gì người trên thế gian này đều như vậy, bọn hắn chỉ mới gặp nhau lần đầu, chưa từng va chạm hay tiếp xúc, đừng nói chi khúc mắc.
Thiếu niên áo đen đứng lùi rất xa, cách biệt đám người, Tuyết Sinh cũng vậy, chọn cho mình một chỗ tương đối vắng vẻ, nhãn mục rơi phía Nam Giang, đem toàn cảnh thu vào trong mắt, hắn rất thích cảm giác đứng từ trên cao ngóng nhìn thế giới.
Cồn cát vàng óng chạy dọc Nam Giang, giống như một tôn Thái Cổ Thanh Long trên sống lưng mọc ra gai sắc hoàng kim.
Mặt sông tĩnh lặng nhường cho thuyền đò rẽ sóng lướt qua, mà nương dâu phía trên cồn cát đem chân trời nhuộm thành màu xanh tươi tốt, rất hiếm khi Tuyết Sinh nhìn thấy khung cảnh đẹp mắt như vậy, chí ít là ba năm vừa rồi không có.
Viễn Cổ phần diệt, Thần Linh ngã xuống đem theo Tinh Khí Thần của hắn ô nhiễm thế gian, khiến cho rất nhiều nơi đại địa hủ hoá, sinh khí ô trọc, nhân loại không thể tiếp tục sinh tồn, Thiên Công Châu có mấy cái địa phương như vậy, Biên Hoang Cấm Khu tính là một cái.
"Nghe đồn thế giới này ngày xưa từng là biển lớn, tại trong tuế nguyệt biến thiên mới hoá thành lục địa như hôm nay" Tuyết Sinh thì thào nói nhỏ.
Thời gian là khách qua đường, có lữ khách đi ngang, trộm mang theo hết thảy, đem càn khôn đảo lộn, đem Thương Hải hoá cồn cát nương dâu, nhưng cũng có người đi ngang chỉ lặng lẽ ngóng nhìn, khiến cho mọi thứ ở nguyên chỗ cũ.
Không gian này cùng với cảm xúc hiện tại để cho đáy lòng Tuyết Sinh dần dần lắng đọng, tâm cảnh cũng bắt đầu có một tia biến hoá vi diệu, giống như cây khô chết hạn gặp được mưa rào.
Hắn không quan tâm mọi thứ, ngồi dưới bóng râm lương đình yên lặng nhập thần.
Phía dưới, chiến đấu không chút nào gián đoạn, người chiến thắng ngạo nghễ nhập lương đình, người thất bại ủ rũ rời đi, cũng có máu tươi đổ xuống, thi thể hoá thành bùn máu, bị lau mất như chưa từng xuất hiện trên thế gian.
Chân núi Huyền Vũ, phàm nhân ngẩng đầu nhìn lên, trong số bọn họ có gia quyến của những thiếu niên thiếu nữ ở đây, đi theo cổ vũ, phó thác kỳ vọng hậu bối nhà mình một bước nhập Tiên Môn, mà không biết rằng cửa Tiên xa vời.
Ngày Thu Phân, mặt trời rơi hướng chính đông, đem nước Nam Giang nhuộm thành màu vàng óng ánh, mặt sông phản chiếu ánh sáng chiết xạ một tầng huyễn thải bảy màu rớt trên Mạo Nhi Thành.
Tà Dương ảm đạm thiếu mất nóng rực ban trưa, ánh nắng trở nên dịu nhẹ nhu hoà vuốt ve vạn vật.
Chiều xuống, chiến đấu cũng kết thúc, 13 người chiến thắng được bái nhập làm môn hạ La Sát Môn, mấy người rời núi, bóng lưng mang theo thất lạc, cũng có người vĩnh viễn không về.
Một sợi nắng rơi trên mi mắt dài rậm đánh thức Tuyết Sinh tỉnh lại từ trong nhập thần, hắn không biết chiến đấu đã kết thúc rồi, trong số 13 tên tân nhân, bên cạnh Tuyết Sinh lúc này nhiều thêm một người.
Thiếu nữ lúc trước đứng bên cạnh Tuyết Sinh, cách mấy bước chân thật ngắn, nàng lặng lẽ nhìn đối phương, trong mắt cất chứa một tia cảm kích, vừa lúc Tuyết Sinh mở mắt, bốn mắt rơi vào một chỗ tương vọng nhìn nhau.
Thiếu nữ giật mình run người một cái, đem nhãn mục lướt qua, hướng về phía Tuyết Sinh nhẹ cúi người, thanh âm rất nhỏ.
.
Thì thào.
"Đa tạ!".
Tuyết Sinh im lặng gật đầu, hắn không ban ơn cho nên không cần đa tạ, nghĩ nghĩ cái gì bỗng nhiên nhẹ giọng.
"Chúc mừng ngươi!".
Tuyết Sinh hiểu, sở dĩ nàng được chọn là bởi vì thể chất đặc thù, hắn từng trải nghiệm cho nên rõ ràng hơn ai hết mức độ khủng bố của nó, nếu như nàng có thể cung cấp đầy đủ linh lực duy trì trạng thái biến thân, Tuyết Sinh nhất định không phải là đối thủ, thậm chí vô địch dưới Trúc Cơ.
Chỉ có điều linh lực của tu sĩ Luyện Khí kỳ là hữu hạn, không giống như Trúc Cơ cường giả có thể sử dụng liên miên bất tuyệt, nếu đem Mệnh Môn của Luyện Khí kỳ nhìn thành một con suối khô cạn, thì Mệnh Môn Trúc Cơ chính là Nam Giang.
Tân nhân đệ tử bị lão giả bạch phát kêu gọi tụ tập phía trước lương đình, 14 người đều là nhân trung Long Phượng, không dám xưng hai tiếng Thiên Kiêu nhưng chí ít tại bên trong ngàn vạn thiếu niên cũng thuộc về nhóm người kiệt xuất.
Lão giả bạch phát đứng dậy khỏi ghế, nghiêm cẩn nhìn xuống, ánh mắt của hắn giống như chứa đựng thần vận, để cho người đối diện không dám ngẩng cao đầu.
"Chào đón các ngươi đến La Sát Môn!" Câu đầu tiên rơi xuống, nhẹ nhàng thân thiết.
Câu thứ hai bạo phát mà ra tựa hồ tiếng chuông đồng quanh quẩn.
"La Sát Môn cũng không phải Tiên Môn Thiên Cảnh như trong nhận thức của các ngươi.
.
Ở đó phải tiếp tục giãy dụa sinh tồn, mức độ khốc liệt thậm chí còn vượt xa những thứ mà các ngươi từng trải nghiệm.
.
!".
"La Sát Môn danh như thực! Lấy Sát nhập Đạo, chỉ có chém giết, liên tục chém giết, kẻ sống sót từ trong biển máu, đạp núi thây đi ra mới là cường giả chân chính.
.
Thế giới này không có chỗ cho nhu nhược hèn yếu, Tiên Môn cũng không phải địa phương để cho các ngươi an nhàn tu luyện, truy cầu đạo Trường Sinh Bất Tử!".
Một tràng dài thanh âm như là tiếng thiên lôi nổ vang, trực tiếp đánh thẳng vào tâm thần đám tân nhân đệ tử, những lời kia hoàn toàn không hư giả.
.
Mà trên thân lão giả bạch phát bỗng nhiên có sát khí bốc lên, cuồn cuộn phun trào, hoá thành vô số hư ảnh cô hồn Lệ Quỷ, tại trên bầu trời nhe nanh múa vuốt gào thét trong im ắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...