Nghĩ lại nhiều năm trước mỗi lần sinh nhật đều rất vui, thức ăn thật nhiều, là sơn hào hải vị nhân gian, còn ba năm qua có máu, có tủi nhục, hiện tại thì rau xanh cơm trắng.
Tuyết Sinh lẳng lặng đi vào nhà, cười ngây ngô.
Bỏ ra chút ít công phu, rau xào cũng hoá thành mỹ thực, thử một miếng mùi vị quả nhiên không tệ.
Phòng khách, Phong Càn lớn tiếng gọi, Tuyết Sinh không biết chuyện gì cũng chậm rãi đi vào, vừa lúc nhìn thấy ba người trong xóm nghèo, Vương Hổ từng rèn dao găm cho hắn, nữ phụ hắn cũng gặp rồi, mấy hôm trước giúp sửa lại hàng rào bị hỏng, còn có Lão Y Sư, Tuyết Sinh hơi bất ngờ vì lão xuất hiện ở đây.
Chịu ơn đối phương chỉ điểm, cho nên vừa gặp liền cúi đầu từ xa, chân thành ôm quyền.
Còn nhìn thấy thiếu nữ lúc sáng, nàng mặc một bộ xiêm y màu hồng, tóc mái cắt bằng xoả dài ngang vai, khác xa với vẻ tiều tụy trước đó, hình như nàng có trang điểm sơ qua.
Má phấn hồng hồng, mắt tròn mũi cao, thanh tú nhẹ nhàng, mặc dù không phải giai nhân tuyệt sắc nhưng trong cách nhìn của Tuyết Sinh nàng như vậy đã vô cùng xinh đẹp.
Tuyết Sinh chỉ liếc nàng một cái, không dám nhìn thẳng, hắn nhìn thấy thứ không đáng xem cho nên trong lòng có e ngại.
Trái ngược hoàn toàn với Tuyết Sinh, thiếu nữ quan sát hắn rất kỹ, thật chăm chú, trong mắt mang theo cảm kích, càng nhiều một tia hứng thú.
Nữ phụ nhìn thấy Tuyết Sinh liền đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười.
"Đa tạ công tử cứu mạng tiểu nữ, đại ân không có cách nào đền đáp!".
Tuyết Sinh hạ thấp tư thái, hơi hơi cúi người, gật đầu ngầm tiếp nhận.
"Nàng là cháu gái của ta, đa tạ ngươi!" Vương Hổ ôm quyền cảm kích, hắn không tài nào hiểu được thiếu niên nhìn như vô hại trắng trắng mềm mềm bằng cách nào có thể vung tay liền dễ dàng giết chết ba tên Dong Binh ác bá thường ngày đi khắp nơi cướp giết gây hoạ kia.
Nghĩ tới ba cỗ thi thể trong miếu Hà Bá, tâm hắn không rét mà run.
"Ngươi rèn dao găm giúp ta, ta vẫn chưa cảm tạ, nó rất sắc, dùng rất thuận tay!" Tuyết Sinh bình tĩnh trả lời, xưa nay hắn giết người đều đúng với bản tâm, cho nên không cần hồi báo.
Vương Hổ cười gượng gạo, lời kia phát ra tự nhiên đến độ để cho hắn rùng mình.
Riêng Lão Y Sư trước sau ngồi ở đó, thỉnh thoảng liếc nhìn Tuyết Sinh giống như nghiền ngẫm, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì.
Việc Tuyết Sinh giết người, dù cho thủ đoạn có tàn nhẫn hơn vậy gấp trăm lần lão cũng không chút bất ngờ.
Một thiếu niên non nớt trên thân lại gánh chịu bậc ấy sát khí không thể là người hiền lành, ngược lại đủ hung ác.
Trong cách nghĩ của lão, đám kia chết vẫn quá nhẹ nhàng bởi phàm là người đủ hung ác một khi giết người đều sẽ dùng đến thủ đoạn tàn khốc nhất, sống không bằng chết mới là cái chết đáng sợ.
"Khi nào ngươi đi?" Lão Y Sư bỗng nhiên mở miệng, hỏi một câu không mấy liên quan, ở đây chỉ có Tuyết Sinh cùng Phong Càn hiểu.
"Còn một vài việc chưa thu xếp được!" Tuyết Sinh nhẹ giọng đáp, nói rồi bất giác nghiêng đầu nhìn Phong Càn.
Phong Càn lắc đầu thở dài, trong lòng lung lay, Tuyết Sinh có tình, hắn biết!
Để lại mấy người tiếp tục nói chuyện, Tuyết Sinh cúi chào, quay người rời đi.
Thiếu nữ lẳng lặng nhìn theo, trong đầu loạn thất bát tao, bỗng nhiên đứng dậy, cắn lấy môi đỏ, bấu chặt tay áo ngại ngùng đi theo.
"Ngươi theo ta làm gì?" Ba bước, Tuyết Sinh không quay đầu nhìn, trầm mặt lạnh giọng hỏi.
Thiếu nữ im lặng khép nép đứng sau lưng hắn, bóng lưng kia không mặc áo tơi, người không ướt đẫm vì mưa nhưng trong mắt nàng chẳng hiểu vì sao lại trở nên quá đỗi thân thuộc.
Trên thế gian, tâm linh thiếu nữ đều giống như nhau, vô cùng nhỏ yếu, có những lần gặp, có những câu nói thậm chí ánh mắt chạm vào liền trở nên rung rinh.
Nàng không nghĩ ra trong lòng hiện tại là cảm xúc gì, chỉ biết giờ phút này trái tim nhảy loạn, lý trí kêu gọi nàng phải đi tại phía sau thiếu niên kia.
Tuyết Sinh không hiểu cũng không muốn hiểu, lắc đầu, càng bước càng nhanh.
Thiếu nữ chạy theo bóng lưng, chỉ sợ không kịp liền không còn cơ hội, bởi Lão Y Sư nói rồi, hình như hắn sắp rời đi.
Cây hoè sạch trơn lá, mặt đất như trải lên một tấm nệm mỏng màu vàng, hạo nhật buông xuống tia nắng khốc liệt tựa hồ muốn đốt chết nó để mùa xuân tới không thể đâm chồi nảy lộc.
Hoè già trần trụi, không than vãn mà kiên trì chống chịu, giống như rất nhiều người trên thế gian này, đối với vận mệnh.
.
Không cam tâm.
Đám hài tử hôm nay không chơi trò đuổi bắt, lá hoè theo gió cuốn lên, bay xa.
"Ta hỏi lại lần nữa! Ngươi đi theo ta rốt cuộc muốn cái gì?" Tuyết Sinh không quen bị người nhìn chằm chằm, thanh âm rất lạnh còn có chút lăng lệ.
Thiếu nữ cúi đầu im lặng, có thanh âm rất mỏng từ miệng nàng đi ra! Gượng gạo, ấp úng.
"Dì nói, nữ nhân không được để cho nam nhân nhìn thấy cơ thể.
.
Nếu không sẽ bị trói buộc cả đời.
.
Mà ngươi nhìn thấy rồi! Cho nên phải! !".
Tuyết Sinh ngồi xuống gốc hoè, cầm hồ rượu nhỏ uống một hơi, ánh mắt nhìn về phương xa, rất lâu mới trả lời nàng.
"Tính ta ghét bỏ ép buộc.
.
Cho nên những kẻ ép buộc ta đều chết hết rồi!" Thanh âm khàn khàn mang theo cay độc của rượu, ánh mắt hắn một nửa thanh minh, một nửa bộc phát ra ngập trời lăng lệ.
Khí tức trên thân chấn động nhấc lên lá vàng, tán loạn.
Thiếu nữ hốt hoảng lùi lại, tuy hắn quay lưng về phía nàng nhưng phảng phất nhìn thấy trong đáy mắt hắn đều là máu tươi.
Răng trắng cắn chặt môi đỏ ứa máu, nàng không ngờ đối phương lại quyết liệt như vậy, hai mắt ngấn nước ấm ức nói thầm.
"Ba tên kia cũng nhìn thấy cơ thể ta.
.
Nhưng bọn hắn đều chết hết rồi.
.
Có lẽ vì vậy cho nên hắn ghét bỏ, cho rằng ta không còn trong sạch.
.
Nhưng mà đi theo sau lưng hắn là tâm linh ta lựa chọn, không thể làm khác.
.
Cả đời đều không thể làm khác!".
Đứng đó thật lâu, quay lưng vào nhau không ai nói với ai cái gì, rốt cuộc tâm linh biến hoá, trước khi rời đi nàng nhẹ nhàng để lại một câu.
"Ta gọi Vương Hi Nhi!".
Tuyết Sinh lắc đầu, cầm hồ rượu một hơi cạn sạch, đợi nàng đi xa, đáy lòng nói nhỏ.
"Ta gọi Tuyết Sinh!".
Trước kia Tuyết Sinh chỉ uống được mấy ngụm liền chuếnh choáng, hiện tại một hồ cũng không đủ say, dường như càng trưởng thành thì tửu lượng càng tăng.
Tuyết Sinh về nhà, Phong Càn vẫn như cũ kiên trì đợi cơm, khung cảnh kia khiến cho hắn cảm thấy ấm áp, có một cái gì đó giống như.
.
Gia đình.
Nồi cơm trắng, dĩa rau xào còn có một ít thịt cá, có lẽ là mấy người trong thôn mang tới cho.
Nhìn thấy Tuyết Sinh đi vào Phong Càn liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười hiền lành.
Kéo ghế ngồi xuống, Tuyết Sinh chủ động xới cơm, gắp cho Phong Càn một chén đầy ắp thức ăn.
Hai người cặm cụi ăn không ai nói gì, không khí tự nhiên chùng xuống.
Tuyết Sinh sức lớn, ăn như lang thôn hổ yết, Phong Càn chậm rãi, dường như việc nhai nuốt cũng khiến cho hắn mệt mỏi.
"Hài tử! Ngươi định bao giờ thì đi?" Bỗng nhiên Phong Càn mở miệng hỏi, chủ động phá vỡ không khí yên lặng.
"Đợi thúc khoẻ lại.
.
Ta sẽ đi!" Tuyết Sinh dừng ăn, suy nghĩ một chút, trả lời.
"Đừng lo lắng cho ta, Phong mỗ dù gì cũng là Kim Đan cường giả, không dễ ngã xuống như vậy.
.
Mà ngươi, thiên địa của ngươi không phải ở chỗ này.
.
Nên đi đi thôi!" Phong Càn trầm ngâm, liếc nhìn Tuyết Sinh, lòng hắn có áy náy.
Hắn sợ hài tử trước mặt vì hắn mà lỡ mất tương lai.
"Ngươi phải thay ta đi nhìn tận chân trời góc biển, thay ta dùng sức chính mình khai phá một phương thế giới.
.
Thay ta chém giết Dị Tộc, xoá bỏ bất công, bảo hộ thương sinh phiến thiên địa này.
.
Khi đó Phong mỗ sẽ rất tự hào kể cho Vương Hổ, Thúy Di cùng những ngươi trong thôn.
.
Hài tử nhà ta là đại anh hùng!".
Phong Càn trịnh trọng nói, thanh âm đều từ phế phủ mà ra, từ một khắc Biên Hoang hắn đã xem Tuyết Sinh thành người một nhà.
Mà Tuyết Sinh cũng vậy.
.
Nghe những lời kia đáy lòng hắn rung rinh dữ dội, người một nhà thì không cần nhiều lời vô ích, Tuyết Sinh im lặng gật đầu.
"Như vậy mới là hài tử ngoan!" Phong Càn thoả lòng xoa đầu Tuyết Sinh, không còn sức nặng Kim Đan, bàn tay hắn nhẹ bẫng, nhưng đáy lòng ấm áp.
Tuyết Sinh ngoan ngoãn để cho hắn mặc sức xoa đầu, cũng cảm nhận được khác biệt, Tuyết Sinh đắng chát thở dài.
"Cả đời ta chăm chăm chém giết nên mặc dù là Kim Đan cũng không tích góp được cái gì tốt.
.
Không có gì tiễn đưa ngươi.
.
Để cho ngươi một môn công pháp, hy vọng ngươi đem nó thay ta phát dương quang đại cũng là hoàn thành tiếc nuối một đời này!".
Phong Càn nghiêm nghị nhìn Tuyết Sinh.
.
Là ban tặng lại như giao xuống trọng trách.
"Được!" Tuyết Sinh thẳng tắp đáp, không nhiều lời dư thừa.
"Công pháp này không phải truyền khẩu hay truyền thư thông thường mà là truyền thừa.
.
Quá trình này sẽ có chút đau đớn nhưng đối với người Luyện Thể tin tưởng ngươi có thể chịu đựng được!"
"Hài tử! Ngươi chuẩn bị chưa?" Phong Càn gầm nhẹ.
"Mời đến!" Tuyết Sinh lạnh nhạt đáp.
"Công pháp này gọi Vũ Hoá Kinh, có thể giúp ngươi một mạch thẳng đến Trúc Cơ.
.
Nhớ rõ về sau không nên chăm chăm Luyện Thể.
.
Con đường Pháp Tu thâm sâu ảo diệu mới phù hợp tính cách của ngươi!".
Thanh âm rơi xuống, Phong Càn duỗi tay ngón trỏ óng ánh bắn ra một đạo tinh mang, hướng mi tâm Tuyết Sinh điểm tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...