Dục Hỏa Trùng Sinh Ta Phải Là Ác Nữ!

Ba năm, suốt ba năm trời, nàng ta thật sự rất nhớ nàng ấy.

Ba năm này, không có ai có thể đi vào trong lòng của nàng ta, có thể vào thời điểm khi nàng ta gặp phải phiền não, cùng trò chuyện với nàng ta, khi nàng ta gặp phải vấn đề khó giải quyết trong sinh hoạt, giúp nàng ta đưa ra chủ ý, khi gặp phải vấn đề về tình cảm, lặng lẽ giúp nàng ta phân tích.

Lam Lam, ngươi biết không? Ta đã sắp đính hôn rồi, đối phương là người rất tốt, ta muốn giới thiệu hắn cho ngươi xem.

Ba năm này, ngươi có sống tốt không?

Chắc hẳn là ngươi sống không tốt rồi, nếu mà có thể sống tốt, vậy tại sao lại không trở về nhà chứ, sao lại không tới tìm ta cơ chứ?

Hạ Nhược Đồng trong chốc lát ngồi trên ghế đá, trong chốc lát lại đứng lên, trong tay nàng ta cầm một hộp gấm nhỏ, đó là lễ vật mà nàng ta chuẩn bị.

Đồ hồ cát từng chút từng chút một trôi qua.

Hạ Nhược Đồng đứng trong đình hóng gió, Hạ Nhược Đồng treo đèn lồng lên xong, đứng ở trong đình, nhìn ngọn đèn dầu ở xa xa, nhìn mặt hồ lóng lánh sóng nước.


Nàng ta không biết tại sao Quân Phi Yến lại bảo nàng ta gặp mặt Tần Lam ở nơi này, nói vậy chắc hẳn là gặp mặt ở phủ tướng quân sẽ không tiện, mà Quân Phi Yến biết địa phương này, chắc hẳn là Tần Lam đã nói cho Quân Phi Yến.

Nàng ta không biết Tần Lam đã gặp phải chuyện gì, nhưng nàng ta biết chắc chắn là đã phải chịu khổ, nàng ta cũng có dự cảm rằng cuộc trò chuyện trong buổi tối hôm nay sẽ rất quan trọng, cho nên ngay cả nha hoàn nàng ta cũng không dẫn theo.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ…

Hạ Nhược Đồng kinh ngạc vui mừng quay đầu lại, “Đến…”

Một câu đến rồi à còn chưa nói xong, một đôi bàn tay to đột nhiên bịt kín miệng của nàng ta.

“Cứu… Ưm… Ưm…”

Âm thanh hoàn toàn bị bịt kín, Hạ Nhược Đồng hoảng sợ trợn đôi mắt to, chỉ thấy người che kín miệng nàng ta lại hạ một con dao xuống, trước mắt Hạ Nhược Đồng tối sầm, hoàn toàn hôn mê, hộp gấm trong tay bất tri bất giác lăn khỏi tay, rơi xuống bên cạnh đình hóng gió.

Ánh trăng mông lung, trời đêm se lạnh, không có ai nhìn thấy một cái hộp lẻ loi lăn xuống bên cạnh đình kia.



Thời điểm Hạ Nhược Đồng mở mắt ra, trước mắt một mảnh đen tối, sau cổ cực kỳ đau đớn, dần dần lấy lại ký ức, Hạ Nhược Đồng ý thức được bản than đã bị bắt cóc, nàng ta bị bịt kín miệng, tay chân đều bị trói chặt, dưới thân truyền đến cảm giác lạnh lẽo, xung quanh có mùi hương cỏ xanh, cho nên nơi này không phải là nhà ở, mà là ở bên ngoài.

Là ai, là ai đã bắt cóc nàng ta?

Quân Phi Yến…

Không thể nào là nàng ấy được.

Đang lúc trong đầu Hạ Nhược Đồng một mảnh hết sức hỗn loạn, một âm thanh chợt vang lên, “Tỉnh rồi à?”


Giọng nói đè nén xuống cực thấp, tràn ngập bi thương, là một giọng nữ.

Giọng nói này cho dù đã được ngụy trang rồi, nhưng vẫn khiến cho Hạ Nhược Đồng giật mình, bởi vì nàng ta biết đó là ai.

Tần Hồng Sương.

Thân thể Hạ Nhược Đồng hoàn toàn cứng đờ.

“Ngươi nghe thấy giọng của ta đúng không?”

Giọng nói khiến người ta tê dại da đầu kia lại vang lên bên tai một lần nữa, ngay sau đó, một bàn tay đột nhiên kéo miếng vải đen trên mặt nàng ta xuống.

Hạ Nhược Đồng giương mắt, xuyên qua ánh sáng mờ ảo nàng ta nhìn thấy được gương mặt âm trầm treo nụ cười lạnh nhạt của Tần Hồng Sương.

“Nhược Đồng, ngươi nhìn thấy ta mà không vui sao? Sao lại có dáng vẻ kinh hãi như vậy chứ?”

Tần Hồng Sương cười hỏi.

Giọng nói của nàng ta mềm mại, yểu điệu, nhưng biểu tình trên mặt rõ rang là rất lạnh nhạt, thậm chí trong đôi mắt kia hoàn toàn không có chút nhu nhược nào như ngày thường, mà chỉ có một mảnh âm ngoan.


Hạ Nhược Đồng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Tần Hồng Sương, lại vì quá kinh ngạc mà quên mất phản ứng, ngay sau đó trong nháy mắt gương mặt không còn huyết sắc.

Tần Hồng Sương sao lại ở chỗ này…

Tần Hồng Sương bắt cóc nàng ta.

“Ưm… Ưm Ưm…” Ngươi muốn làm gì chứ?

Hạ Nhược Đồng trừng mắt nhìn Tần Hồng Sương, nàng ta cũng không biết Tần Hồng Sương lại có một mặt đáng sợ như vậy.

“Nhược Đồng, ngươi đã biết rồi đúng không?”

Lại nghe Tần Hồng Sương đột nhiên hỏi ra.

Không đợi Hạ Nhược Đồng lên tiếng, nàng ta chợt vươn tay ra, một phen bóp cổ Hạ Nhược Đồng, “Ngươi đã biết rồi đúng không? Đã biết được bí mật của ta rồi đúng hay không? Quân Phi Yến nói cho ngươi rồi đúng hay không? Có phải hay không, có phải hay không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận