Hoàng đế không ngờ chuyện này lại liên quan đến nhi tử của mình, tuy rằng Lãnh Thiệu là nhạc phụ của Hách Liên Hiên, nhưng Hách Liên Hiên từ trước đến nay vẫn luôn nhát gan, tại sao hắn lại nhúng tay vào chuyện này? Hoàng Thượng làm sao cũng không tin lời hắn nói.
"Hiên nhi, ngươi không cần thay Lãnh Tướng Quân giải vây, trẫm sẽ tra ra chân tướng, hiện tại cũng không trị tội Lãnh Tướng Quân, ngươi vì sao muốn nhúng tay vào chuyện này?"
"Khởi bẩm phụ hoàng, Nhi Thần nói câu câu là thật, tuyệt không một tia lừa gạt, những người Hung Nô này xác thực có bí mật, cùng hoàng thất có liên quan.
Mong phụ hoàng có thể để chúng nhi thần tiếp tục điều tra." Hách Liên Hiên khó được lúc nói chuyện không khẩn trương, bộ dáng này khiến các vị đại thần cảm thấy kỳ quặc, Ngũ Vương Gia tiến bộ thật đúng là nhanh, một năm trước vẫn là xưa nay sẽ không tham dự chuyện triều chính, hôm nay ngược lại dám vì Lãnh Thiệu nói chuyện.
Hoàng đế cau mày nhìn Hách Liên Hiên đột nhiên trở nên bạo dạn, không biết phải làm sao cho phải, hắn xác thực không muốn xử phạt nhi tử của mình nhưng Lãnh Thiệu tự tiện làm chủ thật khiến trong lòng ông không vui.
Hách Liên Hiên nhìn ra hoàng thượng khó xử, nhưng không thể hiện mình đoán ra tâm ý của ông, trong mắt liền tụ một tầng hơi nước:” Phụ hoàng, nhi thần nếu hôm nay nói có phần giả dối, không cần ngài phải mở miệng, nhi thần tự mình đi chịu phạt"
“Ngươi không cần phải chịu phạt." Hoàng đế thở dài, Ngũ nhi mặc dù nhu nhược ngu xuẩn nhưng một năm qua thật là tiến bộ không ít, hơn nữa mình cũng cố ý bồi dưỡng hắn, đương nhiên hiện tại cũng không nghĩ hắn có tội.
“Vậy ngươi ngược lại nói một chút, chuyện này đến tột cùng liên quan đến ai trong hoàng thất?"
Tối hôm qua, Hách Liên Hiên nghe Lãnh Ly nói về mặt ngọc bội khắc đồ đằng của người Hùng Nô, tự nhiên trong lòng có suy nghĩ, nhưng hiện tại chuyện gì cũng không biết, Thanh Mạch Cổ cũng không tìm được nếu nói lung tung thì e rằng bản thân cũng bị liên lụy nên khá do dự.
"Khởi bẩm phụ hoàng, việc này lớn, Nhi Thần cùng Lãnh Tướng Quân biết sự tình sau đó chỉ muốn đuổi bắt nhân chứng để đối chất, không nghĩ tới đám người kia lại uống độc tự sát, bây giờ chỉ có hai phương pháp có thể thực hiện." Hách Liên Hiên dừng một chút nhìn các vị đại thần đang lắng tai nghe.
Ngược lại mấy vị vương gia hôm nay lại vô cùng yên ắng, sợ là trong lòng có quỷ không dám liều lĩnh đi.
"Ồ? Hai loại nào phương pháp?" Hoàng Thượng nghe được khẩu khí của hắn hẳn là biết chủ sự phía sau, chỉ là không có chứng cứ không tiện nói rõ.
Lãnh Thiệu hắn có thể không tin, nhưng là Hách Liên Hiên từ trước đến nay trung thực, lại vì hắn cản qua một tiễn, hắn tự nhiên là tin tưởng.
"Phương pháp thứ nhất chính là để Lãnh Thiệu tướng quân lập công chuộc tội, tiếp tục tra rõ việc này cho đến tra ra manh mối; phương pháp thứ hai là.
.
." Hách Liên Hiên ngừng một chút nói, "Để ta cùng Lãnh Tướng Quân cùng nhau nhận tội, để Đại Lý Tự điều tra."
Hoàng thượng đương nhiên sẽ không lựa chọn phương án thứ hai, nói thế nào đi nữa Hách Liên Hiên là nhi tử của mình, dù cho để Đại Lý Tự đến tra án cũng chưa chắc có thể mau chóng tra ra.
"Các ngươi cũng đã theo một đoạn thời gian, hẳn cũng có chút manh mối vậy thì Lãnh Thiệu lập công chuộc tội, tra rõ án này, Yến Vương trợ giúp tra án, trong vòng.
.
." Hoàng Thượng ngẩn người, cũng không biết nên định bao nhiêu lâu.
" Trước cuối tháng nhi thần nhất định cho ra một câu trả lời thỏa đáng." Hách Liên Hiên tiếp lời, đám người Hung Nô thảo luận muốn vào cuối tháng trong thọ yến của Hoàng đế động tay động chân, nếu như muốn tra rõ ràng án này, khẳng định phải trước thọ yến mới được.
"Vậy liền trước cuối tháng." Hoàng Thượng nghe Hách Liên Hiên tự mình nói, tính ra bất quá nửa tháng, hắn nếu có thể tra ra là tốt nhất, nếu không thể tra ra.
.
.
Sợ là không thiếu được chịu mấy điểm trừng phạt.
Hoàng Thượng hạ chỉ, triều thần cũng không dám nhiều lời.
Sau khi bãi triều, ngự sử đại phu âm dương quái khí sau lưng Lãnh Thiệu mỉa mai: "Ngược lại là Lãnh Tướng Quân ánh mắt cao, trèo lên Yến Vương cửa hôn sự này, Yến Vương hôm nay có thể cực lực giữ gìn Lãnh Tướng Quân, sợ cũng tự mình thụ không ít huấn giáo đi." Một đám văn thần nghe đều ha ha cười thầm.
Ai cũng biết Ngũ vương gia là một kẻ nhu nhược mềm yếu như chân tôm, sau khi thành thân lại làm sao anh dũng lên.
Ngẫm lại một chút cái vị vương phi xuất thân từ phủ Trấn Quốc tướng quân hẳn chịu qua ảnh hưởng Lãnh gia.
Nói không chừng hôm nay vị vương gia này dám lên tiếng đều là do Lãnh Thiệu hoặc Lãnh Ly dạy dỗ.
Lãnh Thiệu nghe được tiếng nghị luận sau lưng chỉ khịt mũi coi thường, bây giờ tra ra chân tướng mới là chuyện trọng yếu, đám văn nhân này phải lấy sự thật mới chặn được miệng.
Hách Liên Hiên cũng vừa đi vừa suy tư, rốt cuộc cổ độc được đặt ở đâu, trong đám người Hung Nô hiện tại chỉ có Triệu Nho* trốn thoát,mà hắn lại tinh thông y thuật cũng có thể buôn dược liệu,nếu không đi thái y viện điều tra một chút?
(tác giả đổi họ cho Phùng Nho thành Triệu Nho rồi mn ạ)
Nghĩ đến điểm này, Hách Liên Hiên tiến lên lôi kéo cánh tay Lãnh Thiệu nói: "Lãnh Tướng Quân, chúng ta đi trước một bước."
Lãnh Thiệu biết Hách Liên Hiên có chuyện muốn cùng mình thương lượng liền cùng hắn đi xuống mái hiên bên cạnh, sau khi nghe hắn nói cũng thấy có điểm đúng liền đồng ý.
Bây giờ đã không có đầu mối, khẳng định là muốn loại trừ tất cả các khả năng.
"Vậy ta liền dẫn Lãnh Ly đi thái y viện kiểm tra dược liệu." Hách Liên Hiên nói làm là làm, một canh giờ sau Lãnh Ly liền đi vào thái y viện.
Các thái y trong thái y viện biết Hách Liên Liên phục chỉ điều tra nên cũng không khó xử hắn, dẫn cả hai vào phòng để dược rồi lui ra ngoài để bọn hắn thoải mái điều tra thực hư.
Dược liệu đều đã phơi khô, Lãnh Ly nhìn nhìn rồi nhíu mày: "Ta luôn cảm thấy trước đó chúng ta đã nghĩ sai phương hướng, nhưng hiện tại cũng không nghĩ ra sốt cuộc sai chỗ nào."
Hách Liên Hiên đương nhiên minh bạch ý tứ của Lãnh Ly: "Lá trà cùng dược liệu đều là đồ khô, để cổ trùng thực không hợp lý, nhưng cũng là những đồ hằng ngày sử dụng chỉ cần có chút không chú ý liền bị dễ dàng bị hạ cổ lên người."
Lãnh Ly gật đầu, hiện tại đành phải loại bỏ từng chút một.
Đợi điều tra xong tất cả dược liệu, nhà cũng đã lên đèn, Lãnh Ly mệt đến đau lưng, Hách Liên Hiên cũng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng tất cả dược liệu đều kiểm tra qua, đúng là không có cổ trùng.
Thái y cũng đã xuất cung hết chỉ lưu lại thái y gác đêm, Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly ngỏ ý cảm ơn với thái y đang gác đêm sau đó cáo từ hướng của cung bước, hai người trong lòng đều có tâm tư, đi cùng nhau đều là trầm mặc không nói
Gió cuối hạ trong cung thổi lành lạnh, sen trong ngự hoa viên nở đẹp đẽ mỹ lệ, gió thổi hai người một thân thoải mái, chỉ là tâm tư chất đống trong tim,làm gì có ai có tâm tư đi thưởng thức cảnh đêm mỹ lệ này.
Bỗng nhiên từ trong bóng đêm truyền đến âm thanh của sáo trúc, cùng đó là giọng hát nữ tử uyển chuyển dễ nghe, để người nghe muốn say.
Lãnh Ly bị thanh âm này hấp dẫn, dừng bước nghiêng tai lắng nghe, Hách Liên Hiên cũng bồi tiếp nàng cùng nghe tiếng ca.
Sắc mặt Lãnh Ly đột nhiên thay đổi, nàng mười phần khẩn trương quay đầu hỏi Hách Liên Hiên: "Vì sao ta nghe từ khúc này không giống do người Duyên quốc viết?"
Hách Liên Hiên lỗ tai rất thính, khẽ cười nói: "Đây hẳn là hát về sự tình trên thảo nguyên, mới vừa nghe nàng hát "Thiên Thương Thương Dã mênh mông, gió thổi cỏ rạp hiện dê bò", hẳn là hoàn cảnh sinh hoạt của người Hung Nô."
"ca cơ trong cung là tuyển chọn từ dân gian?" Lãnh Ly luôn có cảm giác mình nghĩ ra điểm gì đó, chỉ là trong lúc nhất thời không nắm bắt được.
Nàng đối với quy củ trong cung không hiểu lắm bởi vậy liền mở miệng hỏi Hách Liên Liên.
"Dân gian tiến cử ít, phần lớn là vương công quý tộc nuôi trong nhà sau đó tiến cử vào trong cung, đám ca cơ này có khả năng là vì sinh thần của phụ hoàng mà chuẩn bị." Hách Liên Hiên không biết Lãnh Ly hôm nay sao lại quan tâm đến mấy vị ca cơ này như vậy.
Âm thanh sáo trúc dần dừng lại hẳn là bài tập luyện đã xong.
"Ly Nhi, đi thôi.
Ngày mai ta sẽ nhờ Khanh Nho giúp kiểm tra tung tích của Triệu Nho." Hách Liên Hiên thấy Lãnh Ly trong gió đêm ngẩn người, mở miệng khuyên bảo, "Nàng cũng đừng quá lo lắng, đồng bọn của Triệu Nho đã chết hắn chắc chắn sẽ không để mưu đồ trong nhiều năm bị hủy đi như thế, chúng ta chỉ việc chờ khi hắn hành động liền phái người tới bắt là được ."
Lãnh Ly biết, sự tình nơi nào đơn giản như vậy, mười mấy người, dẫn đầu là Triệu Tráng đều uống thuốc độc tự sát một mạng quy thiên, Triệu Nho bị nhiều quan binh võ công cao cường như vậy có thể bỏ trốn chứng tỏ võ công của hắn cũng không hề tầm thường, nơi nào dễ dàng bị bắt lại như vậy.
Ngày thứ hai Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên chờ trong nhà Lãnh Thiệu chờ ông hạ chiều.
Lãnh Sương Linh biết hôm qua phụ thân trên triều bị người gây khó dễ là Hách Liên Liên đứng ra nói đỡ nên đối với hai người nhiều hơn một phần tôn kính, chủ động ở một bên pha trà cho hai người vừa cùng họ nói chuyện:"Yến Vương đã có manh mối gì chưa?" Lãnh Sương Linh vừa rót trà vừa nói.
Hách Liên Hiên lắc đầu, nâng chung trà lên phủi nhẹ lá trà nhẹ khẽ nhấm một hớp.
"Ai.
.
.
Ta cũng cảm thấy sự tình không có đơn giản như vậy." Lãnh Sương Linh cảm xúc cũng mười phần sa sút, "Chúng ta là những người biết sự tình nghiêm trọng đều sầu não uất ức, người bên ngoài ngược lại vui vẻ.
Chiều hôm qua Liễu Thiên còn để nha hoàn đến Lãnh Phủ chuyển lời cho ta, để ta có rảnh cùng vào cung xem ca cơ mới biểu diễn, nói là ca hát đặc biệt hay."
Lãnh Ly nhướng nhướng mày: "Xác thực thanh âm không tồi, ta cùng Yến Vương hôm qua trong cung đã thưởng thức qua."
"Thật sao." Lãnh Sương Linh để bình trà xuống đi đến bên lư hương cho hương liệu mới vào: "Nghe Liễu Thiên Thiên nói, ca cơ này là do Lục Vương gia ngàn chọn vạn tiến cử, nàng là người Hung Nô, từ nhỏ đã đến kinh thành, phụ mẫu đều đã mất, được Lục Vương Gia hảo tâm thu trong phủ làm ca cơ, không nghĩ tới thiên tư trác tuyệt, Lục Vương Gia liền đưa nàng tiến cung làm ca cơ.
Nghe nói nếu hoàng thượng yêu thích sủng hạnh có thể trở thành mỹ nhân, cũng coi là tiểu chủ, khổ tận cam lai."
Lãnh Ly bỗng nhiên đứng dậy, nàng cuối cùng cũng nghĩ rõ ràng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...