Cuối cùng người tính không bằng trời tính, thánh chỉ bất ngờ ban xuống Vương phủ không kịp phòng bị, Hoàng Thượng thế mà hạ chỉ lệnh Hách Liên Hiên làm phụ tá Lãnh Thiệu, cùng Lãnh Thiệu đi xuất chinh.
Miêu Cương rối loạn từ xưa đến nay, phần lớn là người trong hoàng thất cùng Tế Ti ở giữa đoạt quyền quấy phá, hai bên tranh quyền đoạt lợi khiến cho dân chúng lầm than, để đánh lạc hướng sự chú ý của người dân, họ đã sử dụng sức mạnh quân sự để gây ra chiến tranh ở biên giới Duyên Quốc, khiến người dân nghĩ rằng bạo loạn trong nước là do Duyên Quốc gây ra.
Gần nửa năm qua, hoàng thất Miêu Quốc lại phái quân lính thường xuyên quấy rối biên cảnh Chùy Thành, thậm chí công khai cướp phụ nữ Duyên Quốc đàng hoàng mang về trong quân đội làm quân kỹ, tướng sĩ đánh thủ thành của Chùy Thành không đánh lại quân đội Miêu quỷ dị độc ác, tán loạn, không hề có sức lực để đánh trả.
Lần này sau khi Hoàng Thượng nghe sớ tấu của Hách Liên Trần sau cuối cùng hạ quyết tâm phải giáo huấn thật tốt nước láng giềng không nghe lời này, phái ra Lãnh Thiệu tướng quân người chưa từng bại trận tự mình xuất chinh, mà Hách Liên Hiên.
.
.
Ly Nhi là thật không rõ vì cái gì Hoàng Thượng phái hắn người không có chút kinh nghiệm nào trên việc quân sự.
Hách Liên Hiên nếu là đi chiến trường chém gϊếŧ, thắng còn tốt, có thể giành được công trạng, xác thực ngày sau trong triều có chiến tích cũng không bị mấy Vương Gia kia lại xỉ nhục nữa, nhưng là nếu thua.
.
.
Nhẹ thì trọng thương nặng thì bỏ mệnh, Lãnh Ly là tuyệt đối không hi vọng để Hách Liên Hiên ở vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy.
Sắc trời đã tối, trong phòng ngủ Lãnh Ly đang giúp Hách Liên Hiên dọn dẹp quần áo, Hách Liên Hiên chỉ là ngồi ở một bên trên giường nhìn nàng không chớp mắt, bỗng nhiên đi đến bên người Lãnh Ly ôm lấy nàng.
Lãnh Ly không ngại bị hắn ôm vào trong ngực, cảm giác được cái cằm của hắn chống đỡ trên đầu mình, khí tức ấm áp thổi cái trán nàng ngứa một chút.
"Ly Nhi, chờ ta trở lại.
.
."
Lãnh Ly trầm mặc hồi lâu, không nói gì, chỉ là chậm rãi ngẩng đầu xoa lên mặt Hách Liên Hiên.
“Ngươi đi chiến trường, như gặp được tình hình nguy hiểm, tuyệt đối không thể liều mạng” Lãnh Ly lo lắng dặn dò Hách Liên Hiên.
Điều này là bình thường đến mức nếu thoát đi sự rực rỡ trên người đi vào đám đông cũng không thể nào tìm đc nam nhân cho nàng ấm áp, mà bây giờ hắn lẻ loi một mình nơi nguy hiểm, trong lòng nàng nghĩ ra một ý tưởng to gan.
Hách Liên Hiên cảm giác được tay nàng nhẹ nhàng lướt qua đường nét khuôn mặt hắn, đưa tay nắm chặt bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng đưa lên bên môi hôn.
Lãnh Ly cảm giác được đầu ngón tay có chút tê dại, Hách Liên Hiên đem nụ hôn ấm áp từ ngón tay lan tràn đến cổ tay của nàng, lại xoay chuyển cúi đầu hôn lên môi của nàng.
"Hiên.
.
." Lãnh Ly cảm nhận được loại khô nóng kia, đang từ chỗ hắn hôn lan tỏa đến toàn thân.
Từ lần đó ở trên xe ngựa giúp Hách Liên Hiên giải độc, về sau hai người dù ngày ngày cùng giường chung gối, nhưng Hách Liên Hiên nhiều nhất ôm nàng nhau ngủ, hôm nay nỗi buồn ly biệt lại là thúc đẩy tình cảm của hai người.
Lãnh Ly thoáng than nhẹ một tiếng, vung tay áo tắt ánh nến, đem thân thể mềm mềm của mình dựa vào trong ngực Hách Liên Hiên, cảm thụ được hắn khác biệt với thường ngày dũng cảm cùng lỗ mãng.
Hách Liên Hiên, ngươi yên tâm, chỉ cần Lãnh Ly ta một ngày còn sống, liền tất nhiên sẽ không để cho Hách Liên Trần đối ngươi có cơ hội hạ thủ!
Ngày ấy từ kinh thành xuất phát, bách quan bái lạy, Hoàng Thượng tự mình đưa Lãnh Thiệu tướng quân và Hách Liên Hiên cùng quân đội đưa đến ngoài thành, dưới trạm nghỉ chân ở sườn núi, Lãnh Thiệu tuổi già chí chưa già cùng Hách Liên Hiên một mặt tràn đầy phấn khởi lại tươi cười, lãnh thiệu nhìn người con rể bên cạnh này không hợp, đành phải ở trong lòng thở dài một tiếng, trên mặt lại là kiên nghị.
Hắn chắp tay từ biệt Hoàng Thượng, trở mình lên ngựa mang theo quân đội hùng dũng xuất phát rời kinh, hướng phương nam mà đi.
Hách Liên Hiên cũng cưỡi hắc mã đi theo sau như quân mã của Lãnh Thiệu, mặc dù chức quan hắn lớn hơn Lãnh Thiệu, bối phận cũng là nhỏ hơn rất nhiều so Lãnh, nhưng là trong quân doanh cấp bậc trên dưới quy định thập phần nghiêm minh, lần này xuất chinh hắn là phụ tá, tất nhiên là không thể đi quá giới hạn nửa bước.
Lãnh Tướng Quân một đường cùng Hách Liên Hiên không trò chuyện nhiều, chỉ mong sớm đến chùy thành, hắn chỉ là con rể trên danh nghĩa cũng không có ý định muốn kết giao, chỉ là hoàng mệnh khó trái, cho phép hắn tự mình làm chức quan nhàn tản thôi.
Mà lúc này trong cung, Liễu Quý Phi đang cùng Hách Liên Trần thảo luận.
"Lần này Hoàng Thượng thế mà ngoài dự liệu của mọi người để Hách Liên Hiên cũng đi theo, sợ là cố ý đề bạt hắn, con nếu như có thể, chúng ta một lần đem hai người này xử lý." Liễu Quý Phi nhấp miếng cái trà, một mặt thanh thản, nhưng lời nói lại thâm độc không lên lời.
Hách Liên Trần gật đầu tuân mệnh: "Mẫu phi yên tâm, Nhi Thần đã sớm liên lạc cùng Đại Tế Ty ở Miêu Cương, lần này nếu hắn có thể giúp chúng ta trừ bỏ Lãnh Thiệu cùng Hách Liên Hiên, đợi ta về sau đăng vị, ta nguyện ý cắt nhường hắn năm tòa thành trì!.
Liễu Quý Phi hài lòng gật đầu:
"Đại trượng phu có chí lớn, Miêu Cương chỉ là vùng đất nho nhỏ, tuyệt đối không thể so sánh cùng Đại Duyên quốc ta, hắn chỉ có thể tự mình lấy đc ba phần đất hỗn loạn nơi biên cương, lại không có nhiều khí lực xâm chiếm".
"Nhi Thần chính là ý này, lần này chinh chiến, nếu là Lãnh Thiệu cùng Hách Liên Hiên đều ngoài ý muốn qua đời, rắn mất đầu, tất nhiên là không thể tấn công nổi Miêu Cương, chẳng khác nào ta khiến vận mệnh quốc gia của Miêu Cương được kéo dài , thêm nữa ta có thể dùng viện trợ của chúng ta giúp tê ti đoạt được quyền lực ở miêu cương, sau này hắn tất nhiên cúi đầu với ta, về sau ta nếu là đăng vị, cũng có thể giúp ta một chút sức lực".
Liễu Quý Phi nghe được càng mặt lộ ra ý cười:
"Con thuở nhỏ đã thông minh, cũng không phụ ta đối tốt với con nhiều năm như vậy , bồi dưỡng hoàng vị này nhất định phải là của con, để bất luận một vị nào huynh đệ của con đăng cơ, sau này con và ta đều khó giữ được tính mạng, con nhất định phải nhớ kỹ!"
"Đây là đương nhiên, Nhi Thần ghi nhớ mẫu hậu dạy bảo chưa từng dám quên." Hách Liên Trần từ nhỏ liền bị Liễu Quý Phi tận tâm chỉ bảo, con đường đoạt vị vô cùng gian nan, mà sau này chính hắn muốn ngồi lên ngai vàng ở Kim Loan điện
, dã tâm lúc nhỏ của hắn như hạt giống vùi xuống, trải qua nhiều năm tiến hành vất vả, bây giờ đã là cành lá rậm rạp, chỉ đợi sau khi trừ bỏ bụi gai trên đường, hắn liền có thể một bước lên trời.
Mà Hách Liên Hiên.
.
.
Hách Liên Trần chợt nhớ tới phu nhân như cọp cái của hắn (HLH) Lãnh Ly, trong mắt lóe lên một tia ngoan lệ, đợi Lãnh Thiệu cùng Hách Liên Hiên cùng nhau trầu chời, lại đến giáo huấn thật tốt nữ nhân không biết trời cao đất rộng này!.
Sau ngày lẫn đêm thần tốc, cuối cùng Lãnh Thiệu dẫn dắt ba mươi vạn đại quân tiến vào Chùy Thành, Chùy Thành phảng phất tĩnh mịch, dân chúng trong thành đã sớm trốn chạy, chỉ lưu lại một tướng sĩ già yếu tàn tật giãy giụa sắp chết.
Thủ thành có tên là Tưởng Chấn tướng quân đã qua 70 tuổi, ông ấy nước mắt tuôn đầy mặt đón quân đội của Lãnh Thiệu, nói đến quân đội Miêu Cương tàn nhẫn ác độc là than thở khóc lóc.
"Lãnh Tướng Quân có chỗ không biết, người Miêu Cương dùng độc xuất quỷ nhập thần, bọn chúng mỗi lần công thành liền đem những rắn độc ném vào trong thành, người đụng chạm nhẹ thì làn da thối rữa, nặng thì đi xuống hoàng tuyền , dân chúng trong thành người người cảm thấy bất an, không tới hơn tháng liền đi sạch sành sanh a!"
Mái tóc hoa râm của Tưởng tướng quân, cùng bộ râu thưa thớt theo sự lên án của ông ấy mà khẽ động, thêm nữa mặt mũi tràn đầy nước mắt khiến người ta nhịn không được trong lòng chua xót.
"Người Miêu Cương này cũng không nhiều ham chiến, chỉ là vừa đuổi người dân ở đây đi lại thỉnh thoảng đến quấy rối tướng sĩ của chúng ta, chính là không hoàn toàn chiếm cứ Chùy Thành, khiến chúng ta bị trêu đùa như con khỉ."
Một bên phó tướng trẻ tuổi nói đến cũng một mặt căm giận bất bình,
"Đến lại đi một chút lại tới, mỗi lần tới lại khiến quân đội của chúng ta phải thương vong một chút, nửa năm trôi qua, vậy mà chỉ còn lại một ít binh sĩ trẻ tuổi cùng một ít lão binh hậu cần”.
Lãnh Thiệu vỗ bả vai Tưởng tướng quân an ủi:
"Không cần phải lo lắng, ta lần này phụng hoàng mệnh có chuẩn bị mà đến, mỗi binh sĩ đều biết rõ các thảo dược giải độc, lần này tất nhiên muốn bình định Miêu Cương, vĩnh thế không để bọn hắn xoay người!"
Âm thanh của Lãnh Thiệu âm vang hùng hồn, để tinh thần chúng tướng sĩ tiếp thêm sức mạnh, đám người vung cánh tay hô to, dứt khoát nhanh chóng đem Miêu Cương san bằng.
Buổi chiều quân đội liền ở trong thành trú đóng, Duyên Quốc cùng Miêu Cương giáp với vùng đấ cực kì ẩm ướt , giờ Tý liền lên sương mù dày đặc, không khí xung quanh đều là hương vị của hơi nước, mà tầm mắt cũng mười phần bị ảnh hưởng, điều này khiến quân đội từ phương bắc đến thập phần không kịp thích ứng.
Lãnh Tướng Quân cùng Tưởng lão tướng quân còn ở trong phòng nghị sự thảo luận kế hoạch tác chiến đối với Miêu Cương, mà Hách Liên Hiên thì đứng ở một bên lặng im không nói.
Tưởng lão tướng quân một bên quan sát Hách Liên Hiên ngay cả quân phục cũng không mặc, lại nhìn xem Lãnh Tướng Quân cúi đầu lông mày nhíu lại đang nhìn bản đồ, cảm thấy suy tư, ông ngày trước đã thu được phong thư, nói lần xuất chinh này trừ Lãnh Tướng Quân còn có hoàng tử thứ năm của Hoàng Thượng, vốn cho rằng là người tài , hoàng ân Thánh Thượng cuồn cuộn đặc biệt phái hoàng tử đến hỗ trợ, không nghĩ tới lại là nam tử nhu nhược chỉ gật đầu cùng lắc đầu, vẻ mặt nhu thuận, đối với chiến sự tiếp theo vậy mà là không có chút nào ích lợi, Tưởng lão tướng quân nói thầm, không phải nói Ngũ Vương Gia là con rể Lãnh Tướng Quân a, làm sao Lãnh Tướng Quân là chiến tướng oai hùng lại có con rể nhu nhược giống như Vương Gia đâu.
Lão tướng quân cả đời chinh chiến sa trường, việc đánh giá nam nhân luôn được phân chia bởi hắn ta có khí phách hay không, lập tức Ngũ Vương Gia trong lòng hắn bị vẽ thành dấu gạch chéo thật to.
Người này mười ngón không dính bùn hoàng thành xem chừng ngày mai bên trong chiến sự cũng là núp ở sau trận như rùa đen thôi, nghĩ như vậy, lão tướng quân trong lòng càng thêm xem thường, chỉ một lòng cùng Lãnh Tướng Quân thương thảo sự tình tác chiến mà không chút nào để ý Hách Liên Hiên đầu gỗ đứng một bên im lặng.
Lãnh Tướng Quân nhìn bản đồ trước mắt , nghe Tưởng lão tướng quân giới thiệu: "Nơi đây là một vũng lầy, bên trong có vô số vũng lầy, nếu không phải hết sức quen thuộc vũng lầy người bình thương nhất định không có khả năng toàn thân mà qua.
Người nếu lâm vào trong đó nhất định sẽ bị vũng lầy hút lấy chìm xuống, càng giãy giụa chìm xuống càng nhanh, bởi vậy không thể nào bỏ trốn cho đến khi bị nhấn chìm, nhưng đằng sau vũng bùn này mười dặm lại là lương thảo của quân đội Miêu Cương, nếu có biện pháp có thể qua vũng bùn này, để người chốn vào đốt lương thảo của bọn họ, Miêu Cương nhất định không chiến sẽ bại".
"Vậy trong quân doanh của ngươi có người có thể xuyên qua vũng bùn này?" Lãnh Tướng Quân nhìn về phía Tưởng lão tướng quân, đã thấy lão tướng quân cau mày rất sâu.
"Nếu trong quân của thần nhân tài như thế này, thần đã sớm đốt lương thảo ! Sợ là chỉ có người Miêu quỷ kế đa đoan mới có thể có biện pháp đi qua vũng bùn."
Tưởng lão tướng quân ủ rũ, lắc đầu thở dài không thôi.
Hách Liên Hiên ở một bên một mực không nói, trong lòng cũng đã xoay chuyển ngàn lần, người Miêu đem lương thảo xây dựng đơn sơ đằng sau vũng lầy chính là đoán quân đội Duyên Quốc không cách nào xuyên qua vũng lầy, nhưng vũng này ngược lại cũng không phải không thể đi quá, chỉ là lập tức tình huống này.
.
.
Dù cho không đi đốt ở phía sau lưng quân Miêu, Lãnh Tướng Quân cũng có thể từ chính diện đánh bại bọn hắn, mình vẫn là không muốn vẽ vời thêm chuyện.
Thế là Hách Liên Hiên mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, một mực làm Vương Gia nhàn tản..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...