"Vậy thì tiểu tử cũng sẽ học chế độc theo người.
Đối với tiểu tử mà nói, tốc độ tiếp thu rất nhanh so với mấy thứ khác" Hướng Tinh Hảo từ trước đến giờ không từ chối một ai, bất cứ thứ gì hắn đều cảm thấy vô cùng hứng thú.
Lãnh Ly cười nói: "Xin lỗi, độc thuật của ta đều cực kỳ âm tà , hơn nữa chưa bao giờ truyền ra ngoài."
Hướng Tinh Bảo hụt hẫng, nhún nhún vai, không học thì không học.
Lãnh Ly để Thu Hà thu dọn bàn ăn, mắt nhìn ra ngoài thì trời đã chạng vạng tối, nàng nói với Hướng Tinh Bảo: "Một lúc nữa, sẽ có người đưa ngươi tiến cung, ngươi hãy yên phận tiến cung với hắn, sau đó chờ, chờ đến khi nào hắn để ngươi ra, thì ngươi trở ra."
Hướng Tinh bảo biết Lạnh Ly nói chuyện này vô cùng quan trọng.
Hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Một lúc sau, Lãnh Phong đưa Nhạc Cô Thần đi tới Yến Vương Phủ.
Lãnh Ly giới thiệu: "Hướng Tinh Bảo, đây là Lãnh Phong, còn đây là Nhạc Cô Thần." Nàng hướng về Lãnh Phong cùng Nhạc Cô Thần giới thiệu, "Hắn là Hướng Tinh Bảo, giả mạo đồ đệ Côn Lôn tiên nhân."
"Yến vương phi, không phải giả mạo, là tiểu tử." Hướng Tinh Bảo nhắc nhở Lãnh Ly, hắn đã bắt đầu tự mình thôi miên, dù sao chỉ có chính hắn cũng tin tưởng mình là đồ đệ của Côn Luân tiên nhân , người khác mới không hoài nghi.
Lãnh Ly nghe vậy, gật đầu khẽ mỉm cười, trẻ nhỏ thật dễ dạy.
Hách Liên Hiên thấy trời không còn sớm nữa,chàng nói với Hướng Tinh Bảo: "Một lát nữa ngươi đi thay bộ y phục ngự lâm quân theo bọn họ tiến cung, sau đó Nhạc Cô Thần sẽ đưa ngươi đi trốn gần tẩm cung của Hoàng Thượng, đến lúc đó ngươi chỉ cần yên lặng chờ ta là được rồi, chờ thời cơ đến ta tự nhiên sẽ cho ngươi hiện thân ."
"Được, tiểu tử nhớ kỹ rồi." Hướng Tinh Bảo trịnh trọng gật gù.
Lãnh Phong liếc mắt nhìn Hướng Tinh Bảo, sau đó nói khẽ với Lãnh Ly: "Có đáng tin không?"
Lãnh Ly khẽ vuốt cằm, "Lạnh Thiếu Tướng quân, cứ yên tâm đi."
Nhạc Cô Thần không nói một lời đem y phục chuẩn bị xong ném lên người Hướng Tinh Bảo, sau đó cáo từ LãnhLy và Hách Liên Hiên rời khỏi Yến Vương Phủ.
Bọn họ đi rồi, Lãnh Ly cũng tức khắc chuẩn bị cho Hách Liên Hiên.
"Hiên, lần này ta sẽ không tiến cung cũng chàng." Lãnh Ly sửa sang lại quần áo cho Hách Liên Hiên, lời nói ý vị sâu xa, "Nếu thϊếp cũng tiến cung, Liễu Quý Phi nhất định khả nghi, trái lại bất lợi cho chúng ta tiến hành kế hoạch."
"Ly nhi, nàng cứ yên tâm đi." Hách Liên hiên khẽ mỉm cười, an ủi, "Ta chưa từng thất bại." Vì nàng, ta cũng sẽ không thất bại.
"Ừm, đi thôi." Lãnh Ly, nở nụ cười.
Hách Liên Hiên ôm nàng, sau đó cũng rời khỏi Yến Vương Phủ.
Lãnh Ly đứng dưới hành lang khoanh tay, mong mỏi ông trời có thể làm cho kế hoạch của bọn họ thành công.
Hách Liên Hiên ngồi ở trong xe ngựa, Phong Ảnh đã sớm ở trong xe ngựa chờ chàng.
Hai mắt khép hờ, một tay dựa cửa sổ, nhàn nhạt hỏi: "Trong cung sắp xếp ổn thỏa hết chưa?"
", Vương Gia yên tâm, tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi."
Hách Liên Hiên hài lòng gật gù.
Trầm mặc một lúc lâu, Phong Ảnh kéo màn, nhìn ra phía ngoài, tuy rằng trời sắp chạng vạng, nhưng vẫn còn hơi sáng sủa.
Trong lòng hắn lo sợ bất an hỏi: "Vương Gia, tính toán của Vương Phi không phải sai chứ, bây giờ bầu trời vẫn trong trẻo sao có thể có mưa to được đây?"
Hách Liên Hiên chậm rãi mở mắt ra, "Đối với Ly nhi, ta rất yên tâm."
Phong Ảnh tay nắm chặt, hắn biết mấu chốt quan trọng hôm nay chính là trời mưa, nếu Lãnh Ly tính toán sai, bọn họ đều sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng.
Mắt thấy hoàng cung càng ngày càng gần, Phong Ảnh biết thân phận mình không được vào, hắn nói với Hách Liên Hiên: "Vương Gia, thuộc hạ đi trước."
"Ừ." Hách Liên Hiên nhắm hai mắt đáp lại.
Phong Ảnh thừa dịp phu xe không chú ý, nghiêng thân bay ra xe ngựa.
Xe ngựa đứng trước cửa hoàng cung, Hách Liên Hiên thong thả từ tốn bước xuống xe ngựa.
Thị vệđứng ở cửa cung nhìn thấy Hách Liên Hiên đều vô cùng cung kính, "Yến vương."
Hách Liên Hiên nhàn nhạt vung vung tay, đi vào hoàng cung.
Đợi lúc chàng đi tới Hoàng Thượng tẩm cung, sắc trời đã tối sầm.
Chương Tuyên nhìn thấy Hách Liên Hiên có chút giật mình, hắn đón tới hỏi: "Ơ, Yến vương giờ này sao lại tiến cung?"
"Ta tới nói cho phụ hoàng, hôm nay đồ đệ Côn Luân tiên nhân sẽ xuất hiện." Hách Liên Hiên thần sắc bình tĩnh như nước, không hề có chút hoang mang.
"Ơ, vậy thì thật sự quá tốt rồi, từ hôm qua sau khi Yến vương rời đi, Hoàng Thượng vẫn đang nói chuyện này đây." Chương tuyên dẫn Hách Liên Hiên đi vào tẩm cung gặp được Hoàng Thượng.
Hoàng thượng khí sắc vẫn còn rất nguy, hai gò má hóp, sắc mặt tái nhợt.
người mặc bộ tẩm y màu vàng óng, nhưng không thể nhận ra được đứa con cưng kiêu ngạo thường ngày, người nằm ngang trên chiếc giường nhỏ, dáng vẻ hoàn toàn giống như một ông lão.
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Hách Liên Hiên thi lễ.
"Đứng lên đi, sao con tiến cung vào lúc này?" Hoàng thượng hai hàng lông mày nhíu chặt.
"Phụ hoàng, nhi thần đem đến cho người một tin tức tốt, đồ đệ Côn Lôn tiên nhân, Thanh Vân đến rồi." Hách Liên hiên vẫn bình tĩnh nhìn Hoàng Thượng.
Hoàng thượng vừa nghe đồ đệ Côn Lôn tiên nhân rốt cuộc đã tới, người lập tức đứng dậy ngồi ngay ngắn người lại, vốn dĩ sắc thái đang buồn ràu, đôi mắt trong phút chốc tràn đầy sinh lực, người đi giày vào đi tới bên cạnh Hách Liên Hiên, đỡ chàng dậy hỏi: "Vậy hắn đâu?"
"Phụ hoàng, theo con ra bên ngoài." Hách Liên Hiên nghiêng người né ra để Hoàng Thượng đi tới bên ngoài tẩm cung.
Hoàng thượng cười khúc khích đi ra phía ngoài, Chương Tuyên lập tức cầm áo choàng đi theo, Hoàng Thượng đứng lại dưới thềm son, Chương Tuyên đuổi theo đem áo choàng khoác khoác lên người Hoàng Thượng.
Hách Liên Hiên đứng ở phía sau, nói rằng: "Kính xin phụ hoàng chờ một lát."
"Được thôi." Hoàng thượng hưng phấn không thôi, ngóng tới ngóng lui.
Hách Liên Hiên giấu đôi bàn tay trong ống tay áo đi ra, sau đó làm một hành động thủ thế.
Nhạc Cô Thần vẫn đang trốn bên ngoài tẩm cung nhìn thấy chàng thủ thế, sau đó nói với Hướng Tinh Bảo: "Tất cả là nhờ vào ngươi đó."
Hướng Tinh Bảo trịnh trọng gật gù, hắn đứng dậy để chỉnh sửa lại y phục, sau đó tay ném hai hòn phích lịch lên trời.
Hoàng thượng nghe thấy hai tiếng nổ vang, người lập tức ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, có hai luồng tia sáng từ chỗ rất xa bay tới, đợi khi nó đến gần hơn người mới nhìn rõ ràng, hóa ra là có người đứng trên hai hòn phích lịch đang bay đến tẩm cung.
Đợi đến khi hai luồng đóm lửa màu vàng chói tiến gần thêm chút nữa, lúc này Hoàng Thượng mới thấy rõ, luồng sáng đó chính là một tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú, thân mặc chiếc đạo bào màu xám đen, tóc dựng đứng lên, giữa hai lông mày rất có anh khí, dáng dấp của một Tiên Phong Đạo Cốt, chắp tay trước ngực, trên cánh tay còn mang một cái phất trần.
Trong không gian đêm tối, đôi mắt hắn trong suốt mà lại sáng sủa, còn gây sự chú ý cho người khác.
Hoàng thượng hai mắt trừng lớn, miệng bởi vì giật mình mà mở ra đóng lại, người vươn ngón tay chỉ về phía Hướng Tinh Bảo có chút khϊếp sợ nói với Hách Liên Hiên rằng: "Hiên nhi, con mau nhìn đi! Quả nhiên là đồ đệ Côn Lôn tiên nhân chân còn đạp ánh lửa để đến được đây.
Thực sự là quá thần kỳ."
Hoàng thượng vẫn chưa nói hết, Hướng Tinh Bảo nắm chặt phất trần trong tay, sau đó vung hai tay áo, hai ánh sao bay ra từ trong tay áo rộng lớn của hắn, ngay sau đó hai ánh sao đan lẫn vào nhau tạo thành đóm lửa bừng sáng, hắn dùng lực ném lên trời, trong nháy mắt ánh lửa biến thành Cự Long, bay lượn giữa bầu trời đen kịt.
Ánh sáng rực rỡ của ánh lửa đã thắp sáng toàn bộ tẩm cung, sáng như ban ngày.
"A! Đúng là quá thần kỳ." Hoàng thượng khen ngợi không ngừng, hai gò má đen sạm dần dần hồi phục trở lại, chính là do hậm hực đã trở thành bệnh, bây giờ rốt cục người đã nhìn thấy đồ đệ Côn Lôn tiên nhân, tự nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hách Liên Hiên đôi mắt sâu sắc, cười nhạt không để ý lắm, chàng bình tĩnh nói: "Phụ hoàng, con nghe nói Côn Lôn Tiên Nhân còn để đồ đệ của hắn chuẩn bị cho người một món lễ lớn, để giải trừ khẩn cấp.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...