"Khởi bẩm Quý Phi nương nương, là Hoàng Thượng nói muốn mang ra." Chương Tuyên trả lời đúng mực, hắn ra hiệu tiểu thái giám tiếp tục khiêng lư hương đi, mình cũng trở lại tẩm cung hầu hạ Hoàng Thượng.
"Được rồi, trẫm không có chuyện gì, các ngươi đều lui ra đi." Hoàng Thượng chậm rãi nằm xuống, vừa nãy bị dằn vặt một phen, ông ta đã hao phí không ít thể lực, trước mắt là sức cùng lực kiệt rồi.
"Vâng, nhi thần (nhi tức) xin cáo lui."
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên nắm tay đi ra khỏi tẩm cung, ánh mắt lành lạnh của Lãnh Ly vừa đúng đối diện với ánh mắt oán độc của Liễu Quý Phi, Lãnh Ly cúi đầu nở nụ cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Quý Phi nương nương, thân thể thế nào rồi, nhìn sắc mặt người tái nhợt, e là làm quá nhiều việc trái với lương tâm, mỗi ngày đều không thể an nghỉ." Lãnh Ly khẽ cười duyên nhìn đôi mắt phượng giận giữ của Liễu Quý Phi, "Hay là lấy hương liệu của phụ hoàng dùng đi, đối với Quý Phi nương nương mà nói chắc vô cùng hữu hiệu."
"Ở đó mà đắc ý." Liễu Quý Phi trợn mắt nhìn Lãnh Ly, hận không thể xông tới thưởng cho nàng hai cái bạt tai mới có thể hả giận, "Chẳng qua là để ngươi đắc ý một hai lần thôi mà ngươi đã quên thân phận của mình rồi.
Một đứa con của kỹ nữ, ngồi lên vị trí vương phi cũng vẫn chỉ là một con chim sẻ."
Lãnh Ly không những không giận mà còn cười, nàng thấp giọng nói chỉ để nàng và Liễu Quý Phi nghe thấy: "Vâng, nhưng một con khổng tước như người cũng không thể trở thành phượng hoàng đó sao?"
"Ngươi." Liễu Quý Phi không thể nhịn được nữa, bà giơ tay lên muốn đánh Lãnh Ly một bạt tay.
Hách Liên Hiên vừa định bước lên bảo vệ Lãnh Ly, nhưng Lãnh Ly lập tức nắm lấy cổ tay của Liễu Quý Phi, bóp chặt, trêu đến khi Liễu Quý Phi kêu rên liên hồi.
Lãnh Ly lạnh lùng nhìn bà, "Quý Phi nương nương, trong hoàng cung còn có Hoàng Thái Hậu và Hoàng Thượng đang ở đây, còn chưa tới phiên người dạy bảo ta."
"Tiện nhân, bổn cung thân là Quý Phi, thay Hoàng Thượng quản lí Lục cung, đương nhiên có quyền dạy bảo ngươi rồi." Lãnh Ly buông ra, Liễu Quý Phi nắm cổ tay của mình, trên cổ tay còn để lại một đốm máu ứ đọng.
"Người cũng nói rồi, người chẳng qua là quản lí Lục cung, nhưng mà con là Yến vương phi." Lãnh Ly khí phách nói.
Hách Liên Trần muốn đi tới giáo huấn Lãnh Ly, lại bị Hách Liên Hiên nhanh hơn một bước ngăn cản, "Tam ca, Quý Phi nương nương không có tư cách, huynh lại càng không có rồi."
Hách Liên Trần chưa từng nghĩ tới Hách Liên Hiên lại dám ngăn cản mình, từ lúc nào mà hắn đã trở nên gan to bằng trời như vậy, ánh mắt hắn ta nhìn thấy khuôn mặt Hách Liên Hiên bình tĩnh như nước, đôi mắt lóe lên tia nham hiểm.
Đáng ghét! Hắn ta nghiến răng, qua nhiều năm như vậy mà hắn ta vẫn không phát hiện ra Hách Liên Hiên là một cao thủ diễn kịch, thực sự đã lừa được bọn họ!
"Ngũ đệ, khá nhỉ, lại dám ngăn cản ta, lẽ nào đệ đã quên ngày đó nguyện trung thành với ta như thế nào sao?" Hách Liên Trần biết nơi này là tẩm cung của Hoàng Thượng, xảy ra mâu thuẫn với Hách Liên Hiên sẽ khiến hắn ta gặp bất lợi, hắn ta lập tức muốn Hách Liên Hiên phải chịu nhục nhã.
"Chi bằng Tam ca huynh nói lớn một chút, phụ hoàng cũng nghe thấy như vậy.
Để mọi người nhìn thấy Tam vương gia bình thường rất thương yêu huynh đệ , thật ra là người như thế nào." trong ánh mắt lạnh lẽo của Hách Liên Hiên lộ ra một luồng táo bạo.
Hách Liên Hiên hôm nay Lãnh Ly đã từng thấy, nhưng Hách Liên Trần và Liễu Quý Phi đều ngạc nhiên, Hách Liên Hiên tầm thường hèn yếu trước kia rốt cuộc đâu rồi!
Lẽ nào qua nhiều năm như vậy bọn họ thật sự bị lừa sao?
"Hiên, chúng ta đi thôi." Lãnh Ly đi tới bên cạnh Hách Liên Hiên, nàng nắm tay Hách Liên Hiên,cảm nhận được cảm giác mơ hồ, từ trên người chàng tản ra sự tức giận và run rẩy.
Lãnh Ly nhớ tới Hách Liên Hiên đã nói với mình, cái chết của mẫu phi có liên quan rất lớn với Liễu Quý Phi, chàng có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, cũng thực sự rất khổ tâm.
Vì lẽ đó mình mới thương chàng như vậy.
"Đi." lúc bàn tay ấm áp của Lãnh Ly xoa dịu bàn tay của mình, chàng tỉnh táo trở lại, chàng biết bây giờ vẫn chưa phải là lúc, một ngày nào đó, chàng nhất định báo thù cho mẫu phi của mình.
Hách Liên Hiên và Lãnh Ly dắt tay rời đi, bỏ lại Liễu Quý Phi và Hách Liên Trần phía sau lưng.
Liễu Quý Phi hai tay nắm chặt giấu ở trong ống tay áo, sau đó phẫn hận nhìn chằm chằm Lãnh Ly và Hách Liên Hiên đi xa.
"Mẫu phi, người đừng tức giận, thân thể người vẫn chưa được khỏe." Hách Liên Trần đi tới bên cạnh Liễu Quý Phi.
"Đáng ghét, đúng là nuôi hổ thành hoạn, lúc trước thật sự nên gϊếŧ hắn, vĩnh viễn trừ hậu hoạn." Liễu Quý Phi bởi vì nổi giận, bà cắn răng đến phát ra thanh âm ken két.
Hách Liên Hiên quan sát bốn phía toàn bộ tẩm điện một hồi, vẫn còn cung nữ hầu hạ ở bên trong, thái giám đều ở bên ngoài, hắn nhỏ giọng khuyên nhủ: "Mẫu phi, người đừng tức, nơi này là tẩm cung phụ hoàng, cẩn thận tai vách mạch rừng."
Liễu Quý Phi phục hồi tinh thần, bà dùng tay che miệng, biết lời nói của mình nếu như bị Hoàng Thượng biết sẽ gây ra phiền toái không nhỏ, bà lúng túng nói: "Được rồi, con đi theo ta về cung, chuyện này chúng ta còn cần bàn bạc kỹ càng.
Hiện tại phụ hoàng con vốn dĩ không chịu gặp chúng ta, con nhất định phải mau mau tìm cách dỗ dành phụ hoàng con mới được."
"Vâng, mẫu phi, người yên tâm đi, tất cả có con ở đây." Hách Liên Trần lông mày dài nhíu chặt, đỡ Liễu Quý Phi đi ra tẩm cung.
Liễu Quý Phi nói tới đây, chính hắn cũng lo lắng , hiện tại Hoàng Thượng mỗi lần có việc đều sẽ ngay lập tức muốn để Hách Liên Hiên giúp người giải quyết, hắn không thể không đề phòng.
Hơn nữa mấy ngày nay, Hách Liên Mặc cũng không biết xảy ra chuyện gì, kể từ khi bọn họ ở hậu hoa viên Vân Phủ cãi vã một trận vì chuyện diệt trừ Phương Tần, hắn ta trở nên trầm mặc hơn, ánh mắt Hách Liên Mặc nhìn hắn cũng thay đổi, như đang chuẩn bị cho kế hoạch nào đó sau lưng hắn.
Một Hách Liên Hiên còn chưa đủ, nếu Hách Liên Mặc cũng làm phản sẽ càng nguy, xem ra hắn phải nghĩ cách vẹn toàn đôi bên, để Hách Liên Mặc một lần nữa quy thuận mình.
Đợi khi lợi dụng hắn ta xong, nếu hắn ta an phận thủ thường, mình vẫn chừa cho hắn một cái mạng, nếu hắn lòng cao hơn trời, thì đừng trách Hách Liên Trần lòng dạ độc ác.
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên ngồi xe ngựa trở về, nàng dựa vào lồng ngực Hách Liên Hiên, dọc theo đường đi vô cùng trầm mặc.
Một lúc lâu, Hách Liên Hiên hỏi: "Ly Nhi, nàng sao vậy?"
Lãnh Ly vẻ mặt nhàn nhạt, nàng nói: "Thϊếp đang suy nghĩ một chuyện, Liễu Quý Phi và Hách Liên Trần là không phải người hiểu rõ độc dược, bọn họ làm sao có thể sử dụng phệ hồn thảo thông minh như vậy.
Lần trước còn thêm bột đoạn trường vào đàn hương của Hoàng Thái Hậu, còn nữa, lúc Hoàng Thái Hậu vì giúp chúng ta hãm hại Liễu Quý Phi, Hách Liên Trần rất nhanh đã tìm được bột thuốc đến để định tội cung nữ.
Chắc là bên cạnh Liễu Quý Phi có người am hiểu độc dược?"
"Có phải là Triệu Nho hay không?" Hách Liên hiên hỏi.
Lãnh Ly ánh mắt nặng nề lắc đầu: "Không thể, hắn ta không hiểu độc dược, tất cả những thứ hắn ta biết là hắn học được từ người Miêu.
Hiện tại bên phía người Miêu có Hàn Tu Linh, thϊếp tin tưởng nàng ấy."
Hách Liên Hiên đôi mắt nặng nề, "Vậy ngày mai ta sẽ phái người tiến hành điều tra trong cung Liễu Quý Phi."
"Ừm, cẩn tắc vô ưu, đừng bứt dây động rừng là tốt rồi."
" Ly Nhi yên tâm, vi phu không bao giờ làm hỏng chuyện đâu?" Hách Liên hiên cười nhạt, khóe miệng chàng cong lên rất quyến rũ.
Hôm sau.
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên vừa tỉnh ngủ, đang sửa sang lại trang phục, Thanh Âm chạy vào phòng ngủ của họ bẩm báo: "Khởi bẩm Yến vương, Yến Vương Phi, có một đạo sĩ tên Hướng Tinh Bảo muốn cầu kiến."
Lãnh Ly nhìn Hách Liên Hiên, Hách Liên Hiên thấy nàng gật gù, ra hiệu cho chàng đồng ý.
"Ngươi đưa hắn tới thiên sảnh, ta và Vương Gia đến đó ngay." Lãnh Ly nói với Thanh Âm.
Thanh Âm ngoan ngoãn đáp một tiếng, xoay người rời khỏi phòng, chiêu đón Hướng Tinh Bảo đến thiên sảnh, mời hắn ta ngồi, nói hắn ta chờ thêm chốc lát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...