Dục Hỏa Độc Nữ


Đức Xuyên Liễu Bình nhíu mày, hắn ta vẫn cười nhàn nhạt như cũ: "Thế nhưng hắn một ngày không bị diệt trừ, các ngươi cũng không có cách nào an tâm đúng hay không?"
Hách Liên Hiên không nói lời nào, một đôi mắt hung ác nham hiểm hiện lên tia âm hiểm.

Đức Xuyên Liễu Bình căn bản không có đem Hách Liên Hiên để vào mắt, cho là hắn chỉ là dựa vào Lãnh Ly mới có thể đạt được vị trí Yến Vương, mà lại tướng mạo hắn bình thường không đáng chú ý.

Ban đầu hắn ta còn cho rằng Lãnh Ly lấy lầm người, thế nhưng khi hắn lộ ra ánh mắt sắc bén, hắn ta vậy mà lại có một chút sợ hãi.

Quả nhiên Hách Liên Hiên rất không bình thường.

"Y Đằng gia tộc tại Đông Doanh là một gia tộc phi thường cường hãn, coi xem như dốc hết quân đội cùng tất cả mọi người của Y Đằng gia tộc cũng sẽ không diệt trừ tên đó đơn giản như vậy, thế nhưng ta biết Yến Vương Phi biết dùng độc.

.

." Đức Xuyên Liễu Bình tràn đầy chờ mong nhìn về phía Lãnh Ly, mang theo ý tứ khẩn cầu.

"Ta là sẽ không để cho Ly Nhi xuất thủ." Hách Liên Hiên quả quyết cự tuyệt thỉnh cầu của Đức Xuyên Liễu Bình, hắn trầm trầm nói: "Chẳng qua ta sẽ giúp ngươi đem sự tình này giải quyết."
Vốn dĩ Đức Xuyên Liễu Bình nghe được hắn cự tuyệt hai mắt lộ vẻ lo lắng, mà khi hắn chuyển ngữ khí nói sẽ giúp mình, hai mắt có tràn ngập hi vọng.


"Thật rất cảm tạ ngươi." Đức Xuyên Liễu Bình cảm kích không thôi nhìn về phía Hách Liên Hiên.
"Nhưng là thị vệ của các ngươi còn có nhẫn giả* nhà Đằng Gia nhất định phải để ta chỉ huy." Hách Liên Hiên nháy mắt trở nên bá khí.
(*Ninja)
Lãnh Ly không có cảm thấy kỳ quái, trong lòng rất vui mừng, Hách Liên Hiên cuối cùng có thay đổi, thật là quá tốt.
"Cái này đương nhiên không có vấn đề."
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên trở lại nơi Đức Xuyên Liễu Bình an bài, Lãnh Ly đem son phấn thật dày rửa ráy sạch sẽ, lộ ra khuôn mặt thanh lệ ban đầu của mình.

"Chàng biểu hiện càng ngày càng tốt." Lãnh Ly cởϊ áσ ngoài bọc lấy chăn mền nhìn Hách Liên Hiên cởϊ áσ bên cạnh, hắn đưa lưng về phía nàng, thân hình càng hiện ra vẻ tuấn tú.
Hách Liên Hiên thân thể hơi chấn động một chút, hắn đương nhiên biết mình biểu hiện quá mức sẽ khiến Lãnh Ly hoài nghi, chẳng qua không sao cả, đợi đến lúc bọn họ trở lại Duyên Quốc, hắn sẽ giải thích rõ ràng.
"Đương nhiên rồi, Ly Nhi, ta nói qua ta muốn bảo vệ nàng." Hách Liên Hiên cởϊ áσ ngoài, đi đến bên giường nằm trên giường mềm mại, hắn nghiêng người, vỗ vỗ bên cạnh mình "Nằm tới."
Lãnh Ly cũng không nhăn nhó, nàng nằm vật xuống bên người Hách Liên Hiên, mặc cho hắn đem mình nhốt trong ngực, nàng ghé vào lồng ngực của hắn, nghe nhịp tim trầm ổn của hắn, một cái hai cái.

.

.

"Đối phương dù sao cũng là Y Đằng Hạ, Hiên, chàng nhất định phải cẩn thận." Lãnh Ly không yên lòng dặn dò như cũ, nàng biết ngày mai là một trận chiến có bao nhiêu quan trọng.

"Vì nàng, ta cũng sẽ không để mình xảy ra chuyện." Hách Liên Hiên đem cằm của mình chống đỡ trên đầu Lãnh Ly, ánh mắt hắn nhàn nhạt, nặng nề nói nói " bởi vì ta hiểu được đau khổ không có nàng, ta không nghĩ để nàng đau khổ, cho nên ta sẽ không để cho mình có việc gì."
Lãnh Ly khoác hai tay lên ngực Hách Liên Hiên khẽ run lên, nàng giật mình hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Thật là, nói chuyện này để làm gì."
"Ly Nhi, ta nói chính nghiêm túc." Hách Liên Hiên thanh âm nặng nề nói.
"Ừm, ta biết." Lãnh Ly đem mặt mình vùi vào lồng ngực của hắn, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Từ khi nàng đến Đông Doanh mỗi một ngày lòng của nàng đều không cách nào bình tĩnh nổi, nàng cố gắng khắc chế đáy lòng khủng hoảng, thôi miên mình, nàng có thể trở về, thế nhưng khi nàng nhìn thấy Hách Liên Hiên trước mắt mình trong nháy mắt đó, nàng mới phát hiện mình yếu ớt như vậy.
Lãnh Ly nháy mắt mấy cái, lại nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở nặng nề, Hách Liên Hiên đã ngủ.
Hắn vì đến tìm Lãnh Ly, mỗi ngày đều người chèo thuyền cả một đường không ngừng nghỉ, không biết ngày đêm mới trong bốn ngày đuổi tới.

Mà hắn trong bốn ngày này căn bản cũng không có chợp mắt.
Lãnh Ly nhàn nhạt cười, nàng cũng nhắm mắt lại, cuối cùng có thể an tâm nghỉ ngơi.
Hôm sau, sáng sớm.
Hách Liên Hiên bị Đức Xuyên Liễu Bình mời đến trong tẩm cung thảo luận tác chiến, mà Lãnh Ly nổi hứng bỏ mặc lão công, trong hoàng cung Đông Doanh lung tung đi dạo.
Trong cung Đông Doanh kỳ thật cũng không có cái gì đặc biệt, Lãnh Ly từ trước đến nay không thích nuôi dưỡng chim hoàng yến hoa lệ trong chiếc lồng.

Nàng chẳng qua là muốn tiêu hao một chút thời gian nhàm chán mà thôi.
"Yến Vương Phi, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."
Lãnh Ly khoan thai quay đầu, bởi vì nàng nghe thấy một thanh âm quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, Đức Xuyên Tú Tử một thân cung phục màu hồng hoa lệ, trên đầu toàn đầu hoa kim sắc còn lắc lư, nhìn kim quang lóng lánh, lộ rõ thân phận công chúa Đông Doanh cao quý.


Tối hôm qua Lãnh Ly đã từ Hách Liên Hiên nghe nói qua sự tình của bọn hắn những ngày kia, đương nhiên Hách Liên Hiên cũng không có nói ra Đức Xuyên Tú Tử đối với hắn làm loạn.
Đức Xuyên Tú Tử một mặt trắng noãn mặt không thấy thần sắc khϊếp nhược trước đó, hiện tại hoàn toàn là một bộ dạng ngạo mạn có chút lông bông.
Lãnh Ly có chút có chút muốn cười, nàng ta sẽ không coi nơi này là Đông Doanh, mình cũng không dám động nàng ta đi.

Nếu quả thật chính là như thế, nàng ta thật đúng là đồ đần.
Lãnh Ly nàng muốn gϊếŧ người hoặc là làm cái gì, xưa nay không suy xét người ở chỗ nào, hay là cái gì.

Huống chi nàng ta chỉ là tiểu nhân vật, nàng càng không để ở trong lòng.
"Ngươi giống như cũng không thích nhìn thấy ta.

Làm sao mới thời gian nửa tháng, Đức Xuyên Tú Tử ngươi liền quên đi ân nhân cứu mạng của ngươi, ân đức của ngươi rồi?" đôi mi thanh tú của Lãnh Ly khẽ nhếch, một bộ nhàn nhạt.
Đức Xuyên Tú Tử khẽ cắn môi, "Làm sao có thể, ta cảm kích ngươi còn không kịp kìa."
Lãnh Ly cười nhạo nói: "Thế nào, ngươi trở về có hay không cùng Y Đằng Hạ liên hệ a, quan hệ các ngươi không đơn giản như vậy nha."
Đức Xuyên Tú Tử bị Lãnh Ly nói mặt đỏ tới mang tai, nàng gầm nhẹ nói: "Ta là bị hắn bức bách."
"Ai biết được." Lãnh Ly cười lạnh, nàng tiến lên hai bước, thấp giọng nói, " phụ thân của hài tử sợ ngươi cũng không biết là ai a."
Đức Xuyên Tú Tử mặt từ đỏ bừng biến thành xanh xám, thân thể nàng ta run nhè nhẹ, nhìn phi thường bối rối, nàng ta không nghĩ tới Lãnh Ly sẽ biết nhiều như vậy.
"Đừng sợ, ta sẽ không đem sự tình ngươi với hai nam nhân đung đưa không ngừng nói ra." Lãnh Ly cười tà mị, "Còn ta là làm sao biết, nói cho ngươi.

.


.

Là trực giác nha."
Đức Xuyên Tú Tử biết mình bị trêu đùa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, sau đó cả giận nói: "Không cần bôi nhọ sự trong sạch của ta."
Lãnh Ly đạm mạc câu khóe môi lên, "Đúng vậy a, hiện tại bên trong bụng của ngươi hài tử không có, chứng cứ không có, ngươi đương nhiên không sợ ta nói như vậy."
Đức Xuyên Tú Tử vốn muốn tìm nàng, ám chỉ nàng rằng Hách Liên Hiên là một kẻ nguy hiểm, để nàng sớm rời đi hắn,
Sau đó mình có thể đem Hách Liên Hiên chiếm thành của mình.
Thế nhưng là nàng ta không nghĩ tới sẽ thua dưới tay Lãnh Ly, kế hoạch thất bại, khiến cho tâm của nàng ta nháy mắt tan rã.
Nàng ta xấu hổ giận dữ nắm chặt hai tay sau đó quát: "Đáng ghét, ngươi.

.

."
"Các ngươi đang làm cái gì."
Còn chưa kịp hô lên, liền bị Hách Liên Hiên từ phía sau chạy tới ngăn cản lại.

Đức Xuyên Tú Tử e ngại nhìn Hách Liên Hiên một chút, nàng ta hiện tại không dám chọc giận hắn, sợ hắn đối với mình càng thêm phản cảm.

Đức Xuyên Liễu Bình đi theo Hách Liên Hiên nhìn ra được Hách Liên Hiên đối với Đức Xuyên Tú Tử chán ghét vẫn là chán ghét, mà bọn hắn vừa mới tại tẩm cung thảo luận kế hoạch tác chiến, nam nhân trước mắt nhìn bình thường thế nhưng mưu kế cùng tâm kế thực sự là khiến hắn khâm phục..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận