Dục Hỏa Độc Nữ


"Vâng, tôn tức hiểu*" Vân Ki không còn dám lỗ mãng với Hoàng thái hậu, biểu hiện cũng cực kì cung kính.
(*cháu dâu)
Hoàng thái hậu lại cùng Lãnh Ly nói chuyện phiếm, Hách Liên Hiên ngồi ở một bên mặt ngoài mỉm cười bồi tiếp.

Vân Ki biết mình lưu lại nơi này căn bản chính là dư thừa.
"Hoàng thái hậu, ta có chút khó chịu xin cáo lui trước." Vân Ki đứng dậy, không đợi Hoàng thái hậu nói chuyện liền lui ra ngoài.
Hoàng thái hậu mắt phượng nhíu lại, sau khi nàng đi lại hướng Lãnh Ly nói: "Như thế không biết cấp bậc lễ nghĩa, ngươi hẳn là phải quản giáo nàng thật tốt mới được."
"Hoàng thái hậu bớt giận, tôn tức trở về liền sẽ thật tốt dạy bảo nàng!" Lãnh Ly an ủi.
Hách Liên Hiên cũng vội vàng an ủi Hoàng thái hậu vài câu, sau khi bồi Hoàng thái hậu uống thuốc, hai người cũng dắt tay nhau rời đi.
Mới đi ra khỏi Bích Tiêu Cung, một tiểu cung nữ liền chạy tới trước mặt của bọn hắn "Yến Vương, Yến Vương Phi, các ngươi mau đi xem một chút đi.

Hồng Loan cô nương chọc giận Vân Trắc Phi, đang bị vả miệng trong ngự hoa viên!"
Lãnh Ly trong lòng run lên, Hồng Loan, nàng thế mà còn ở lại trong cung, Hoàng Thượng không phải đã để nàng xuất cung sao?
Đi theo tiểu cung nữ đi vào ngự hoa viên, quả nhiên, Vân Ki vênh váo đắc ý đứng trước mặt Hồng Loan, mà Hồng Loan hai gò má sưng đỏ, khóe môi hồng nộn chảy ra dòng máu đỏ tươi.
Hồng Loan hai mắt sưng đỏ, một đôi mắt vẫn như cũ ngoan lệ trừng mắt Vân Ki.
Vân Ki ghét nhất chính là những người thân phận so với mình còn thấp hơn, lại dám mặt nặng mày nhẹ ở trước mặt mình, nàng đưa tay bàn tay liền hướng trên mặt Hồng Loan vỗ qua.
"Dừng tay!" Lãnh Ly đi đến trước người Vân Ki, mạnh mẽ nắm cổ tay của nàng ta.
Vân Ki muốn phản kháng, mới phát hiện khí lực của nàng thế mà kinh người, cảm giác cổ tay của mình đều muốn bị bóp gãy, nàng giật mình không thôi nhìn qua Lãnh Ly, nàng thế mà lợi hại như vậy.
Tiểu cung nữ lập tức chạy đến bên người Hồng Loan đỡ nàng dậy, "Cô nương, ngươi không sao chứ"
Hồng Loan lắc đầu, tiểu cung nữ thay nàng chỉnh lý quần áo.


Lãnh Ly nhìn về phía Hồng Loan, rõ ràng hai gò má sưng lên đến rất cao, thế nhưng dáng vẻ cau mi lại quả thật làm cho người cảm thấy thương hại, nàng còn thấy thương hại.
"Hồng Loan cô nương, thật là thất lễ." Lãnh Ly biết Hồng Loan còn ở lại trong cung chỉ sợ là dụng ý của hoàng thượng, mặc dù Hoàng Thượng cũng không có thu nàng, thế nhưng lại đưa nàng nuôi dưỡng ở trong cung, có thể thấy được nàng đối Hoàng Thượng mà nói vẫn là không phải bình thường.
Hôm nay Vân Ki đánh Hồng Loan, chỉ sợ Hoàng Thượng nơi đó tất nhiên sẽ trách tội xuống, đến lúc đó toàn bộ Yến Vương Phủ đều sẽ bị liên lụy.
"Chuyện hôm nay, cùng Yến Vương Phi không có bất kỳ quan hệ gì" Hồng Loan thanh âm mang theo một cỗ quật cường, nàng nhìn về phía Vân Ki sau lưng Lãnh Ly "Vân Trắc Phi, là người bước nhanh vội vã đụng vào ta, người lại ác nhân cáo trạng trước, còn dám nói ta vô lễ.

Hiện tại người còn động thủ làm tổn thương ta, ta dù không phải phi tần của hoàng thượng, thế nhưng hoàng cung này tự nhiên còn có Quý phi nương nương, ta xem người có gan để giương oai ở đây hay không!"
Lãnh Ly vốn nghĩ Hồng Loan chỉ là nữ tử nhu nhược, lại không nghĩ tới lời nói ra giống như là một cây đao sắc bén!
Vân Ki tự biết mình xúc động, nguyên lai nàng chính là gặp nàng ta ăn mặc mộc mạc, không giống là Tần phi bình thường, chỉ coi nàng là cung nữ bình thường, lại không nghĩ tới lời nói ra lại hàn khí bức người như thế.
"Chuyện gì xảy ra!" thanh âm của Hoàng thượng ở ngự hoa viên vang lên.
Lãnh Ly giật mình một cái, quả nhiên vẫn kinh động Hoàng Thượng.

Nàng lập tức cùng Hách Liên Hiên quỳ xuống, Vân Ki trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng, Lãnh Ly quay đầu giận trừng nàng ấy một chút.

Nàng ấy lúc này mới run run rẩy rẩy quỳ xuống, không dám thở mạnh một chút.
Hoàng Thượng trông thấy Hồng Loan gương mặt sưng đỏ, hỏa khí hướng thẳng tận trời, hắn nhìn về phía Vân Ki, cả giận nói: "Vân Trắc Phi, chuyện này ngươi muốn giải thích như thế nào!"
"Hoàng Thượng, nhi tức biết sai, còn xin hoàng thượng thứ tội" Vân Ki biết quân mệnh lớn như trời, nếu như Hoàng Thượng muốn ban chết cho nàng, cơ hội xoay người nàng đều không có.
"Ngươi đúng là nữ nhân không biết tôn ti, còn dám tự xưng con dâu!" Hoàng Thượng đối Vân Ki càng chán ghét, dù sao cũng chỉ là thứ nữ của Vân Yến Thanh, cho dù là gϊếŧ cũng không sao !
"Vâng..." Vân Ki bị uy nghiêm của Hoàng Thượng kinh sợ, không dám nói nữa.
Hoàng Thượng khóe mắt băng lãnh liếc nhìn Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên, hắn không vui mở miệng nói ra: "Yến Vương, Yến Vương Phi, tiến vào Yến Vương Phủ, Vân Trắc Phi chính là người của Yến Vương Phủ, nàng hôm nay bất kính lớn như thế, cũng liền nói rõ là Yến Vương Phủ đại bất kính, các ngươi nghe rõ chưa? !"
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên đem đầu rủ xuống thấp hơn, Lãnh Ly biết chuyện hôm nay Hoàng Thượng đối với Yến Vương Phủ bắt đầu có chút phiền chán, cái này đều phải trách Vân Ki!
Gần vua như gần cọp, nếu như có một chuyện để Hoàng Thượng không vui, liền có thể xoá bỏ công lao hiển hách của ngươi.

"Vâng, nhi thần (nhi tức) hiểu ạ"
"Người tới, đi mời thái y thật tốt cho Hồng Loan cô nương chữa bệnh, không nên để lại di chứng gì mới được" Hoàng Thượng đau lòng nhìn về phía Hồng Loan.
"Hoàng Thượng, ta không sao." Hồng Loan ủy khuất rơi lệ, Hoàng Thượng trong lòng xiết chặt, đôi lông mày của hắn nhíu lại, "Người đâu, đem Vân Trắc Phi đẩy đi ra vả miệng hai mươi cái!"
"Vâng!" Hai tên thị vệ đi tới đem Vân Ki kéo ra ngoài.
Lãnh Ly trong lòng kinh hãi, không nghĩ tới Hồng Loan không có trở thành phi tần của hoàng thượng, thế nhưng một câu của nàng liền để Hoàng Thượng xử lý Vân Ki.

Quả nhiên Liễu Quý Phi tìm được một trợ thủ đắc lực a.
Nơi xa truyền ra một tiếng kêu thảm, từ đó có thể biết những thị vệ kia xuống tay có bao nhiêu hung ác.
Đợi đến khi Vân Ki bị kéo trở về, hai gò má sưng đỏ so Hồng Loan còn muốn lợi hại hơn.

Cả người tựa như là bị rút gân lột xương co quắp trên mặt đất, hô hấp yếu ớt.
Lãnh Ly nhìn về phía Hồng Loan, lại phát hiện bên trong khóe mắt của nàng ta không mang vẻ đắc ý, là nữ nhân bất hiển sơn bất lộ thủy*, thật sự là đáng sợ (*Giấu giếm những điều quan trọng chính yếu)
Nếu như thế nàng có phải hay không diệt trừ nàng ta!
"Hoàng Thượng, ngươi để Yến Vương cùng Yến Vương Phi đứng lên đi." Hồng Loan khẩn cầu.
"Ừm." Hoàng bên trên nhìn một chút Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên, "Đứng lên đi"
"Vâng." Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên lên cùng nhau đứng dậy, nàng trông thấy Hồng Loan thế mà hướng về phía mình nở nụ cười xinh đẹp, không mang một điểm thù địch.
Đây là vì sao, nàng không phải nữ nhân theo phe của Liễu Quý Phi sao? !
Chẳng lẽ là kỹ xảo của nàng quá tốt, mình căn bản không phân biệt được sao? !
"Ngươi trở về nghỉ ngơi thật tốt, trẫm sẽ lại đi xem ngươi" Hoàng Thượng an ủi Hồng Loan vài câu, mang theo Chương Tuyên rời khỏi ngự hoa viên.
Lãnh Ly đối với thị vệ cách đó không xa nói: "Đem Vân Trắc Phi mang về Yến Vương Phủ."

"Vâng"
Vốn dĩ ở ngự hoa viên, cũng chỉ còn lại có Lãnh Ly, Hách Liên Hiên, còn có Hồng Loan cùng một tiểu cung nữ.
"Hồng Loan cô nương, chúng ta cũng cáo lui trước" Lãnh Ly không ở lại lâu lôi kéo Hách Liên Hiên chuẩn bị rời đi.
"Yến Vương, Yến Vương Phi, dừng bước!" Hồng Loan mở miệng gọi bọn hắn lại.
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên dừng bước, xem ra Hồng Loan là có lời muốn cùng bọn hắn nói.
Bích Xuân điện của Hồng Loan thật đúng là lớn, lớn đến có thể cùng Thừa Hòa Cung của Liễu Quý Phi cùng so sánh, mà lại trang trí tinh xảo, đồ vật trang trọng.

Điều này khiến mọi người làm sao cũng sẽ không tin tưởng, nàng không phải nữ nhân của hoàng thượng.
Cung nữ thϊếp thân Tiểu Đào của Hồng Loan cầm trứng gà nóng trải qua khăn mặt cho nàng thoa, nàng thấy Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên thần sắc dò xét, không khỏi bật cười nói: "Các ngươi có phải hay không cũng đang nghĩ, Hoàng Thượng đối đãi với ta như thế, ta làm sao lại không có trở thành nữ nhân của hoàng thượng?"
Lãnh Ly nhìn qua Hồng Loan, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ là yên lặng nghe.
Hồng Loan để Tiểu Đào lui ra, nàng nói ra: "Ta kỳ thật căn bản cũng không muốn trở thành nữ nhân của hoàng thượng! Ngày ấy Hoàng Thượng rõ ràng đã để ta rời đi, là Liễu Quý Phi không thể thả ta đi!"
Hồng Loan lệ rơi đầy mặt, mặt mũi tràn đầy ngoan lệ, "Nếu không phải Liễu Quý Phi, ta đã sớm tự do, nơi nào còn cần lưu tại nơi này!"
Lãnh Ly không nghĩ tới Hồng Loan là một lòng muốn rời đi.
"Cho nên các ngươi giúp ta một chút có được hay không, để ta rời khỏi hoàng cung.

Ta không thích nơi này!" Hồng Loan đột nhiên quỳ xuống với Lãnh Ly, một mặt đau khổ nhìn Lãnh Ly, một đôi mắt nhu hòa mang theo khẩn thiết chờ đợi.
"Thế nhưng là Hoàng Thượng đối với ngươi.

.

.

." Lãnh Ly mặc dù đồng tình Hồng Loan, thế nhưng là nàng cũng có suy tính của chính nàng, không thể bởi vì Hồng Loan mà để Hoàng Thượng đối Yến Vương Phủ lại có nửa phần nghi ngờ.
"Ta biết ngươi có lo lắng, ta trước tiên có thể lưu lại ở hoàng cung cho các ngươi tìm hiểu tình huống.


Ta nghĩ đối với hoàng thượng ta lực ảnh hưởng, Ngài ấy hẳn là nghe ta một ít lời" Hồng Loan biết mình chỉ có đánh canh bạc, thế nhưng là nàng không thể tìm Liễu Quý Phi.

Liễu Quý Phi loại người này sẽ chỉ qua cầu rút ván, mà nàng không có ngu xuẩn như vậy.
"Nếu như thế, giúp ngươi cũng là có thể." Lãnh Ly trầm ngâm hồi lâu vẫn là đáp ứng.

Dù sao Phương Tần đã không bị khống chế, đối Hồng Loan còn có thể quan sát.
"Tốt, ta cũng sẽ đem hết toàn lực giúp các ngươi, chỉ hi vọng các ngươi có thể đáp ứng ta, để ta rời đi." Hồng Loan nhìn qua Lãnh Ly, nàng là hi vọng duy nhất của mình.
Trở lại Yến Vương Phủ, Thanh Âm đối Lãnh Ly nói ra: "Vân Trắc Phi bên kia đã mời thái y, Vương phi người có phân phó gì với hắn không?"
Lãnh Ly có chút phơi nắng "Không cần, liền để bọn hắn xem thật kỹ cho Vân Trắc Phi một chút đi."
"Vâng!"
"Ly Nhi, nàng tin Hồng Loan?" Hách Liên Hiên đối với Hồng Loan vẫn còn có chút kháng cự, đột nhiên chạy tới để người tin tưởng nàng, cũng là đáng hoài nghi.
Lãnh Ly lắc đầu, "Ta đáp ứng nàng cũng chỉ là vì ổn định nàng, mấu chốt vẫn là muốn xem nàng có thể vì chúng ta làm nên việc gì".
"Hôm nay phụ hoàng bởi vì bộ dạng này của Vân Ki đối với chúng ta rất phê bình kín đáo" Hách Liên Hiên cũng lo lắng khó khăn lắm mới được Hoàng Thượng tín nhiệm, trong nháy mắt liền tan thành mây khói.
"Cho nên, Vân Ki giữ lại không được!" Lãnh Ly hai con ngươi hiện lên một tia sát ý, nàng cần động thủ.
Qua hai ngày, bên trong phòng ngủ, Hách Liên Hiên đã chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn thấy Lãnh Ly ánh mắt sáng ngời, sáng ngời có thần, liền hỏi: "Không ngủ sao?"
Lãnh Ly ngồi trên ghế lắc đầu, "Ta đang chờ người"
"Chờ ai?" Hách Liên Hiên có chút không vui, trời đã tối như vậy nàng muốn chờ người nào, không phải là nam nhân chứ? !
"Chàng quên sao, người Đông Doanh*, Y Đằng Hạ a!" Lãnh Ly nhắc nhở.
(*Nhật Bản)
Hách Liên Hiên mới không có quên hắn đâu, chỉ là hắn biết rõ còn cố hỏi mà thôi.
Quả nhiên, phía ngoài phòng truyền đến thanh âm huyên náo, tiếp đó trong viện chính là một trận thanh âm đánh nhau.

Lại một lát sau tiếng đánh nhau nhỏ dần, cửa bị đẩy ra, Vu Càn Phong đem Y Đằng Hạ mặt mũi nở hoa trói lại đem vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận