Dục Hòa Cấm


Đêm khuya, vầng trăng treo trên bầu trời bị mây đen che khuất một nửa, lộ ra vầng trăng khuyết.
Diệp Hinh bị đánh thức bởi một trận buồn tiểu, nàng liếc nhìn Bạch Lâm đang nằm nghiêng, cẩn thận nhấc chăn bông lên và bước ra khỏi phòng.
Chân trước vừa mới bước ra khỏi phòng, bóng dáng cao lớn ẩn mình trong bóng tối dường như đã nhìn thấy con mồi mà mình nhòm ngó từ lâu, đột nhiên bật dậy trói chặt nàng lại: " Đừng kêu, là ta."
Giọng nói cố ý hạ thấp âm lượng, Diệp Hinh hoảng sợ nhận ra chủ nhân giọng nói là Bạch Tự, trái tim treo lơ lửng trên không trung lại trở về chỗ cũ.
" Ngươi ở đây làm gì?"
Sợ hãi đánh thức Bạch Lâm, nàng kéo tay Bạch Tự bước ra sân.
Ánh trăng sáng chiếu trên khoảng sân vắng lặng.

Vài con đom đóm xanh bay lượn trên sân, lâu lâu có cơn gió nhẹ thổi qua khiến cây đào trong sân cất tiếng xào xạc.
" Hắn có chạm vào ngươi không?"
Vừa đi ra sân, Bạch Tự đã dùng trái tay bóp lấy cổ tay nàng, trầm giọng hỏi.
" Cái gì?"
" Nói đi!"
" Bệnh thần kinh."
" Ta đã ở trước cửa, ta biết các ngươi không làm chuyện vợ chồng."

Tuy rằng không làm chuyện vợ chồng nhưng không có nghĩa Lâm Nhi không chạm vào nàng.

Cơ thể của nàng quá hấp dẫn.
Diệp Hinh căm hận người đàn ông trước mặt nhưng dưới sự khống chế của hắn, nàng không có khả năng phản kháng.
" Không có, hắn không có đụng vào, hắn vào nhà nói vài câu liền ngủ mất."
Biến thái, ngồi xổm trong góc nhìn trộm con mình, thậm chí nghe lén cả đêm, cũng không biết tên điên này lấy đâu ra ý tưởng đó.

Ngước nhìn người đàn ông có tóc mai trắng, khuôn mặt đẹp trai không chút nếp nhăn.

Diệp Hinh hơi bĩu môi, nàng phải thừa nhận rằng cụm từ " Lão già điên mất nết" không phù hợp lắm với hắn.
" Ta không tin, ta muốn kiểm tra."
Nghĩ đến bàn tay Bạch Lâm chạm vào làn da trắng nõn mềm mại của nàng, hắn hận không thể chặt tay con trai mình.
Hắn biết mình không bình thường nhưng biết sao được, hắn không thể kìm chế được ác linh mang tên ghen tuông trong lòng, ác linh xâm chiếm cơ thể hắn khiến hắn không còn là mình nữa.
Bạch Tự đưa tay muốn kéo quần áo của nàng, muốn giải phóng sự cản trở của quần áo, kiểm tra kỹ lưỡng xem cơ thể nàng có bị " nhiễm bẩn" hay không, hắn biết làn da của nàng rất mỏng manh mềm mại, sẽ để lại dấu vết nếu bị Lâm Nhi chạm qua, chắc chắn sẽ để lại "chứng cứ".
" Đừng như vậy, Bạch Lâm còn ở trong nhà."
" Hắn ở ngoài cửa cũng không làm gì được chúng ta."
Bạch Tự giễu cợt trước sự phản đối của nàng.
" Ngươi đã hứa nếu ta không tái gả sẽ không động vào ta."
Lúc nãy vì bị hắn hù dọa mà nàng quên mất ước định trước đây mà hắn đã đồng ý, nên khi nhớ ra nàng đã viện ra lý do hoàn hảo này để từ chối.
Bàn tay to dừng lại sau khi nghe câu này.
Có tác dụng.
Diệp Hinh vui mừng khôn xiết.
"...!Ta hối hận rồi."
" Cái gì?"
" Ngày nào ta cũng muốn nàng."
Cơn gió mát mẻ của đầu thu trong phút chốc trở nên sắc như dao, đâm vào toàn thân nàng lạnh ngắt.
" Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Ta là con dâu ngươi."

" Rồi sao? Nếu nàng nguyện ý, ta có thể đưa nàng ra khỏi làng và tìm một nơi mà không ai biết chúng ta."
Ý tưởng này đối với hắn dường như không tồi, càng nói hắn càng phấn khích: " Chúng ta vẫn có thể có một đứa trẻ như Lâm Nhi, nuôi nó lớn lên cho nó cưới vợ, sinh con.

Tất nhiên, một đứa con gái cũng tốt.

Nếu nó cũng giống như nàng, ta nhất định sẽ ôm nó trong lòng bàn tay mà sủng ái.

Diệp Hinh, chúng ta chạy trốn đi.

"
Diệp Hinh nhìn hắn đang đầy chờ mong, thật lâu không nói.
" Diệp Hinh..."
Một lúc lâu sau, Diệp Hinh mới lên tiếng, nàng nói với giọng cực kỳ lạnh nhạt: " Ngươi đừng mơ tưởng, ta là vợ của Bạch Lâm, ta sẽ không bỏ trốn cùng ngươi."
Sự chờ đợi của Bạch Tự như pha lê vỡ vụn ngay lập tức, rơi tan tành xuống đất.
" Diệp Hinh..."
Giọng hắn hơi run.
" Ngươi không nghĩ đến việc mình bao nhiêu tuổi rồi hay sao.

Ngươi đã 42 tuổi lớn hơn ta đến 17 tuổi.


Với ta, ngươi chính là một ông già rồi.

Ngươi nghĩ ta có thể sẽ bỏ rơi chàng Bạch Lâm trẻ trung, khỏe mạnh mà chấp nhận một người đã bước nửa chân vào quan tài như ngươi sao?"
Trái tim hắn như bị bàn tay giữ chặt, từng bộ phận đau nhức.
" Bạch Tự, ta với ngươi từng làm chuyện vợ chồng chính là bất đắt dĩ.

Ngươi nghĩ ta thực sự thích ngươi sao? Đừng mơ tưởng."
Nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt của hắn, Diệp Hinh khoái chí vô cùng.
" Diệp Hinh!" Âm thanh nghiến răng.
Nàng không còn muốn nói chuyện với hắn, Diệp Hinh quay người lại chuẩn bị rời đi.
" Diệp Hinh, ngươi đáng chết."
Như một bóng ma, sát ý nồng đậm.

Diệp Hinh dừng bước chân quay đầu lại, bị một đôi bàn tay to lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay siết chặt cổ họng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận