"Nếu đã không có ai, ta..."
Gió lạnh thấu xương, Ân Trường Hoan nhìn thẳng vào mắt Diệp Hoàn, thần sắc dần dần mê ly.
Nàng từng chút từng chút tới gần Diệp Hoàn, mí mắt từng chút từng chút rũ xuống, hai gò má đỏ ửng mê người.
Nhìn Ân Trường Hoan càng ngày càng gần, cổ họng Diệp Hoàn khẽ nhúc nhích, ánh mắt cũng càng ngày càng mờ, mí mắt cũng đi theo rũ xuống.
Kết quả vừa mới rũ xuống thì có cảm giác một cơn gió thổi qua, không phải gió tự nhiên mà là do động tác của con người, hắn mở mắt một chút, quả nhiên Ân Trường Hoan vòng qua hắn, đi vào thư phòng, lại quay đầu, ánh mắt thanh minh mỉm cười "Vào đi, ta có lời muốn nói với chàng."
Diệp Hoàn bất đắc dĩ nhấp môi dưới, đi vào thư phòng "Chuyện gì?"
"Chính là hôn sự của Cố Nguyên cùng Kỷ Oánh Oánh." Ân Trường Hoan như quen thuộc tìm chỗ ngồi xuống, ưu sầu nói "Cố Nguyên bị bất lực, Kỷ Oánh Oánh sao có thể gả cho hắn.
Ta đã nói cho Kỷ Oánh Oánh chuyện đó rồi, cũng không biết nàng ta nghĩ cái gì mà lại đi đồng ý cửa hôn sự này."
Diệp Hoàn đau đầu "Nàng nói cho Nhu Lạc?"
"Nói rồi.
" Ân Trường Hoan nhìn Diệp Hoàn, ánh mắt phảng phất như nói sao chàng lại hỏi vấn đề này "Loại chuyện này đương nhiên không thể lừa gạt."
Diệp Hoàn vỗ trán, đây thật là...!
"Trường Hoan, đây quả thật là nàng hiểu lầm, Cố Nguyên không có cái bệnh đó."
Ân Trường Hoan không tin "Vậy lần trước chàng muốn nói gì?"
Lần kia vốn là thuận miệng, nơi nào có cái gì muốn nói, Diệp Hoàn ngẫm nghĩ mấy lần, đứng đắn lại nghiêm túc nói "Đây là chuyện riêng của hắn, ta không tiện nói cho nàng nhưng tuyệt đối không phải như nàng nghĩ."
Thấy thần sắc Diệp Hoàn không giống làm bộ, Ân Trường Hoan trừng mắt nhìn "Thật sự không phải như ta?"
"Không phải."
Ân Trường Hoan trừng hắn "Vậy sao lúc trước chàng không giải thích rõ ràng?"
Làm sao bây giờ, nàng đều đã nói hết cho Kỷ Oánh Oánh rồi, hôm nay còn vì việc này mà chạy đi một chuyến, vừa nghĩ tới vào đêm động phòng hoa chúc Kỷ Oánh Oánh sẽ phát hiện Cố Nguyên không bị bất lực, Ân Trường Hoan như muốn đập cái mặt vào tường.
"Ta khi đó nghe nói dì nhìn trúng nàng, còn muốn cầu hôn thay Cố Nguyên cho nên mới nói mấy câu để nàng tỉnh táo chút." Diệp Hoàn chậm rãi nói "Ai ngờ ta còn chưa nói ra thì chính nàng đã đoán lung tung.
Ta tưởng tượng cũng không phải đại sự gì, ngược lại có thể làm nàng không đáp ứng lời cầu hôn của dì nên không có nói tỉ mỉ."
"Thật?" Ánh mắt Ân Trường Hoan hoài nghi nhìn Diệp Hoàn "Nói như vậy thì từ khi đó chàng đã thích ta."
Mặt Diệp Hoàn không đổi sắc, nâng cốc trà lên uống một ngụm "Ta chỉ là không muốn sau khi gả vào Cố gia thì nàng hối hận."
"Vậy chàng không sợ Kỷ Oánh Oánh gả vào Cố gia cũng sẽ hối hận sao?" Ân Trường Hoan nghe xong nghi ngờ hơn.
Diệp Hoàn phẩm tính cao khiết, Kỷ Oánh Oánh mặc dù có hơi ngốc nhưng người vẫn rất đơn thuần, Diệp Hoàn không có khả năng biết rõ Kỷ Oánh Oánh gả vào Cố gia sẽ hối hận mà không hề làm gì.
Nghĩ đến đây, Ân Trường Hoan đánh giá Diệp Hoàn, bỗng nhiên sắc bén hỏi "Có phải Cố gia cùng Cố Nguyên căn bản không có chỗ nào không đúng, lúc trước chàng thích ta, sợ ta coi trọng Cố Nguyên nên cố ý lừa dối ta?"
Thần sắc Diệp Hoàn cứng lại, thấy Ân Trường Hoan không chớp mắt mà nhìn chằm hắn, đôi mắt đen trắng rõ ràng tựa hồ đã nhìn thấu hết tất cả.
Người bình thường đối mặt với tình huống như vậy sẽ đỏ cả mặt lên nhưng Diệp Hoàn không có, hắn bình tĩnh uống thêm ngụm trà nữa, mở mắt nhìn hướng ra phía ngoài tiểu hoa viên, ngữ khí bình thản "Không phải, quận chúa suy nghĩ nhiều rồi.".
ngôn tình sủng
Nghe được câu nói quen thuộc này, Ân Trường Hoan nín cười, ngay cả quận chúa cũng gọi ra, còn nói nàng suy nghĩ nhiều.
Khuỷu tay đặt ở trên cao, Ân Trường Hoan một tay nâng hàm dưới, một tay hướng tới chỗ Diệp Hoàn.
Nhìn mu bàn tay trắng nõn trước mặt, Diệp Hoàn không né tránh, mà nâng mí mắt lên nhìn Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan và Diệp Hoàn đối mặt một hồi, thấy sắc mặt hắn không chút biến hóa, thở thật dài, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Diệp Hoàn "Thái tử điện hạ của ta, chàng cần sĩ diện như thế sao, chúng ta đã là hôn phu thê của nhau rồi, thừa nhận chàng đã sớm thích ta không được sao?"
Diệp Hoàn nắm lấy tay, đặt ở bên môi ho khan hai tiếng, đáp phi sở vấn(*) "Chuyện của tiểu Vũ ta đã tra được rồi."
(*) Đáp phi sở vấn: nói một đằng trả lời một nẻo.
"Hả?" Ân Trường Hoan ngồi thẳng người "Chuyện gì xảy ra?"
"Nàng ấy được nàng nhặt về phủ quận chúa, nói là đi phương nam chạy nạn.
Ta cho người đi nghe ngóng thì đúng là có một tiểu cô nương tên tiểu Vũ chạy nạn từ phương nam tới, là cô nhi, chỉ là vào kinh không lâu đã mất mạng." Diệp Hoàn ngừng lại "Là do bị chết đói."
Ân Trường Hoan trong lòng run lên, nàng mặc dù không nhớ rõ nhưng năm đó đại hạn là trăm năm khó gặp, bách tính không thu hoạch được một hạt nào, triều đình cấp lương thực xuống thì bị tham quan lấy hết, xác chết bách tính ở khắp nơi, nhao nhao chạy nạn đến phương bắc.
Bởi vì việc này, hoàng cữu cữu rất tức giận, xử trí rất nhiều quan viên, cũng quét sạch tập tục của triều đình, cái này trên sử sách đều có ghi chép tỉ mỉ.
"Chuyện này người biết không nhiều, người cùng chạy nạn đều cho rằng nàng ấy bị lạc cho nên lúc nàng phái người đi điều tra mới không có phát hiện dị dạng."
"Lúc thẩm vấn Ân Bác Văn thì phát hiện hắn từng phái người đi phương nam, cụ thể đi làm gì thì không biết, nhưng thời gian lúc người kia trở về và nhóm tiểu Vũ chạy nạn chênh lệch không nhiều.
Chỉ là đáng tiếc, người kia mấy năm trước đã bệnh qua đời."
Ân Trường Hoan nhếch khóe môi, như có điều suy nghĩ, cho nên thuộc hạ của Ân Bác Văn biết tiểu Vũ bị chết đói, có lẽ là lúc Ân Bác Văn biết chuyện này, đã an bài tiểu Vũ giả để nàng nhặt về phủ quận chúa.
Dù sao cũng là cô nhi, lại chạy nạn đến đây, tự nhiên không có khả năng sạch sẽ, muốn nhận diện mạo cũng chẳng phải dễ dàng, việc thay thế rất đơn giản.
Diệp Hoàn mới lên làm thái tử mấy ngày, nhưng hoàng đế coi trọng hắn, thật lòng muốn bồi dưỡng hắn, chỉ có mấy ngày mà đã bận rộn hơn lúc làm Vĩnh vương rất nhiều.
Ân Trường Hoan mới đợi một hồi đã có thật nhiều người muốn gặp hắn, nàng không ở thêm nữa mà chuẩn bị trở về Từ Ninh cung.
Diệp Hoàn tự mình đưa nàng đưa đến cửa Đông Cung, lúc ở cửa ra vào trông thấy có mấy vị quan viên mặc triều phục đi tới Đông Cung, Diệp đại lão gia cũng ở trong đó.
Ân Trường Hoan chờ Diệp đại lão gia tới, bắt chuyện chào hỏi mới rời khỏi.
Nàng không biết sau khi nàng rời đi thì có một vị quan viên chừng sáu mươi tuổi mở miệng khen "Đều nói Đức Dương quận chúa không coi ai ra gì, ta lại thấy ánh mắt rất thanh chính, tự nhiên hào phóng, không hổ là người do thái hậu nương nương nắm tay dạy dỗ."
Trịnh thái hậu lúc còn khuê trung chính là tài nữ kinh thành, vào cung chính là hoàng hậu, dù không sinh hạ hoàng tử nhưng rất được tiên hoàng coi trọng, lại tự tay nuôi lớn đương kim thánh thượng, không nhúng tay vào triều chính, Trịnh gia cũng quy củ, không ỷ vào địa vị của Trịnh thái hậu mà làm xằng làm bậy, cho nên trong lòng triều thần, Trịnh thái hậu có địa vị rất cao.
Diệp đại lão gia nghe vậy ha ha cười to "Thái hậu nương nương tự tay nuôi dưỡng lớn lên, đương nhiên là rất tốt."
Được thái hậu tự tay nuôi dưỡng tổng cộng có ba người, ngoại trừ Gia Di trưởng công chúa thì chỉ có Ân Trường Hoan cùng hoàng đế.
Nói Ân Trường Hoan không tốt, vậy không là nói hoàng đế không tốt sao.
Mấy triều thần liên tục phụ họa, tán dương Ân Trường Hoan, còn có một người nói Ân Trường Hoan vận khí tốt, Gia Hòa nhiều lần mưu hại mà nàng vẫn bình an.
Mọi người nghe vậy gật đầu biểu thị đồng ý, lúc bị hạ độc ở hoàng lăng thì không cần nói, bọn hắn dù không biết cụ thể tình hình nhưng tin tức truyền đi nói là bát cháo kia có độc đã được bưng đến trước mặt Đức Dương quận chúa, vậy mà lại không bị sao, còn không phải vận khí tốt ư.
Rơi xuống nước thì càng thần kỳ, không biết bơi mà lại có thể sống sót, còn được tiểu thư Trần gia tương trợ.
"Theo ta thấy không chỉ có thế, Đức Dương quận chúa không chỉ có vận khí tốt mà mệnh cách cũng tốt.
" Diệp đại lão gia nhìn về phía Diệp Hoàn "Nếu không thì sao thái tử có thể trong thời gian ngắn như vậy đã đi đến bước hiện tại này."
Có người cười hỏi "Ý Diệp các lão là quận chúa vượng phu?"
Những người khác nghe xong, nghĩ cũng cảm thấy hợp lý.
Lúc Đoan vương Phó Dịch là hôn phu của Đức Dương quận chúa thì rất uy phong, trong triều có bao nhiêu người đều cho rằng hắn có khả năng là tân đế nhất, kết quả chưa được bao lâu đã bị phai mờ giữa các vương gia, hoàng tử, trái lại Diệp Hoàn từ một Đại Lý tự thiếu khanh vọt trở thành thái tử, tuy hắn là hoàng tử nhưng cũng quá nhanh rồi.
Cái này không gọi vượng phu thì cái gì mới là vượng phu.
Diệp đại lão gia mỉm cười gật đầu "Chính là ―― thái tử a, người cần phải đối xử thật tốt với Đức Dương quận chúa đấy, nếu là khi dễ nàng, đừng nói là hoàng thượng, thái hậu, ta cũng sẽ không bỏ qua đâu."
Tuy nói thái tử không phải hoàng đế, đi trăm dặm còn chín mươi(*), nhưng muốn từ một vương gia đi đến thái tử là vô cùng khó, bằng không cũng sẽ không có phần Diệp Hoàn.
(*) Đi trăm dặm còn chín mươi: con đường dài trăm dặm thì đã đi được 90 dặm, ý muốn nói càng gần đến đích thì càng khó khăn, khuyến khích mọi người cần phải nỗ lực, cố gắng nhiều hơn.
Không chỉ bọn hắn nghĩ đến, những người còn lại cũng có thể nghĩ tới chỗ này, dần dần trong kinh thành lưu truyền tin đồn Ân Trường Hoan rất vượng phu rồi truyền đến tai Ân Trường Hoan.
Ân Trường Hoan nhìn Trần Tử Thiến, thở dài "May mà ta đã đính hôn, bằng không bây giờ người đi cầu thân sẽ xếp tới tận ngoại thành mất."
Trong ngày mùa đông rơi xuống nước, dù là Ân Trường Hoan có công phu thì cũng bị cảm, Trần Tử Thiến cũng bệnh một trận, Trịnh thái hậu phái thái y tới, còn thưởng rất nhiều dược liệu quý báu.
Sau khi xong chuyện trong cung, Ân Trường Hoan liền đến Trần gia bái phỏng, một là vì cảm tạ ân cứu mạng của Trần Tử Thiến, hai cũng là vì thăm Trần Tử Thiến.
Trần gia là chân chính thư hương thế gia, đối với Ân Trường Hoan mười phần khách khí có lễ, nhưng không lộ ra quá ân cần, có cảm giác như ở nhà.
Gặp người Trần gia xong, Ân Trường Hoan liền đến viện của Trần Tử Thiến.
Trần Tử Thiến là tài nữ, tính cách lại cởi mở, nghe thấy lời này không chỉ không cảm thấy Ân Trường Hoan da mặt dày, còn nói "Cũng phải, muội đẹp như vậy, ta mới cứu muội có một lần mà mấy ngày nay không biết có bao nhiêu bà mối tới rồi."
"Bà mối?" Ân Trường Hoan hiếu kì nhìn Trần Tử Thiến.
Sau khi gặp Trần Tử Thiến ở yến hội trong phủ Vĩnh vương, Ân Trường Hoan nghe nói chuyện của nàng.
Trần Tử Thiến trước đó đã định thân nhưng nam tử kia sinh bệnh cấp tính qua đời, Trần Tử Thiến chủ động thay nam tử này giữ mình trong ba năm, bởi vậy đã mười tám mà vẫn chưa thành thân.
"Lần này ta cứu muội trong họa được phúc.
" Nói lên chuyện chung thân của mình, Trần Tử Thiến rất thản nhiên "Sau khi ta hồi kinh thì người làm mai cho ta không phải hạng người háo sắc thì cũng là kẻ đã có nguyên phối phu nhân qua đời, ta cứu muội xong thì mấy kẻ đó đều không dám tới nữa."
"Vậy Trần tỷ tỷ có để ý ai không?"
"Nào có đơn giản như vậy.
" Trần Tử Thiến lạnh nhạt nói "Trước cứ từ từ xem đã, dù sao mọi chuyện đã như vậy, ta cũng không nóng nảy."
"Đúng, việc này tuyệt đối không nên sốt ruột.
" Ân Trường Hoan nói "Trần tỷ tỷ tốt như vậy, đáng giá gả cho nam tử tốt hơn."
Trần Tử Thiến kỳ quái nhìn Ân Trường Hoan "Sao không phải nam tử tốt nhất?"
Người bình thường nói câu nói này đều sẽ nói nam nhân tốt nhất mà.
Ân Trường Hoan cười một tiếng, mười phần đương nhiên "Bởi vì trong lòng ta, thái tử chính là nam nhân tốt nhất thiên hạ, mà chàng ấy đã là của ta.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...