Nghĩ đến việc nàng và Diệp Hoàn cũng là hôn phu thê, Ân Trường Hoan rùng mình nhìn Diệp Nhiên "Ngươi có phải cũng từng nghe lén ta và vương gia các ngươi nói chuyện không?"
"Quận chúa, người suy nghĩ nhiều rồi." Mặt Diệp Nhiên không biểu tình, hắn cảm thấy thật mỏi mệt mà.
"Vậy thì..."
"Ta là cận vệ của vương gia, đại đa số thời điểm vương gia cùng ngài đối thoại thì ta không cần nghe lén cũng có thể nghe được.
Lại nói, ngài và vương gia cũng không có ý bảo ta né đi mà."
Ân Trường Hoan: ...
"Diệp hộ vệ còn chưa đính hôn thành thân đúng không?"
"Sao quận chúa lại biết?"
"Vậy thì đúng rồi." Ân Trường Hoan nhìn Diệp Nhiên cười một tiếng, xán lạn dị thường "không biết nói chuyện như thế, mà có cô nương muốn gả cho ngươi mới là lạ."
Diệp Nhiên: Hôm nay khả năng hắn không nên nói gì.
.
"Huyện chủ."
"Vương gia gọi ta là Như Nguyệt là được rồi." Mặt Cố Như Nguyệt đỏ bừng như ánh chiều đỏ, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Phó Dịch rồi lại nhanh chóng cúi đầu, ngượng ngùng giải thích "Phụ mẫu còn có ca ca và tỷ tỷ đều gọi ta như vậy."
Thấy Cố Như Nguyệt mang thần thái của một tiểu cô nương mới lớn, lông mày Phó Dịch vốn đã nhíu lại nay lại càng nhíu chặt hơn.
Cố Như Nguyệt còn nhỏ và đơn thuần hơn Ân Trường Hoan rất nhiều, hắn không biết có nên nói cho nàng ấy sự thật tàn nhẫn không.
Trải qua chuyện của Ân Trường Hoan, Phó Dịch đã không muốn lặp lại việc tương tự, không phải sợ Cố Như Nguyệt sẽ từ hôn giống Ân Trường Hoan mà là hắn sợ mình không qua được cửa ải của chính mình.
Thời gian hay địa điểm bây giờ đều không phải lúc thích hợp để nói chuyện này, có thể Phó Dịch đã không muốn chờ nữa.
Hắn nhớ rõ một hình ảnh, sau khi thánh chỉ tứ hôn được hạ xuống, Cố Như Nguyệt đi theo mẫu thân tiến cung tạ ơn, bọn họ trong cung đã gặp nhau, chỉ đơn giản là hành lễ rồi hàn huyên vài câu, hắn quay đầu nhìn lại vừa hay cũng nhìn thấy Cố Như Nguyệt đang quay đầu vụng trộm nhìn hắn, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt to tròn rất sáng, đầy nét e lệ của thiếu nữ.
Phó Dịch mải đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Cố Như Nguyệt mãi không thấy Phó Dịch nói gì, ngẩng đầu hỏi "Vương gia có gì muốn nói sao?"
Giọng nàng có chút gấp "Ta không thể đợi quá lâu, mẫu thân không nhìn thấy ta sẽ đi tìm mất."
Cố Như Nguyệt đi theo mẫu thân nói chuyện với các vị phu nhân, lúc ra thay quần áo thì gặp phải Phó Dịch.
Phó Dịch không chần chờ nữa "Như Nguyệt hẳn là có biết quá khứ trước kia của ta và đại tiểu thư Ân gia."
Cố Như Nguyệt nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó nói "Ân Bạch Tuyết sao? Ta có biết."
Phó Dịch gật đầu "Bởi vì Bạch...!Bởi vì mẫu thân của nàng ấy làm ra chuyện như vậy nên hiện tại không thể ở lại Ân gia, vì thế ta có sắp xếp cho nàng ấy một trạch viện để ở."
Gương mặt đỏ của Cố Như Nguyệt dần giảm đi, nàng nhìn Phó Dịch, cắn góc môi hỏi "Chàng là muốn cho nàng ta làm ngoại thất sao?"
Phó Dịch lắc đầu "Ta vốn là muốn đợi đến lúc nàng thành thân sẽ không để ý tới nàng nữa."
Quả tim Cố Như Nguyệt như treo lơ lửng giữa trời "Vậy bây giờ thì sao?"
Phó Dịch khó nói, hắn không ngờ tới Ân Bạch Tuyết lại hạ dược với hắn, cái này khiến hắn cảm giác như bị tát một cái thật đau.
Nhưng tức giận này hắn lại không biết trút lên ai, lên Ân Bạch Tuyết sao? Nói cho cùng, chung quy là hắn thiếu nợ nàng, bây giờ lại thành ra như vậy, đáy lòng của hắn áy náy ngược lại là ít đi rất nhiều.
"Chàng muốn nạp nàng ta vào vương phủ?" Nếu không phải thì vì sao lại đột nhiên nhắc đến Ân Bạch Tuyết với nàng.
Phó Dịch trầm giọng "Trước đó không lâu ta cùng nàng ấy đã xảy ra quan hệ."
Mấy chữ xảy ra quan hệ như một đạo thiên lôi hung hăng bổ vào lòng Cố Như Nguyệt, nàng sững sờ nhìn Phó Dịch, mãi mới tìm lại giọng của mình, chỉ là có chút run rẩy "Vậy chàng nói cho ta những cái này làm gì?"
Giọng nàng không còn lưu loát, nước mắt to như hạt đậu trượt ra khỏi hốc mắt mà không biết "Vương gia là muốn ta chủ động thoái vị sao?"
"Không phải.
" Phó Dịch lập tức nói "Không phải như vậy, ta chỉ là không muốn giấu diếm nàng."
Cố Như Nguyệt nghi hoặc nhìn Phó Dịch, nàng càng không rõ.
"Ta..." Phó Dịch thở dài, chậm rãi nói "Chuyện ta cùng nàng ấy là ngoài ý muốn, nhưng ta dù sao cũng đã hủy đi trong sạch của nàng ấy, nếu như nàng có thể tiếp nhận thì sau khi chúng ta kết hôn ta sẽ nạp nàng ấy làm thiếp thất, còn nếu không thể tiếp nhận thì ta sẽ cầu phụ hoàng giải trừ hôn ước của chúng ta."
Cố Như Nguyệt lau nước mắt, không để ý tới thương tâm, hỏi, ngạc nhiên nói "Chàng chỉ cho nàng ta một cái thân phận thiếp thất?"
Vương phi là cấp bậc cao nhất trong hậu viện vương gia, tiếp theo chính là trắc phi, dưới trắc phi là phu nhân, mà thị thiếp chỉ tốt hơn nha đầu thông phòng một chút.
Cố Như Nguyệt còn tưởng sẽ là một vị trí trắc phi.
Phó Dịch nghĩ đến chuyện buổi tối hôm đó, ánh mắt lạnh lùng, gật đầu "Đúng."
Cố Như Nguyệt cúi đầu hé miệng, nàng thích Phó Dịch.
Trước khi đính hôn thì không cảm giác được nhưng sau khi đính hôn thì nàng đã cố ý phái người đi nghe ngóng chuyện của Phó Dịch, mỗi khi nghe kể về Phó Dịch thì lại thích hắn nhiều thêm một chút.
Mặc dù Phó Dịch và Ân Bạch Tuyết làm nàng rất tức giận nhưng nàng vẫn thích Phó Dịch, tựa như con bướm đêm lao vào ngọn lửa.
Nàng không biết kết cục của mình có giống con bướm đêm hay không nhưng nàng sẽ tận lực để bản thân và Phó Dịch có kết cục thật tốt.
Trong lòng có so đo, Cố Như Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt tròn trịa đỏ ngầu, giống như mắt của con thỏ nhỏ, nàng lo lắng thấp thỏm lo lắng hỏi "Chàng thích nàng ta như vậy, liệu sau này có sủng thiếp diệt thê không?"
Phó Dịch không chút nghĩ ngợi nói "Ta không còn thích nàng ấy, cũng sẽ không sủng thiếp diệt thê."
"Nàng ấy cũng vĩnh viễn sẽ không được mang thai." Hắn lại thêm một câu.
Hôm trước Phó Dịch đến cho Ân Bạch Tuyết hai lựa chọn.
Một là Phó Dịch cho nàng tiền bạc rời khỏi đây, bên ngoài xưng là quả phụ nhà giàu, bằng dung mạo và sự tài tình của nàng, muốn tái giá cũng không khó.
Hai là tiến vào phủ Đoan vương, nhưng thân phận chỉ có thể là thiếp thất, lại vĩnh viễn không thể mang thai.
Mặt Ân Bạch Tuyết trắng bệch chọn cái thứ hai, đồng thời đối với Phó Dịch một lần nữa thất vọng.
Cố Như Nguyệt chờ mong phu quân tương lai chỉ có một mình nàng, nhưng mẫu thân và phụ thân có cảm tình rất sâu đậm, chỉ là mẫu thân Cố Như Vận không phải vẫn tồn tại đấy sao, cho nên đối với một thiếp thất nàng cũng không quá để ý, sau khi nghe được Phó Dịch nói sẽ không cho Ân Bạch Tuyết mang thai thì nàng càng hài lòng hơn, ít nhất nói rõ Phó Dịch sẽ không phải kẻ sủng thiếp diệt thê.
Mặc dù không để ý nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nàng lấy hết dũng khí ngẩng đầu, chu môi hỏi "Vậy chàng sẽ đối tốt với ta không? Nếu là không tốt với ta thì ta sẽ không gả."
Biểu ca Vĩnh vương và Đức Dương quận chúa lưỡng tình tương duyệt, ngay cả y phục cũng là cùng một loại vải, nàng nhìn thôi cũng thấy hâm mộ.
Phó Dịch không ngờ Cố Như Nguyệt sẽ hỏi một vấn đề ngay thẳng như vậy, hắn trầm mặc một lát rồi nói "Ta sẽ đối với vương phi của ta thật tốt."
Lời này Cố Như Nguyệt nghe xong có hơi xuất thần nhưng Cố Như Nguyệt cũng mãn nguyện, không phải tất cả mọi người đều có thể may mắn giống Đức Dương quận chúa, có thể trăm sông đổ về một biển, nàng cảm thấy tương lai vẫn là có hi vọng.
"Ta ra ngoài đã lâu, nếu còn không quay lại thì mẫu thân sẽ lo lắng." Cố Như Nguyệt đi xa hai trượng bỗng nhiên quay người chạy trở về, từ trong tay áo lấy ra một cái hầu bao, kỳ quái nói "Đây là ta làm lúc rảnh rỗi, nếu chàng thích thì giữ lại, không thích thì ném đi là được."
Nữ tử làm hầu bao chỉ làm cho phụ thân, huynh đệ và phu quân tương lai, cho nên khi đưa hầu bao cho vị hôn phu có nghĩa là nữ tử rất thích vị hôn phu này.
Hầu bao tinh xảo, nhìn ra được người làm ra nó rất dụng tâm, Phó Dịch cất hầu bao vào trong ngực "Đa tạ, Phó Dịch sẽ giữ gìn cẩn thận."
Mặt Cố Như Nguyệt lại đỏ lên, cúi đầu lí nhí nói không cần cám ơn rồi chạy đi.
Cố Như Nguyệt đi xa Phó Dịch mới quay người nhìn mấy cây đại thụ, thấy có vạt áo xanh lam lộ ra ngoài, hắn nói "Vĩnh vương có sở thích nghe lén sao?"
Diệp Hoàn đi ra từ phía sau cây, trên mặt không chút thẹn thùng, vẫn ôn nhu tao nhã như Phó Dịch "Đoan vương quá lời rồi, đây là vương phủ của ta, sao có thể tính nghe lén chứ."
Diệp Hoàn nghe nói Ân Trường Hoan đi nội viện nên muốn đi một chút, nào biết được gặp phải Phó Dịch cùng Cố Như Nguyệt ở đây bày tỏ tâm ý.
"Tại hạ còn có việc, thứ không thể phụng bồi."
"Vĩnh vương dừng bước.
" Phó Dịch gọi Diệp Hoàn lại, từ lúc Diệp Hoàn khôi phục thân phận đến nay, hai người bọn họ còn chưa gặp mặt nhau, hắn nghiêm túc nói "Trường Hoan nhìn thì lợi hại nhưng kì thực rất trọng tình nghĩa, ta hi vọng ngươi có thể thật lòng đối tốt với muội ấy, ngươi không được phép cô phụ muội ấy."
Diệp Hoàn nhíu mày, nhìn Phó Dịch, lạnh lùng nói "Trường Hoan là hôn thê của ta, ta đương nhiên sẽ thật lòng đối tốt với nàng, không nhọc Đoan vương quan tâm."
Đoan vương biết Diệp Hoàn không vui "Ta mặc dù đã giải trừ hôn ước với Trường Hoan nhưng ta vẫn là biểu ca của Trường Hoan, trong lòng ta, muội ấy và Bình Dương không khác nhau, ta chỉ là quan tâm mà thôi, ngươi không cần khẩn trương như vậy."
"Ta biết.
" Khoé miệng Diệp Hoàn như cười như không "Ta không chỉ là biểu ca Trường Hoan mà còn là hôn phu của nàng cho nên ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ đối với nàng thật tốt."
"Tuyệt đối vĩnh viễn sẽ không phản bội nàng."
Phó Dịch từng phản bội Ân Trường Hoan không còn lời nào để nói.
Huynh đệ bọn họ ai cũng như vậy, Diệp Hoàn thật sự là nhi tử phụ hoàng sao?
.
Ân Trường Hoan nhắm mắt chưa được bao lâu thì nghe thấy Diệp Hoàn ở bên ngoài hỏi hộ vệ nàng có phải là không thoải mái hay không.
Hộ vệ thành thật nói "Không có, quận chúa chỉ là dậy quá sớm."
Diệp Hoàn gật đầu, căn dặn nha hoàn tiểu viện chuẩn bị nước nóng và trà, bánh.
Nghe thấy giọng nói trong trẻo của Diệp Hoàn, Ân Trường Hoan cong cong khóe miệng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Diệp Hoàn không đi vào xem Ân Trường Hoan, căn dặn nha hoàn xong liền ra bên ngoài.
Có hoàng đế nói lúc tảo triều nên hôm nay người tới rất nhiều, hắn phải nắm chặt cơ hội này.
Đi đến nửa đường gặp Gia Hòa trưởng công chúa cùng Nam Dương quận vương phi đang tản bộ.
Hành lễ xong Diệp Hoàn vốn muốn về phòng khách, bỗng nhiên trong lòng Diệp Hoàn khẽ động, nhìn về phía Gia Hòa trưởng công chúa "Có thể nói chuyện riêng cùng ngài hai câu không?"
Nói chuyện riêng chính là không muốn người bên ngoài nghe, Nam Dương quận vương phi nói "Ta vừa rồi nhìn thấy bên kia có hoa cúc nở rất đẹp, ta đi xem một chút, các người cứ từ từ mà trò chuyện."
Ánh mắt Gia Hòa trưởng công chúa nhìn Diệp Hoàn rất ôn hòa "Ngươi có lời gì muốn nói cùng bản cung mà phải bảo dì của mình tránh đi."
Diệp Hoàn nói "Bản vương cũng là vì nghĩ cho trưởng công chúa, sợ truyền đi sẽ không tốt cho trưởng công chúa."
Nụ cười của Gia Hòa trưởng công chúa dần phai nhạt đi "Lời này của Vĩnh vương là có ý gì, sao bản cung lại nghe không hiểu."
"Ân Bác Văn- người từng là Ân quốc công đã mất tích trên đường đi lưu vong." Giọng Diệp Hoàn không nhẹ không nặng "Trưởng công chúa có biết chuyện này?"
Ngữ khí Gia Hòa trưởng công chúa băng lãnh "Một Ân quốc công bị phế, bản cung sao lại biết hắn chứ."
"Bản vương còn tưởng rằng trưởng công chúa và hắn có quan hệ không tệ, đang muốn hỏi xem người có biết là ai có khả năng không."
"Ý của ngươi là bản cung bắt hắn." Lông mày Gia Hòa trưởng công chúa nhíu chặt, ánh mắt sắc bén "Phó Hoàn, đừng tưởng rằng được phong làm thân vương thì là dưới một người trên vạn người, bản cung chính là thân cô cô của ngươi, không phải kẻ mà ngươi có thể vu khống."
"Trưởng công chúa quá lời rồi, bản vương chỉ là hỏi người một câu có biết Ân Bác Văn hay không thôi, sao lại gọi là vu khống chứ."
Diệp Hoàn nhìn Gia Hòa trưởng công chúa, nhẹ nhàng nói "Hay là nói trong lòng trưởng công chúa có quỷ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...