Người Diệp gia vừa nhận được tin Diệp Hoàn bị ám sát đã lập tức đến phủ đệ của Diệp Hoàn, chưa đi đến phủ đã thấy người gác cổng chờ.
Thấy xe ngựa dừng lại, Diệp đại lão gia dẫn đầu lập tức xông tới.
Diệp Hoàn xuống xe, trước nói với Diệp đại lão gia "Đại cữu cữu yên tâm, ta không sao."
Diệp đại lão gia biết kế hoạch của Diệp Hoàn nên vốn có yên tâm, nhưng Diệp Nhiên truyền đến tin tức có người muốn đục nước béo cò, rất nhiều hộ vệ trọng thương, điều này làm quả tim Diệp đại lão gia lại treo lên.
Hộ vệ của Diệp Hoàn ngoại trừ là Diệp gia bồi dưỡng thì đều là hoàng đế cho, ước chừng là cảm thấy thấy thẹn với hắn, cho nên hộ vệ đều là cao thủ bên trong cao thủ, có thể khiến những hộ vệ này trọng thương, đủ để thấy được tình hình rất hung hiểm.
"Diệp các lão." Ân Trường Hoan kéo rèm, gọi Diệp đại lão gia.
Diệp đại lão gia là các lão trẻ nhất trong nội các, là người được hoàng đế vô cùng trọng dụng.
Ân Trường Hoan vốn định đưa Diệp Hoàn về nhà nhưng thấy mấy người Diệp đại lão gia đều ở đây, nàng đã muốn thành thân với Diệp Hoàn, vậy về sau Diệp gia chính là thân thích của nàng, huống hồ nàng thấy Diệp Hoàn rất coi trọng Diệp gia, vì thế mới đi xuống gọi một tiếng.
"Quận chúa." Diệp đại lão gia nhìn thấy Ân Trường Hoan, đầu tiên là giật mình, sau đó thở dài nói lời cảm tạ "Đa tạ quận chúa xuất thủ."
Nếu không phải nhờ Ân Trường Hoan thì mọi sự chuẩn bị hai mươi năm qua của bọn họ đều như đổ xuống biển.
Ân Trường Hoan vội vàng trốn sau lưng Diệp Hoàn, không nói đến việc Diệp đại lão gia là cữu cữu Diệp Hoàn, chỉ nói đến chức quan và chiến tích của Diệp đại lão gia, nàng đã không chịu nổi lời cảm tạ này.
Diệp Hoàn nói "Đại cữu cữu không cần như thế, đều là người trong nhà mà."
Ân Trường Hoan nhô đầu từ sau lưng Diệp Hoàn, cười ha ha gật đầu "Đúng vậy, đều là người trong nhà, không cần chú trọng những thứ này đâu."
Diệp đại lão gia nhìn Diệp Hoàn, vuốt vuốt râu, ý vị thâm trường cười "Vậy lão phu cũng không khách khí với quận chúa nữa." Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u "Trời đã sắp tối rồi, mọi người bôn ba cả buổi chiều, mau trở về dùng bữa tối đi."
Ân Trường Hoan đã có hơi đói nhìn Diệp Hoàn không nói gì.
Diệp Hoàn hiểu rõ Ân Trường Hoan, nếu không muốn đi thì nàng nhất định sẽ nói thẳng, bây giờ lại luôn chờ hắn sẽ quyết định thế nào, hắn đành cười một tiếng "Nhà cữu cữu rất gần, không bằng chúng ta cùng đi đi."
Ân Trường Hoan cuốn cuốn tóc, trong xe nàng có y phục sạch sẽ nhưng nếu chỉ đổi y phục sẽ luôn cảm thấy không thoải mái.
Diệp Hoàn nhìn động tác của nàng liền hiểu ý, quay đầu nói nhỏ "Nàng có thể đến chỗ Diệp Hành để rửa mặt."
Diệp Hoàn và Ân Trường Hoan không cảm thấy thế nào, nhưng Diệp đại lão gia thấy bọn họ thân mật như vậy liền nở nụ cười nắm chắc thắng lợi trong tay.
Tuy nói Diệp Hoàn không phải là vì thế lực phía sau Đức Dương quận chúa mà yêu quận chúa nhưng chỗ tốt là bây giờ, bằng không hôm nay cái trên tiểu tử Trịnh gia cũng sẽ không xuất hiện.
"Vậy được." Ân Trường Hoan liên tục gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn qua Diệp đại lão gia đang nhìn nàng lập tức thu liễm mắt lại, hàm súc nói "Quấy rầy rồi."
Đến phủ của Diệp gia, Ân Trường Hoan vừa xuống xe ngựa, Diệp Hành đã xông tới "Hai người không sao chứ?"
"Đương nhiên không sao." Ân Trường Hoan xoay một vòng tròn "Rất khoẻ."
"Vậy là tốt rồi." Diệp Hành chưa tỉnh hồn "Nghe được có thích khách làm ta sợ muốn chết."
Diệp Hoàn nói với Diệp Hành "Muội đưa quận chúa đi tắm rửa đi." Lại nói với Ân Trường Hoan "Lát nữa ta ở chỗ ngoại tổ mẫu chờ nàng."
Ân Trường Hoan cười gật đầu, đi theo Diệp Hành rửa mặt.
Nhìn Ân Trường Hoan cùng Diệp Hành đi xa, thần sắc Diệp Hoàn lạnh xuống, như vào đông hàn băng.
Diệp đại lão gia cũng vậy, hắn nói "Cháu cảm thấy là ai?"
Lời không nói rõ ràng nhưng mọi người đều rõ ràng chỉ là kẻ đục nước béo cò.
Diệp Hoàn lạnh giọng "Mấy người đó trốn không thoát."
Dù cho không phải bọn hắn, cũng có liên quan đến bọn hắn.
Mặc dù là ở trong phủ nhà mình nhưng cũng không thể tùy ý nói chuyện, Diệp đại lão gia nói "Bữa tối một lúc nữa mới bắt đầu, chúng ta đi thư phòng trước."
Một bên khác, Ân Trường Hoan đến gian phòng của Diệp Hành để rửa mặt, Ân Trường Hoan không phải áo đến thì đưa tay cơm đến há miệng, nha hoàn không ở đây, nàng cũng có thể tự làm được.
Nàng ở bên trong tắm rửa, cách bình phong, Diệp Hành vừa ăn hoa quả vừa hiếu kì hỏi "Quận chúa, người và biểu ca Diệp Hoàn có phải có gì đó hay không?"
Thiếu nữ đối với phương diện này khá nhạy cảm, Diệp Hành thấy Ân Trường Hoan cùng Diệp Hoàn đi cùng một cỗ xe ngựa tới đã cảm thấy không được bình thường rồi.
"Đúng vậy.
" Ân Trường Hoan ngâm mình trong nước nóng, hơi nóng hấp hơi làm nàng hơi buồn ngủ, lười biếng nói "Biểu ca ngươi thích thầm ta, ta vừa vặn cũng cảm thấy biểu ca ngươi không tệ, cho nên chúng ta liền lưỡng tình tương duyệt nha."
"Thật ư." Diệp Hành đã sớm đoán được trong lòng nhưng vẫn rất giật mình, nàng ngó đầu vào hỏi Ân Trường Hoan "Các ngươi thật sự lưỡng tình tương duyệt?"
"Không được sao." Ân Trường Hoan đặt cằm lên trên thùng tắm "Ngươi muốn biểu ca ngươi đơn phương ư?"
"Ta đương nhiên là muốn huynh ấy đạt được ước muốn." Diệp Hành đưa hoa quả cho Ân Trường Hoan "Chỉ là lần này thật sự có người mong muốn được đơn phương rồi."
"Ai?" Ân Trường Hoan không kinh ngạc, Diệp đại nhân anh tuấn như vậy, được nhiều người ái mộ cũng là bình thường.
"Tiểu cô cô của ta." Diệp Hành nói "Trước đó ta nghe mẫu thân nói tiểu cô cô muốn gả Cố Như Vận cho biểu ca, nhưng hình như bị tổ mẫu cự tuyệt, nói liên tục là tuyệt đối không thể."
"Cố Như Vận?"
Diệp Hành gật đầu "Trong lòng biểu ca có quận chúa, cho dù tổ mẫu nói chuyện này cho biểu ca thì biểu ca nhất định sẽ cự tuyệt không chút do dự."
Ân Trường Hoan nửa cười nửa không "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Diệp Hành gật đầu như giã tỏi "Ta đối với người của mình chưa bao giờ nói dối."
Ân Trường Hoan cười nhạt, nàng chợt nhớ tới một chuyện ―― Cố Như Nguyệt là vương phi của Phó Dịch, quận vương phủ Nam Dương từ giờ chính là cùng một phe với Đoan vương.
Nhưng bây giờ Diệp Hoàn cũng là hoàng tử, quận vương phi Nam Dương lại là tiểu di của Diệp Hoàn, vậy cái quận vương phủ này sẽ ủng hộ Diệp Hoàn hay ủng hộ Phó Dịch đây.
Vóc dóng Ân Trường Hoan và Diệp Hành không khác biệt lắm, quần áo cũng vừa người, lúc rửa mặt xong đi đến chỗ Diệp gia lão phu nhân thì người của Diệp gia đều đã có mặt.
Ân Trường Hoan đi hành lễ với Diệp lão phu nhân, bà ấy nắm chặt tay Ân Trường Hoan, liên tục nói cám ơn "Hài tử ngoan, nhờ có cháu."
Vì cảm tạ Ân Trường Hoan cứu được Diệp Hoàn, Diệp lão phu nhân đưa cho Ân Trường Hoan một đôi vòng tay noãn ngọc.
Noãn ngọc vốn rất trân quý, một đôi vòng tay thì càng hiếm thấy hơn, ngay cả Ân Trường Hoan thường thấy đồ tốt cũng phải khen vài câu chân thành.
Diệp lão phu nhân nói "Đây là đồ mà mẫu thân tặng lão thân lúc xuất giá, vốn là muốn truyền cho mẫu thân Diệp Hoàn nhưng bây giờ tặng cho cháu là hợp nhất."
Hợp nhất...!Diệp lão phu nhân là đang ám chỉ nàng và Diệp Hoàn muốn thành thân sao?
Ân Trường Hoan cong khóe miệng, đeo vòng ngọc của Diệp lão phu nhân lên tay, điềm nhiên đa tạ "Đa tạ lão phu nhân."
Tất cả người Diệp gia đều biết Diệp lão phu nhân có một cặp vòng tay noãn ngọc, ai cũng muốn nhưng không ai dám nói ra, Diệp lão phu nhân mặc dù không quan tâm việc nhà nhưng quyền uy ở Diệp gia không ai dám khiêu khích.
Thấy Cố Như Nguyệt và Diệp Hành lần lượt đính hôn, nữ quyến Diệp gia còn đang đoán xem Diệp lão phu nhân có đưa vòng tay noãn ngọc ra không, một là ngoại tôn nữ một là tôn nữ, bà sẽ đưa cho ai.
Lúc này thấy Diệp lão phu nhân đưa đôi vòng tay cho Ân Trường Hoan, nữ quyến Diệp gia ngoại trừ Diệp đại phu nhân đã biết thân phận Diệp Hoàn ra thì rất đều kinh ngạc.
Diệp đại phu nhân kỳ thật cũng muốn đôi vòng tay này, đây chính là đồ rất hiếm, nhưng so sánh với Diệp Hoàn Ân Trường Hoan thì bà cảm thấy vẫn là Diệp Hoàn Ân Trường Hoan quan trọng hơn một chút Còn có một chút làm Diệp đại phu nhân hài lòng chính là Ân Trường Hoan và Diệp Hành giao hảo với nhau.
Một người lại anh minh, cả ngày bị thổi gối đầu gió, cũng dễ dàng cải biến, Diệp Hành cùng Ân Trường Hoan giao hảo, tương đương với việc về sau sẽ có thêm một chỗ dựa, đây chính là thứ mà vòng tay noãn ngọc không cho được.
Thế là bà rút ra trên đầu một cây trâm khảm ngọc "Quận chúa chớ có từ chối."
Nữ quyến khác thấy Diệp đại phu nhân làm vậy thì thầm hận, nhưng cũng không dám đi theo tặng lễ.
Ân Trường Hoan là quận chúa, tặng lễ cho nàng cũng không thể tùy tiện là được.
Dùng xong bữa tối, Diệp Hoàn muốn đưa Ân Trường Hoan về phủ quận chúa bị Ân Trường Hoan ngăn lại, tức giận quát "Chàng là chê cái mạng của mình quá dài đúng không? Võ công ta cao cường như vậy, còn cần chàng đưa về sao? Chờ chàng tiễn ta về thì ta có phải còn phải đưa chàng trở về không, đưa tới đưa đi không dứt!"
Diệp Hoàn sờ mũi, hậm hực nói "Quận chúa nói đúng."
Diệp Hoàn bảo hộ vệ Diệp gia tiễn Ân Trường Hoan, Ân Trường Hoan lên xe trước căn dặn Diệp Hoàn "Mấy ngày nay chàng cứ ở nơi này đi, đừng về phủ đệ của mình."
Đều là thương binh, vạn nhất có người đột kích ban đêm, có thể sống mới là lạ.
Diệp Hoàn gật đầu đồng ý "Quận chúa trong khoảng thời gian này cũng phải cẩn thận.
Chỉ sợ bọn hắn giết ta không thành, sẽ đến trút giận lên quận chúa."
"Chàng yên tâm đi." Ân Trường Hoan lòng tin tràn đầy "Ta chính là Đức Dương quận chúa đấy, bọn hắn không chịu nổi hậu quả hãm hại ta đâu."
"Mặc dù là như vậy nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn." Diệp Hoàn ân cần nói "Chỉ sợ vài người không có đầu óc làm ra."
"Ta biết." Ân Trường Hoan chọc vào lồng ngực Diệp Hoàn, có chút cứng rắn, khác so với tưởng tượng của nàng "Vậy ta về đây."
"Hôm nay bị dính mưa, trở về nhớ uống chút canh gừng."
Ân Trường Hoan bĩu môi "Ta có thể lực tốt hơn chàng nhiều, chàng vẫn là nên uống nhiều một chút thì hơn."
Diệp Hoàn lúc trở về Diệp gia thì mọi người vẫn còn ở trong viện của Diệp lão phu nhân, nhìn thấy hắn, một số người khá kinh ngạc.
Diệp Vi khó tin, Diệp Hoàn lại là hoàng tử.
Diệp Hoàn vốn có ý muốn khôi phục thân phận, huynh muội Kỷ gia cũng đã biết thân phận của Diệp Hoàn, lúc Diệp Hoàn đi đưa Ân Trường Hoan về thì Diệp đại lão gia đã công khai thân thế Diệp gia cho mọi người biết, nhưng cụ thể như Diệp Hoàn là nhi tử của Diệp Quỳnh và hoàng thượng thì Diệp đại lão gia không đề cập đến.
Có người hỏi, Diệp đại lão gia chỉ thờ ơ không nói gì.
.
"Con nói cái gì, ai là hoàng tử?" Gia Hòa trưởng công chúa khiếp sợ nhìn hai hài tử của mình, Diệp Hoàn sao có thể là hoàng tử chứ.
"Đại Lý tự thiếu khanh Diệp đại nhân."
"Làm sao có thể?"
"Mặc dù nghe rất khó tin, nhưng sự thật chính là như vậy." Kỷ Oánh Oánh nói "Chính Diệp đại nhân cũng thừa nhận rồi."
"Con mau giúp bản cung tỉnh táo lại." Gia Hòa trưởng công chúa ngã ngồi trên ghế, một mặt trầm tư.
Diệp Hoàn là hoàng tử, trách không được nàng ta không tra ra được thân thế của hắn.
Thần sắc Gia Hòa trưởng công chúa trì trệ, Diệp Hoàn là hoàng tử, hoàng đế lại tin tưởng một bề tôi như hắn, cái hoàng vị còn có phần cho người khác sao?
Nàng ta sai rồi, nàng ta không nên từ bỏ ngay từ lúc hoàng đế cự tuyệt tứ hôn cho Diệp Hoàn và Kỷ Oánh Oánh, Oánh Oánh thích Diệp Hoàn, Diệp Hoàn lại là hoàng tử, đây không phải một mối nhân duyên tốt sao?
Gia Hòa trưởng công chúa không hối hận quá lâu, nàng ta nhớ tới Triệu thái hậu.
Trước đó mẫu hậu cự tuyệt giúp Kỷ Oánh Oánh là nói thân phận Diệp Hoàn thấp kém, hiện tại thân thế Diệp Hoàn như vậy, hoàn toàn phù hợp với kỳ vọng về phu quân cho Kỷ Oánh Oánh của Triệu thái hậu ―― tân đế.
"Oánh Oánh.
" Gia Hòa trưởng công chúa bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Kỷ Oánh Oánh "Con vẫn thích Diệp Hoàn đúng không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...