Đức Dương Quận Chúa


"Vì sao không phải vậy?"
"Hả?" Ân Trường Hoan đang định ăn móng giò heo cay thì lập tức ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn Diệp Hoàn rồi trầm mặc một hồi lâu mới nói "Cái gì mà không phải vậy?"
Diệp Hoàn nhìn thẳng vào mắt Ân Trường Hoan "Vì sao không phải là ta đang ám chỉ nói muốn quận chúa chọn ta làm quận mã?"
Ân Trường Hoan không tự chủ được mà nuốt nước bọt, mắt Diệp đại nhân thật đẹp nha, giống như hai cái vòng xoáy muốn hút nàng vào vậy.

Thấy sắc mặt si mê của Ân Trường Hoan, Diệp Hoàn bất đắc dĩ thở dài, có được gương mặt này rốt cuộc là tốt là xấu đây?
Hẳn là tốt, nếu không có gương mặt này thì chỉ sợ nàng sẽ không chú ý tới hắn.

"Trường Hoan.

" Diệp Hoàn hạ thấp giọng, lời nói đầy ôn nhu mà dụ hoặc "Nói cho ta biết, vì sao không thể là ta đang ám chỉ nói cho nàng muốn ta làm quận mã?"
Ân Trường Hoan: Diệp đại nhân giống một yêu tinh hay hồ ly nhỉ?
"Diệp đại nhân." Ân Trường Hoan nghiêng đầu, nói ra nghi ngờ của mình "Huynh có phải là hồ ly tinh biến thành không vậy?"
Nếu không phải thì sao lại mê hoặc như vậy, mới vừa rồi còn muốn câu dẫn nàng.


Nàng mặc dù rất thích tướng mạo của hắn nhưng nàng không có tà niệm, sao có thể mắc lừa chứ, chỉ là...!Nhịp tim hình như đập hơi nhanh một chút, cái này cũng không thể trách nàng, Diệp đại nhân đẹp như thế, làm trái tim nàng đập liên hồi không yên.

Sắc mặt Diệp Hoàn cứng đờ, khoé mắt nheo lại.

Cúi đầu rót cho mình cốc trà lạnh, Diệp Hoàn cảm thấy hắn sắp bị chọc đến tức chết rồi.

Nhìn thấy Diệp Hoàn uống liền ba chén trà lạnh sau đó còn muốn uống tiếp.

Ân Trường Hoan thấy vậy liền dùng đũa gắp một miếng cá phi lê hấp vào bát của Diệp Hoàn, rồi ngập ngừng hỏi "Diệp đại nhân, huynh có phải là thích ta không?"
"Ta..."
"Hẳn không phải đây." Ân Trường Hoan lập tức chặn họng Diệp Hoàn, lấy tay chống cằm, như đang nói một mình mà cũng như đang nói với Diệp Hoàn "Sao huynh có thể thích ta được chứ, ta đâu có ưu điểm gì."
Diệp Hoàn: Nàng còn hiểu rõ bản thân như vậy
"Vậy còn quận chúa?"
"Hả?"
Diệp Hoàn ôn nhu hỏi "Quận chúa có thích ta không?"
Lại tới rồi, Diệp đại nhân lại bắt đầu câu dẫn nàng, không ngờ Diệp đại nhân lại có thể như thế, thật sự khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.


"Chắc là không có đâu." Ân Trường Hoan ho khan hai tiếng, cố gắng để mình không bị mê hoặc "Ta nghĩ ta chỉ là đơn thuần thích mặt của Diệp đại nhân thôi."
Không gian lập tức yên tĩnh.

"A." Diệp Hoàn lui ra sau, giọng nói khôi phục lại bình thường, nhàn nhạt nói "Là vậy sao, thế thì ta cũng không hề thích quận chúa."
Ân Trường Hoan:...!
Loại trẻ con kiểu ngươi không thích ta, vậy ta cũng không thích ngươi này là sao.

Bảo nhiêu tuổi rồi mà còn ngây ngô như thế.

"Quận chúa, người lại suy nghĩ nhiều rồi."
Ân Trường Hoan:...!Diệp đại nhân nghĩ nàng là trẻ con ba tuổi sao?
"Ăn cơm đi, nếu không dùng thì đồ ăn sẽ lạnh mất!"
Diệp Hoàn gắp miếng cá cho vào miệng, lưỡi vừa mới chạm vào thì vị cay từ khoang miệng bay thẳng lên não, ở giữa trán lập tức chảy ra tầng mồ hôi mỏng, gương mặt cũng dần đỏ lên.

Ân Trường Hoan chợt nhớ tới một chuyện, cả kinh nói "Ta quên không nói đây là cá phi lê hấp cay(*)."
(*) Cá phi lê hấp cay ( nhìn qua đã thấy cay xè mũi rùi >.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận