Con đường nhỏ rợp bóng cây của sân trường, Thẩm Miên nhàm chán ngáp một cái, quản gia đi ở phía trước đột nhiên dừng lại.
Khi ông quay lại, cậu bé đã bày ra một bộ dáng ngoan ngoãn.
Quản gia nhíu mày, giọng điệu càng trở nên trầm hơn, nói: "Có chuyện, cần phải nhắc nhở cậu."
Thẩm Miên ngoan ngoãn nói: "Dạ, xin ông cứ nói."
Quản gia nói: "Ông Thẩm từ thế hệ trước đã là gia tộc số một của Hải Thành, sau khi kế thừa tổ nghiệp, ông ấy đã phát triển tập đoàn Thẩm đến một vị trí không ai có thể lay chuyển được, cậu chủ, có mấy lời ngài nghe có thể không xuôi tai, cảm thấy ông già này bảo thủ không thể nói lý nhưng đây là sự thật -- Điều mà Thẩm gia cần là một đòn người thừa kế có thể chèo chống đòn dông, cậu chủ chỉ sợ ngài không thể đảm nhiệm."
Thiếu niên cụp mắt xuống, trong đôi mắt đen xinh đẹp hiện lên một tia u buồn.
Cậu nhỏ nhẹ nói: "Con, con biết, con không thông minh cũng không có đủ tư cách làm người thừa kế của cha..."
"Cậu chủ, có lẽ ngài không hiểu ý của tôi."
Lão quản gia ngắt lời cậu, trịnh trọng nói: "Cậu chủ tự nhiên không có năng lực kế thừa Thẩm gia nhưng bây giờ Thẩm gia công khai cậu chủ với bên ngoài và cũng chỉ có ngài nên cậu chủ không chỉ đại diện cho bản thân mà còn là thể diện của toàn bộ Thẩm gia."
Thẩm Miên che dấu không kiên nhẫn trong mắt, ông già này nói tới nói lui chính là muốn nói cậu không biết nhục chứ sao.
Một quản gia lại muốn quản việc nhà của chủ nhân.
Lão quản gia nói tiếp: "Nếu cậu chủ dù chỉ có chút lòng biết ơn đối với ngài Thẩm, xin đừng làm những chuyện khiến ngài Thẩm và nhà Thẩm hổ thẹn nữa."
Nói xong những lời này, ông khom người cúi thật thấp, quay người lên xe, chiếc Bentley màu đen nhanh chóng biến mất khỏi sân trường.
Thẩm Miên nheo mắt lại, đã có chút không vui nói: "Chẳng lẽ tôi chỉ có thể đứng đấy để ông ta dạy dỗ?"
Hệ thống: [Kí chủ cũng có thể chọn ngồi.]
"Bạn đừng tỏ ra dễ thương với tôi, vậy bạn sắp xếp thông tin chưa?"
[Đã sắp xếp xong, bây giờ bắt đầu chuyển giao.]
Vài giây sau, một cái tên xuất hiện trong đầu Thẩm Miên -- Lục Nhất Hàn.
Sau đó, không còn từ nào nữa.
Thật bất ngờ đấy, Thẩm Miên hỏi: "Chỉ có một người trong danh sách?"
Hệ thống nói: [Theo yêu cầu của kí chủ, trong số tất cả những người tiếp xúc với nguyên chủ chỉ có Lục Nhất Hàn đáp ứng yêu cầu nam trên 17 tuổi, không có họ hàng thân thích và ngoại hình cao hơn 80 điểm.]
...!Lục Nhất Hàn à.
Bên cạnh cây ngô đồng, mười mấy nam sinh cao lớn có nói có cười mặc đồng phục bóng rổ đang đi về phía sân bóng rổ.
Đội bóng rổ sẽ tập luyện vào buổi trưa, tất cả các thành viên đều phải tham dự.
Thẩm Liên nhìn thoáng đã thấy Lục Nhất Hàn trong đám người, những cậu bé mười bảy mười tám tuổi, vóc người thon dài, ngoại hình vô cùng nổi bật, mái tóc nâu đen mượt mà, khóe môi luôn có một đường cong ấm áp.
Đây là một người đi đến bất cứ nơi nào đều sẽ làm người khác chú ý.
Thiên mệnh chi tử: get√
Đáng tiếc còn non quá, cậu không quá thích cái tuổi này lắm.
Hệ thống an ủi cậu: [Ít nhất là về mặt sinh lý, đã đủ tuổi rồi.]
Thẩm Miên miễn cưỡng chấp nhận câu nói này.
Vì nhiệm vụ, chuyện không có cách giải quyết thì phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục (buông tay).
Hệ thống hỏi: [Không đi xem buổi huấn huyện của đội bóng rổ sao?"
Thẩm Miên trề môi nói: "Bây giờ đi cũng không có ý nghĩa gì nữa, huống chi, dựa theo tính cách của nguyên chủ thì không thể nào chủ động đi tới chỗ đông người."
Lý do quan trọng nhất là cậu không thích âm thầm theo đuổi người khác.
***
Chập tối, tan học.
Thẩm Miên vừa bước ra khỏi lớp, không ngạc nhiên chút nào khi thấy Vương Sâm, người này cà lơ phất phơ dựa vào hành lang, hút thuốc như ở chốn không người.
Bọn họ không cùng lớp nhưng nguyên chủ hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy hắn, người này đối với Thẩm Thanh có vẻ "có tình cảm".
Thẩm Miên nhịn tính tình xuống, coi như chơi với hắn một hồi.
Nếu mà so sánh Vương Sâm trông rất thiếu kiên nhẫn, hắn phủi khói bụi, nói: "Lại đây."
Thẩm Miên đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Vương Sâm xì khẽ một tiếng, bước về phía trước, phun ra một vòng khói vào khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Miên.
"khụ, khụ khục..."
Cậu bé đột nhiên khó chịu ho lên một tiếng, sống mũi khẽ nhúc nhích, hai mắt ngân ngấn nước.
Hệ thống: [...]
Nó lờ mờ nhớ kí chủ biết hút thuốc đó.
Mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều không ai nghĩ vậy, kể cả Vương Sâm người cách Thẩm Miên gần nhất.
Vương Sâm nhếch môi mỏng nở một nụ cười xấu xa, nắm chiếc cằm tinh xảo của cậu bé, nói: "Tao bảo mày qua, mày không nghe thấy sao?"
Thiếu niên ngước đôi mắt ngậm nước lên, nhìn hắn một cái, lông mĩ khẽ rũ xuống nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.
Vương Sâm chợt va vào trong đôi mắt đào hoa đó, tim đập thình thịch một tiếng, trong lòng thoáng bối rối.
"Cứt, không nói lời nào là câm điếc thật sao."
Hắn hơi bực bội dập tát tàn thuốc trên tay rồi kéo Thẩm Miên đi ra ngoài.
Cậu bé rốt cuộc dường như không chịu nổi, mạnh mẽ thoát ra khỏi ràng buộc của hắn, nói: "Buông, buông ra."
Giọng nói như mèo kêu đó cào nhẹ trong lòng Vương Sâmm ngoài ngứa ra thì vẫn là ngứa.
Hắn tăng thêm sức lực, hừ cười: "Nói thêm hai tiếng nữa cho tao nghe coi, y như con gái, rên ở trên giường nhất định càng thêm vui tai."
Cậu bé bị hắn kéo đến, xấu hổ cắn môi, hai má ửng hồng.
Vương Sâm không khỏi dời tầm mắt, hồi lâu mới thấp giọng chửi mắng một tiếng, nói: "Trước kia sao không để ý, mày lớn lên có khuôn mặt yêu tinh?"
Nói rồi vươn tay nhéo một cái.
Vương Sâm ra tay không nặng không nhẹ mà gương mặt kia lại quá mềm, ngay lập tức đỏ lên.
Thẩm Miên bị đau, trong mắt lướt qua một tia sáng yếu ớt, cậu nắm lấy tay Vương Sâm, cắn mạnh xuống.
Vương Sâm ngạc nhiên, bởi vì kinh ngạc đến mức không kịp ngăn cản, chờ đến khi định thần lại, hắn đã thấy trên mu bàn tay rướm máu.
Đáng lẽ hắn phải tức giận, nhưng đối mặt với vẻ mặt hoảng sợ đó, vậy mà hắn chỉ muốn kéo vật nhỏ cắn người này ôm vào trong ngực, sau đó...!
Sau đó làm gì?
Vương Sâm sợ hãi toát mồ hôi lạnh bởi suy nghĩ của chính mình.
Hắn đang định phản ứng, tay chân cậu bé đang luống cuống, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía sau hắn.
Vương Sâm quay đầu lại, lông mày thoáng nhướng lên.
Có một chiếc ô tô sang trọng màu đen đang đậu ở cổng trường, người đàn ông mở cửa bước chậm về phía bên này, trên khuôn mặt đẹp trai mang theo sự lạnh lùng khiến cho người ta sợ hãi.
Thẩm Diễm.
"Cha, cha ơi..."
Vương Sâm chế nhạo với xưng hô này, trong nháy sắc mặt đổi thành tươi cười, nói: "Thẩm tổng."
Thẩm Diễm liếc nhìn cổ tay đỏ ửng của Thẩm Miên.
Vương Sâm biết điều buông tay ra.
Rõ ràng chẳng quan tâm hơn mười năm, bây giờ lại đóng vai một người cha yêu thương, thú vị nha."
Hắn ngả ngớn cười nói: "Con với A Thanh chỉ đang đùa giỡn thôi, Thẩm tổng cũng biết, tính cách A Thanh hướng nội, ít bạn bè, con là người bạn duy nhất của cậu ấy, đúng không, A Thanh?"
Thẩm Miên trợn tròn mắt trong lòng nhưng chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Thẩm Diễm khẽ cau mày, hắn giơ tay nắm lấy tay con trai, làm chậm giọng điệu nhất có thể nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Cậu bé khẽ gật đầu, lớp vỏ luôn chống lại dường như trong phút chốc mềm ra.
Vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Diễm lập tức dịu đi rất nhiều, lạnh lùng nhìn Vương Sâm một cái, nói: "A Thanh không cần bạn bè."
Cậu có chính mình là đủ.
Nhìn hai cha con rời đi, nụ cười trên mặt Vương Sâm dần dần phai nhạt.
Đi, hắn giơ tay lên, vết sẹo trên tay rất sâu còn dính máu, khắc dấu răng ngay ngắn của cậu bé.
Gương mặt xinh đẹp bị kinh sợ lại một lần nữa hiện lên trong đầu hắn.
Đi
Mắt hắn híp lại, lẩm bẩm nói: "Khá thú vị."
***
Nhà Thẩm.
Thẩm Diễm nhìn lại đứa nhỏ, mặc đồng phục học sinh đàng hoàng với mái tóc dài quá mức rối bù lộn xộn, luôn cúi đầu, một bộ dáng người nhát gan.
Dù như thế vẫn trêu chọc tới người phiền phức.
Kể từ khi bỏ kính ra, đứa nhỏ giống như một chiếc hộp Pandora bị mở ra, trở thành một yêu tinh đầy mê hoặc.
Mà ngay cả hắn, đều bị mê hoặc rồi.
Hắn nâng cằm cậu bé lên, ép cậu ngước mặt, hỏi: "Lúc nào biết cắn người?"
Cậu bé vừa phồng má vừa cẩn thận lắc đầu.
Thẩm Diễm mỉm cười.
Hắn hỏi: "Nếu cha không đến kịp thì con làm sao có thể thoát thân được?"
Thẩm Miên nghĩ, nếu như không phải đã đoán chắc Thẩm Diễm sẽ đến, cậu làm sao sẽ dám cắ con chó đêin Vương Sâm?
Vào buổi trưa hôm nay cậu ám chỉ cho Thẩm Miên, mình ở trường học trôi qua cũng không dễ dàng gì, dựa theo tình yêu thương tràn đầy của người Thẩm Diễm, chắc chắn sẽ để cho người ta điều tra tình hình của mình ở trường.
Chỉ cần hắn điều tra thì hắn nhất định sẽ đích thân đến.
Tất nhiên, những thứ này hắn không có khả năng nói.
Chỉ thấy cậu bé mấp máy môi hòng, khẽ lắc đầu, nói:"Thật ra, con cũng không biết, may là cha tới."
Trái tim Thẩm Diễm thoáng nhói một cái.
Đứa nhỏ cho tới nay vẫn luôn lo lắng sợ hãi như vậy, không ai có thể dựa vào.
Hắn không biết nói ra lời an ủi.
Đều do hắn ho tới nay vẫn luôn bỏ bê đứa nhỏ này, mặc cho cậu bị khi dễ, bị bắt nạt.
Hắn gật đầu, nói: "Đúng vậy, may là cha tới."
Thẩm Miên cảm thấy bầu không khí vừa đúng nên muốn làm nhiệm vụ chi nhánh.
Cậu đang muốn mở miệng, Thẩm iễm đã buông cậu ra, sửa sang ống tay áo, nói: "Tối nay có bữa tiệc, về rất khuya nên con nghỉ nghơi sớm đi."
"...."
#Muốn tìm hiểu tắm mát xa không?#.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...