Dựa Vào Làm Ruộng Ta Xây Dựng Giang Sơn Thịnh Thế
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, nơi đi qua bắn lên một mảnh bọt nước.
Trong tiếng mưa nên tiếng vó ngựa không quá rõ ràng, nhưng mà càng ngày càng gần nên Thành Tĩnh Phong đang ngủ cũng hơi nhíu mày.
Đoàn người giục ngựa, rất nhanh đã cưỡi ngựa tới trước căn miếu rách nát mà Thành Tĩnh Phong đang ở, lưu loát xoay người nhảy xuống ngựa đi vào miếu.
Vốn dĩ bởi vì là ngày mưa nên ánh trăng bị che đậy rất nhiều, chỉ có thể nhìn thấy tình huống chung quanh một cách lờ mờ, bên trong căn miếu lại càng tối tăm hơn.
Trong bóng đêm truyền tới giọng nói vui sướng.
“Không nghĩ căn miếu rách này cũng không tệ lắm, rộng rãi lại còn không bị dột, chúng ta có thể nghỉ ngơi ở chỗ này”
Có một giọng nói tục tằng khác vang lên.
“Ai có thể nghĩ tới buổi trưa mặt trời vẫn còn nóng bức, kết quả cơn mưa này nói đến là đến, nếu không phải cơn mưa này làm cho con đường bị lầy lội thì chúng ta đã sớm vào thành rồi”
Lúc này, một trận ho khan rất nhỏ vang lên.
Mấy người đi vào miếu lập tức ngừng trò truyện, nhanh chóng bày trận, rút đao cảnh giác về hướng phát ra âm thanh.
“Ai ở đó!”
Thạch Hải vội lấy ra mồi lửa được giấy dầu bọc lại, lấy tài liệu ngay tại chỗ để đốt lửa.
Rất nhanh ánh lửa mỏng manh đã sáng lên, mang tới một ít ánh sáng cho căn miếu cũ nát.
Tầm mắt của mấy người đều nhìn vào một thân hình nhỏ gầy ở góc miếu.
Ngụy Định cũng không ngoại lệ, ánh mắt hắn khóa chặt vào thân hình ở cạnh tường kia.
Mặc dù ánh lửa cũng không quá sáng, nhưng mà dựa vào thị lực của bọn họ thì việc thấy rõ toàn cảnh cũng không phải vấn đề.
Chỉ thấy góc miếu kia chắc là đã được quét dọn, sạch sẽ hơn xung quanh rất nhiều, một người mảnh khảnh dựa vào tường, mặc quần áo bằng vải thô, vẫn còn đang không ngừng ho khan, hiển nhiên là cực kỳ khó chịu.
Chắc hẳn chính là ăn mày ở gần đây, đã tới căn miếu này để tránh mưa trước bọn họ.
Thành Tĩnh Phong hít phải bụi đất nên không ngừng ho khan, sau khi cổ họng đỡ hơn thì nàng mới nhìn về phía đám người vừa mới tiến vào.
Vốn tưởng rằng chỉ là đội tránh mưa tầm thường, hiện tại nhìn thấy thì lại không phải như vậy.
Người cách nàng gần nhất này cao mét chín, mặt đầy râu ria, cơ bắp cả người nổi lên, thanh trường đao đang cầm trên tay chắc phải có trọng lượng mấy chục cân.
Quần áo của bọn họ đều có màu sắc giống nhau, chỉ có người nam tử đứng ở phía sau người đàn ông cường tráng kia là mặc một bộ quần áo màu xanh lơ đậm, hình thức rộng thùng thình, dùng một cái đai lưng màu xanh ngọc có hoa văn hình hổ thắt lại bên hông.
Eo thon vai rộng, thân hình thẳng tắp, chính là hình tượng nam tử mà lúc trước nàng thích nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...