Hai người cùng yên lặng, mẹ Đại Đổng không muốn tỉnh lại, hoặc là đã tỉnh rồi nhưng không muốn mở mắt, đó là việc mà không ai có thể quyết định được.
“Lúc nào thuận tiện, em muốn tới thăm bác.” Chu Lạc nghĩ một lát, lại bổ sung thêm một câu: “Theo phép lịch sự, em cũng nên tới thăm bác”.
Đại Đổng không phản đối, Chu Lạc hỏi địa chỉ xong, cô hẹn tới thăm sau khi tan làm.
Hôm nay là ngày làm việc, ngày nào còn làm ở đây thì vẫn phải tiếp tục làm. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý có thể phải ra đi bất cứ lúc nào, nhưng một người luôn nhận tiền thưởng vì làm việc chăm chỉ như Chu Lạc vẫn dập thẻ đến đúng giờ làm như thường ngày.
Vừa bước vào cửa tòa nhà làm việc, Chu Lạc đã cảm thấy có điều gì đó khang khác. Còn về việc điều gì đó khang khác nhất thời không thể nói ra được, chỉ là tình hình đã tới mức vô cùng tồi tệ, nhưng cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần nhắm mắt bịt tai làm việc của mình, sẵn sàng ra đi mà thôi.
Quả nhiên sau cuộc họp, điện thoại nội bộ reo vang, bí thư mời cô đến phòng họp. Chu Lạc đã thu dọn hết đồ đạc của mình, có thể tiến hành bàn giao công việc bất cứ lúc nào, khi bước ra cửa, còn ngoảnh đầu lại nhìn một lượt khắp phòng làm việc đã gắn bó với cô trong mấy năm trời, chuẩn bị tâm lý thật tốt kiên quyết quay đầu bước về phía phòng họp.
Phòng họp chứ không phải phòng làm việc của bí thư, xem ra trước khi nghỉ việc còn phải chịu một trận phê bình nữa. Hy vọng lớp áo giáp bảo vệ của cô còn đủ vững chắc, mong rằng sẽ không chết một cách thảm hại.
Vừa bước vào, Chu Lạc đã cảm thấy bất ngờ, ngoài lãnh đạo các bộ phận và lãnh đạo của viện ra, còn có cả thầy Vương – sư tổ của cô ngồi đó, lại có cả người phụ trách phía nhà xưởng của dự án mà cô từng mắc sai lầm. Làm gì vậy, đối chất trực tiếp ư? Cô đâu có chối bỏ trách nhiệm, bản kiểm điểm cũng đã nộp rồi còn gì.
“Tiểu Chu, mau lại đây ngồi, chúng tôi đang bàn về việc của cô đấy.” Bí thư mỉm cười, lại còn nhiệt tình hơn cả thường ngày, khiến Chu Lạc càng thêm thấp thỏm. Vị lãnh đạo này vốn có biệt danh nụ cười của hổ, lẽ nào bản thân mình lại gặp thêm chuyện xui xẻo khác?
Chu Lạc cố gắng ngồi xuống thật nhẹ. Chủ trì cuộc họp là bí thư, nhưng người chỉ đạo rõ ràng là vị vụ trưởng từ Bộ tới. Chỉ giải quyết việc của cô mà phải phiền tới đích thân ngài Vụ trưởng đã là một việc kỳ lạ rồi, vậy nên kết quả của cuộc họp càng khiến người ta cảm thấy kỳ lạ hơn.
Thầy Vương, người thầy mà cô hết mực kính yêu, lại nhận hết trách nhiệm về mình trong dự án với nước ngoài bị thất bại, đồng thời còn có chứng cứ là những công văn giấy tờ do chính tay thầy Vương ký. Cô không đủ tư cách, các chứng từ có chữ ký của thầy Vương là thật, nhưng mọi người đều biết, cô là người làm trực tiếp, sao có thể rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm được.
Người phụ trách phía xưởng sản xuất còn kỳ lạ hơn. Trước đó đã đôi co với cô rất lâu, hòng muốn đổ hết trách nhiệm sang cho cô. Nói rằng xưởng sản xuất của anh ta rất khó khăn, vất vả lắm mới xin được dự án cải tiến trang thiết bị cơ bản, nếu xảy ra chuyện gì, tiền không có được, một số lượng lớn công nhân sẽ phải nghỉ việc. Vậy mà lần này, anh ta lại thành thực nhận khuyết điểm trước lãnh đạo của các bộ phận, nói rằng xưởng của họ lần đầu tiên làm dự án, chưa quen với trình tự làm việc, nên mới để xảy ra cục diện như ngày hôm nay, đã làm liên lụy đến viện thiết kế, liên lụy đến kiến trúc sư Chu… lại nhận hết trách nhiệm về phía mình.
Thế nên với tư cách là một kiến trúc sư trưởng còn trẻ tuổi, Chu Lạc chỉ bị lãnh đạo của Bộ và của viện nhắc nhở vài câu rằng kinh nghiệm còn chưa đủ, cần nỗ lực hơn, cố gắng hơn để báo đáp tổ quốc, lại còn đùa thêm mấy câu: “Nghe nói kiến trúc sư Chu vẫn còn độc thân, đừng quá vì công việc mà quên việc tư, công việc phải làm cho tốt, vấn đề cá nhân cũng phải sớm giải quyết đi thôi”.
Chu Lạc cảm thấy thật mông lung – ai có thể cho cô biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Suy nghĩ một lát, Chu Lạc quyết định đi tìm thầy Vương. Thầy Vương gần đây chuyên tâm viết sách, muốn đúc kết kinh nghiệm thiết kế thành những con chữ để lưu lại cho thế hệ mai sau, rất ít khi tới viện, Chu Lạc cũng hiếm khi gặp được thầy.
“Tiểu Chu, thời gian trước thầy bị ốm nặng phải nằm viện, xảy ra chuyện lớn như vậy sao con không nói với thầy?” Đợi đến khi trong phòng họp chỉ còn lại hai người, khuôn mặt của thầy Vương toát lên vẻ quan tâm và yêu mến.
Chu Lạc đỡ ông ngồi xuống, khẽ nói: “Đây vốn không phải trách nhiệm của thầy, hà tất phải gánh oan ức giúp con?”.
Thầy Vương lắc đầu cười khà khà, “Thầy làm công việc thiết kế này suốt năm mươi năm, không nhớ nổi đã tham gia bao nhiêu dự án đầu tư nước ngoài, những kinh nghiệm trong đó thầy còn không rõ hay sao? Con là đứa trẻ thông minh lanh lợi, lại có năng lực, ngọc còn có vết, cũng có thể nói điều đáng quý nhất ở con là luôn cương quyết giữ đúng nguyên tắc, nhất định là con đã động chạm tới lợi ích của một vài người”.
Lâu lắm rồi, đây là câu nói chân tình nhất mà cô nghe ở tòa nhà làm việc này, câu nói còn được thốt ra từ người thầy mà cô ngưỡng mộ và tín nhiệm hơn bất kỳ người nào khác. Chu Lạc nhất thời không kiềm chế được, nước mắt lã chã rơi, thầm nghĩ cho dù ngày hôm nay tội danh được xác định, thậm chí bị đuổi việc, nhưng có câu nói này của thầy cũng đủ lắm rồi.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, lớn bằng ngần này rồi còn khóc nhè sao.” Thầy Vương đưa bàn tay gầy guộc đầy vết nám nhè nhẹ vỗ lưng Chu Lạc, khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng. Làn da đồi mồi và mái tóc bạc của thầy khiến cô cảm giác như được gặp lại ông ngoại mình, nước mắt lại rơi mau hơn.
“Nhưng nếu như vậy thì danh tiếng của thầy sẽ bị tổn hại, chưa biết chừng còn bị phê bình trong toàn viện, con…” Thầy Vương là người có vị thế cao trong giới, chỉ vì một cô học trò mà bị ảnh hưởng, Chu Lạc cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị thầy Vương xua tay ngăn lại.
“Thầy cũng sắp thành người thiên cổ rồi, lời thề cống hiến vì đất nước năm mươi năm cũng đã thành hiện thực, hà tất phải để ý chút hư danh. Con đường đi của con sau này còn dài, giống như một cây nhỏ phải trải qua bão táp phong ba, nhưng nếu vừa mới thành hình đã bị sâu bọ gặm nhấm, ảnh hưởng tới sự sinh trưởng. E rằng nếu có nằm yên trong mồ rồi, thầy vẫn không thể yên lòng được đâu.” Nói xong lại bật cười khà khà.
Chu Lạc vốn không phải người vòng vo, cũng biết những điều thầy nói đều là sự thật, thầy Vương sớm đã nghỉ hưu rồi, cấp trên căn bản không thể có những án kỷ luật nặng với thầy. Trong lòng mặc dù vẫn có cảm giác như ban nãy, nhưng vẫn nở nụ cười, vui vẻ trò chuyện với thầy, cho tới khi lái xe và người giúp việc tới đón thầy, lại hẹn một hôm nào đó sẽ tới thăm thầy.
Sự xuất hiện của thầy Vương thì rất dễ giải thích, còn người phụ trách phía xưởng sản xuất kia có chút kỳ lạ. Tuy nhiên mối quan hệ giữa Chu Lạc và anh ta chưa đủ sâu sắc để trút bầu tâm sự, không tiện hỏi trực tiếp, chỉ có chút nghi ngờ khi bàn giao công việc mà thôi.
Không ngờ anh ta lại rất thẳng thắng, hì hì cười ngượng nghịu rồi nói: “Kiến trúc sư Chu, tôi tốt nghiệp ở trường đại học công nông binh, mặc dù cũng là sinh viên, nhưng không hề tốn nhiều giấy mực, không thể so sánh với thành phần trí thức chính hiệu như cô được, vì vậy cô đừng ngại, cứ coi tôi như loại người thô lỗ là được rồi”.
Người đó châm một điếu thuốc, sau khi hút một hơi rồi mới nhận ra tấm biển cấm hút thuốc lá trước mặt, đang trong lúc do dự xem có nên dập điếu thuốc đi không, thấy Chu Lạc ra hiệu không vấn đề gì, anh ta dù ngoài miệng nói xin lỗi nhưng khuôn mặt rạng rỡ như hoa, lại hít một hơi thật dài.
“Tiểu Chu, tôi gọi cô là Tiểu Chu không sao chứ? Kiến trúc sư Chu, kiến trúc sư Chu nghe kỳ quá.” Chu Lạc bất mãn gật đầu, vì nóng lòng muốn biết chân tướng sự việc, cô bèn vui vẻ đáp: “Đương nhiên là không sao cả, nếu xét về tuổi tác, tổng giám đốc Lý còn đáng tuổi cha chú của tôi ấy chứ”.
Tổng giám đốc Lý bấy giờ mới nói tiếp: “Bậc cha chú thì tôi không dám, tôi mặc dù là người thô lỗ, nhưng cũng hiểu lý lẽ. Dạo trước quả thực là tôi có lỗi với cô, tôi thừa nhận. Nhưng công xưởng không phải của mình tôi, toàn bộ công nhân trong xưởng mong chờ khoản tiền đó từ rất lâu rồi. Nếu không vì khủng hoảng kinh tế, cải cách thiết kế cơ bản không thể đến lượt cái xưởng nhỏ quê mùa lạc hậu chúng tôi, nếu làm sai, tôi từ chức nhận lỗi cùng không có gì đáng lo, nhưng nếu khoản tiền đó có vấn đề, tôi thật chẳng còn mặt mũi nào mà quay về nữa”. Tổng giám đốc Lý lại thở dài nói tiếp, “Vì vậy tôi chỉ có thể đẩy trách nhiệm về phía cô, tôi cũng dò hỏi rồi, việc này với cô chỉ là chút sai sót trong công việc, cùng lắm cũng chỉ bị phê bình kiểm điểm chút thôi”.
Đúng vậy, phê bình kiểm điểm so với kế sinh nhai của tất cả mọi người trong công xưởng, nặng nhẹ có thể phân rõ được. Chu Lạc thầm cười đau khổ, người ta cũng không ngờ rằng bản thân mình còn có nhiều vấn đề như vậy, đúng không.
“Vậy, hôm nay, anh…,” Vì vậy mọi việc hôm nay mới kỳ lạ như thế, anh ta không sợ khoản tiền đó có vấn đề hay sao?
Tổng giám đốc Lý quay nhìn xung quanh, thấy thật sự không có người nào khác đang để ý tới họ mới làm ra vẻ người trong nhà, nói: “Tiểu Chu, làm người phải có khí phách là đúng, nhưng thật sự có chuyện rồi thì chỗ nào dựa được ta đành phải dựa thôi. Những người trẻ tuổi, đôi khi vẫn quá lý tưởng chủ nghĩa, nhớ lại khi chúng tôi còn trẻ…”.
Mơ mơ hồ hồ nghe anh ta luyên thuyên một hồi, Chu Lạc mới lờ mờ đoán ra, có người ở cấp trên chỉ thị việc của cô phải xử lý “công bằng”. Các lãnh đạo không hiểu ý cấp trên, đã đưa ra mấy phương án, đều bị trả lại. May mà có một thư ký lanh lợi, thầm so sánh tốc độ nhanh chậm của việc phương án xử lý bị trả lại, mới giúp lãnh đạo hiểu được hàm ý của từ “công bằng”.
Thật ra cũng không thể nói bản lĩnh của lãnh đạo kém cỏi, chủ yếu do người ra chỉ thị giải quyết việc Chu Lạc cũng là người tiếp nhận ý kiến của nhân vật đương quyền của tổng công ty. Phép vua thua lệ làng, không có chỉ thị cụ thể, cũng chẳng ai dám làm ngược lại cả.
Giờ đây tất cả những việc liên quan đến con người chỉ cần một cuộc điện thoại, một câu xử lý “công bằng”, sự việc đã thay đổi hoàn toàn, người ủng hộ phía sau lưng Chu Lạc là ai, cũng tương đối khiến người ta tò mò.
Sau khi nhận được lời đảm bảo rằng khoản đầu tư sẽ không xảy ra vấn đề, bản tính thích buôn chuyện của tổng giám đốc Lý trỗi dậy. Muốn dò hỏi chút nội tình từ phía Chu Lạc, tiện thể thiết lập mối quan hệ, để có thể tiếp cận được với “Đảng phái thái tử” như trong lời đồn đại. Không ngờ chẳng tìm hiểu được thông tin gì, ngược lại còn đưa ra không ít vấn đề từ phía mình. Bước ra khỏi tòa nhà làm việc, gió lạnh thổi tới, tổng giám đốc Lý mới ý thức được rằng, ban nãy Chu Lạc đã bàn giao công việc với anh ta, đó có nghĩa là dự án sau này sẽ do người khác đảm nhiệm. Vậy nhiệm vụ gánh tội cho cô của anh ta đã hoàn thành rồi, hay vẫn chưa hoàn thành đây?
Trên thực tế, Chu Lạc còn mơ hồ hơn cả tổng giám đốc Lý về việc bản thân cô còn phải chịu trách nhiệm về sai sót hay không. Cho dù ở dự án đầu tư ra nước ngoài, cô đã thoát tội, nhưng dự án với xưởng sản xuất của tổng giám đốc Lý, sai sót của cô vẫn còn đó, thông báo kỷ luật cũng được gửi khắp hệ thống rồi, sau này dù có cải chính thế nào cũng chỉ là ngụy biện, lãnh đạo trong viện cũng rất thông minh khi giảm nhẹ sự việc. Nhưng miệng lưỡi thế gian khôn lường, cô thoát được tội một cách khó hiểu như vậy, ngược lại, lại trở thành đề tài cho đám người thích buôn chuyện trong viện mất thôi.
Sau đó, liên quan tới đối tượng kết hôn và chân tướng việc ly hôn của cô, người đứng sau lưng cô rốt cuộc là ai, lại trở thành một chủ đề bàn luận mới.
Đương nhiên, Chu Lạc không có diễm phúc được tận tai nghe thấy những lời đồn đại này, nhưng dùng ngón tay ngón chân cũng có thể đoán biết được chiều hướng câu chuyện.
Những ngày tháng thu hút sự chú ý của mọi người, chưa từng là cuộc sống mà Chu Lạc yêu thích, hơn nữa khi mà cả lãnh đạo, cấp trên đều khách khí với cô, chỉ sợ nói ra câu gì đắc tội với cô, những ngày tháng đó mặc dù thuận lợi nhưng cũng không hề thoải mái chút nào.
Chu Lạc vẫn quyết định xin nghỉ việc, đương nhiên trước khi xin nghỉ, cô vẫn muốn tìm ra “nhân vật đương quyền” đã gọi điện thoại là ai.
Phạm vi không thể quá lớn, thực ra nhân vật đáng ngờ nhất chỉ có hai người, một là bố cô – Chu Thanh Bách, một là ngài Lịch – Lịch Chủy. Những người khác, nếu có tâm thì bất lực, nếu có thế lực thì lại vô tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...