Dựa Vào Đâu FULL


17.
Tống Hạn Triết là một người hơi cố chấp, Trần Yếm vẫn luôn biết.

Nhưng hễ là thứ mà hắn đã xác định thì không ai có thể cướp đi, cho nên Tống Hạn Triết giơ tay tát Trần Yếm, anh không bất ngờ chút nào.
Giữa họ từng có rất nhiều lần giận dỗi, nhưng lần nào cũng là Trần Yếm chủ động xin lỗi, bất kể người sai là ai, giữa họ luôn là như vậy.
Nhưng dựa vào đâu chứ?
Trong tình yêu giữa những người đồng tính, bên tiếp nhận có thể trắng trợn làm tổn thương người khác vậy à?
Đờ cờ mờ.
Trần Yếm lùi lại một bước, trước đây khi nhìn Tống Hạn Triết, ánh sáng trong đôi mắt đong đưa, đến bây giờ đã dần dần lặng như tờ.

Anh giơ tay lên vuốt tóc mái rối ra sau, đột nhiên cười khẩy một tiếng, anh hít một hơi thật sâu, giơ nắm đấm lên nện thẳng vào mặt Tống Hạn Triết.
Tống Hạn Triết bị nắm đấm này đánh cho ngu người, trong thời gian ngắn vẫn chưa phản ứng lại, lại bị Trần Yếm nâng gối đánh vào bụng, cơn đau nhói đến đột ngột, hắn đành phải cong người hít vào, hộp giữ ấm rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lanh lảnh.

Mà sợi dây luôn trói lấy Trần Yếm, đã đứt trong hôm nay.
Trần Yếm không chờ hắn ổn định lại, giơ chân đạp hắn một cú thật mạnh, khiến hắn ngã xuống đất không đứng dậy được.


Sự thù hận của anh lộ hết ra ngoài, đá từng cú hung ác vào phần bụng không thể chịu đựng.

Nắm đấm va chạm, cổ họng nghẹn ngào, lời cầu xin vỡ vụn, còn có từng tiếng nức nở bên tai Trần Yếm, đều khiến Trần Yếm đỏ mắt, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
Trần Yếm thở hổn hển, nhặt hộp cơm giữ nhiệt lên, bàn tay tức đến nỗi run rẩy vặn hộp cơm ra, sau đó úp nó xuống, mặc cho nước cháo mang theo độ ấm đổ lên tóc, lên mặt và lên quần áo Tống Hạn Triết.

Hạt gạo và nước cháo sền sệt dính vào nhau, Tống Hạn Triết nằm rạp trên mặt đất, vừa bẩn vừa nhếch nhác.
Trần Yếm cụp mắt nhìn hắn, như đang nhìn rác rưởi gì đó, anh ngồi xổm xuống vỗ vỗ hộp giữ nhiệt lên mặt Tống Hạn Triết, giọng nói lại dịu dàng không tưởng nổi: “Tống Hạn Triết, nhìn thấy chưa, đây mới là tôi.”
Máu, mồ hôi và nước mắt, là những thứ trước kia Tống Hạn Triết cho Trần Yếm, hôm nay Trần Yếm trả về nguyên vẹn.

Họ hôn môi sau lưng đạo đức, liên lụy nhau trên bờ vực đau khổ, tình yêu của Tống Hạn Triết là bẩn thỉu giấu kín trong góc tối, là đáng buồn, là sai lầm.
Trần Yếm cầm tay trái của Tống Hạn Triết, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út ra, không quan tâm Tống Hạn Triết đang ấp úng kêu đau.

Quá trình tháo ra rất đau, nhưng Trần Yếm mặc kệ, như là không nhìn thấy ngón tay đỏ ửng của Tống Hạn Triết.
Tống Hạn Triết nhìn anh chằm chằm, khóe mắt rơi lệ, không chờ hắn thở một hơi, Trần Yếm lại kéo hắn lên.

Tống Hạn Triết nhũn nhẹo chân bị Trần Yếm đè lên lan can, bụng đau đến mức hắn gần như sắp không đứng thẳng được, nước cháo và hạt gạo từ từ chảy xuống gương mặt phiếm hồng của hắn, vừa đau vừa nhói.
Trần Yếm túm tóc Tống Hạn Triết, quay mặt hắn lại đối mặt với mình, vẻ mặt dịu dàng, trong thoáng chốc, Tống Hạn Triết như quay về buổi trưa một tháng trước.


Trần Yếm mặc tạp dề gấu nhỏ ngây thơ nấu cơm trong bếp, ánh ban mai ấm áp rơi trên người anh, Trần Yếm quay đầu lại gọi hắn ăn cơm.
Nhưng hắn nhanh chóng hoàn hồn lại, vì trong đôi mắt của Trần Yếm tràn đầy chán ghét, không có chút nhiệt độ nào.

Trần Yếm nói: “Tống Hạn Triết, nhìn cho kỹ đây.”
Tống Hạn Triết trơ mắt nhìn chiếc nhẫn kia bị Trần Yếm vứt đi, nhẫn kim cương chỉ chói mắt dưới ánh sáng trong giây lát, sau đó yên lặng rơi xuống góc tối.
Trước kia Trần Yếm nghĩ rằng chỉ cần Tống Hạn Triết nói một câu xin lỗi, có lẽ hắn vẫn chưa nát đến trình độ nhất định, Trần Yếm vẫn có thể dạy hắn cách yêu một người.
Nhưng thời gian nói lời xin lỗi đã quá muộn.
Không có cái nào đúng cả.
Cho nên Trần Yếm đã nhìn rõ điều này, đột nhiên cảm thấy không quan trọng.

Câu trả lời có hận không, có yêu không cũng không quan trọng nữa, không có ý nghĩa gì, thật sự.
Nhảy vào hố lửa này thật vô nghĩa.
Có đáng không?
Không đáng chút nào.

Cút mẹ mày đi yêu với chả không yêu.
Lần này Trần Yếm quyết tâm, ngay cả bàn tay túm tóc Tống Hạn Triết cũng nổi gân xanh: “Đây là lần cuối cùng, Tống Hạn Triết, nếu có lần tiếp theo, tao sẽ đánh chết mày.”
18.
Chu Nham ngồi đối diện, trong tay cầm menu, ánh mắt lại đang lén lút quan sát Trần Yếm.
Lần trước tóc của Trần Yếm che đi vết sẹo trên trán, Chu Nham cũng không chú ý đến.

Mấy ngày nay Trần Yếm đã sửa lại tóc, vết thương trên trán tự nhiên cũng lộ ra.
Trần Yếm đã chú ý đến ánh mắt tự cho rằng đã che giấu này, anh mím môi thở dài một tiếng, nhìn nhau với Chu Nham khiến người đối diện sững sờ, sau đó cười với anh: “Sao vậy anh?”
Trần Yếm lắc đầu, ánh mắt nhìn vào đôi mắt hơi nhướng lên của cậu trai đối diện: “Nhìn tôi làm gì? Nhìn menu.”
“Anh đẹp trai mà.” Chu Nham chống đầu, lộ ra một cái răng nanh: “Anh đẹp mới nhìn anh chứ.”
Lời nói này ít nhiều gì cũng mang ý ám chỉ.
Trần Yếm cụp mắt xuống, chậm rãi chuyển hướng tách trà, giọng trầm hơn: “… Nhìn menu đi.”
Chu Nham nghe lời anh cười hì hì đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn dính trên người Trần Yếm không buông tha.

Nhìn đến khi Trần Yếm ngước mắt lên, cũng nhìn vào cậu.
Dù ở nước ngoài Chu Nham đã tạo thành tính cách không sợ trời không sợ đất, nhưng ở trước mặt Trần Yếm chỉ có thể thu lại nụ cười, dáng vẻ lưu manh cũng bớt lại, dè dặt hỏi anh làm sao, sợ khiến Trần Yếm không vui.
Trần Yếm thấy cậu như vậy thì cười vài tiếng, cảm thấy cậu trai này cực kỳ thú vị.

Giống như thú con ra vẻ chững chạc, rõ ràng móng vuốt chưa mọc dài, vẫn muốn bộc lộ tài năng trước sư tử đực: “Làm sao? Không cho nhìn à?”

Chu Nham biết Trần Yếm dùng lời nói vừa rồi của cậu để ghẹo cậu đây mà, cậu lắc đầu, cười cong mắt, từ trong cổ họng bật ra vài chữ khàn khàn: “Anh muốn nhìn thì nhìn đi.”
“Hoặc là…” Cậu hơi rướn người đến gần Trần Yếm, gần như là ghé vào tai Trần Yếm hạ giọng nói: “Anh nhìn em nhiều vào, em sẽ rất vui.”
“…”
Trần Yếm cố gắng bỏ qua hàm nghĩa sâu xa của câu nói này, mặc cho ánh mắt đối phương trượt xuống từ cổ áo mình.
Chu Nham thấy anh không có phản ứng quá lớn, ánh mắt không kiêng nể gì chuyển từ bàn tay khớp xương rõ ràng đặt trên chân anh lên eo anh, cuối cùng trượt lên đùi Trần Yếm.

Càng nghĩ càng cảm thấy chân của Trần Yếm rất rắn chắc, không biết quấn ở ngang hông…
“Vẫn không ngồi lại à?”
Lời nói của Trần Yếm cắt ngang ánh mắt không cầm được của Chu Nham, cậu vô thức ngồi xuống theo lời Trần Yếm.
Thôi, cậu cũng không muốn khiến cục cưng mất tự nhiên.
“Anh ơi, những gì em nói với anh là thật đấy.” Chu Nham đưa menu cho nhân viên, miệng vẫn tiếp tục lời nói vừa rồi: “Chỉ cần anh nhìn em nhiều hơn, em có thể cho anh mọi thứ…”
Trần Yếm hơi nhướng mày, tỉnh bơ nhấp một ngụm trà, vừa không trả lời, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, dáng vẻ không để lời nói của cậu vào lòng.
Chu Nham cũng không buồn, cong môi nửa người nằm ườn trên ghế da như không xương.
Sau mấy lần thăm dò này, thái độ của Trần Yếm từ đầu đến cuối luôn mơ hồ không rõ, nếu bây giờ lại gây ra chuyện gì đó, không chừng sau này sẽ không có cơ hội ăn cơm cùng nhau.
Khi theo đuổi ai đó, dù sao cũng phải có kiên nhẫn.
Cậu lại không bao giờ thiếu kiên nhẫn.
Bữa cơm này hơi im lặng và xấu hổ vì những lời nói lúc đầu của Chu Nham, cũng may Chu Nham liên tục tìm chủ đề, làm cho bầu không khí tốt hơn trước đó rất nhiều.
Chu Nham điều chỉnh cảm xúc chỉ trong chốc lát đã khôi phục như thường, còn chọn bừa vài đề tài nói chuyện với Trần Yếm, lại đột nhiên hỏi: “Anh ơi, vết thương trên trán anh có nghiêm trọng không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui