Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Edit: Chun

Tô Mộc Thần nhìn đống đồ chơi sáng lóa dưới ánh mặt trời của Duệ Duệ, thằng bé đang rất tập trung vào món đồ chơi xếp gỗ của mình.

Khó có được một ngày nghỉ cuối tuần, nếu là trước đây anh nhất định sẽ ngủ cả ngày đến khi nào tự tỉnh dậy mới thôi, sau đó đến tối hẹn mấy người bạn đi bar uống vài ly, gặp gỡ vài cô gái, nhưng từ lúc xuất hiện tiểu quỷ này, cuộc sống phóng khoáng trước đây của anh đã sớm ra đi không có ngày trở lại.

Trẻ con ngủ sớm nên đương nhiên sáng cũng sẽ dậy sớm.

Buổi sáng hôm nay anh còn chưa tỉnh ngủ mà thằng bé đã dậy rồi, nó chớp đôi mắt to tròn nhìn anh chăm chú, dù là ai nếu bị người ta nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng sẽ chịu không nổi mà phải thức dậy. Duệ Duệ thấy anh dậy, lập tức dán cái miệng nhỏ xinh còn chưa đánh răng lên má anh, hôn chụt một cái.

“Ba ba yêu, ba ba…”

Duệ Duệ chu môi vặn vẹo thân mình, cố gắng trèo lên trên người Tô Mộc Thần, đôi tay nhỏ bé ôm lấy mặt anh, ra sức nhéo nhéo.

Bị quỷ con làm phiền như vậy còn ngủ được mới lạ.

“Đừng nghịch, ngủ thêm lúc nữa đi con.”

Tô Mộc Thần ti hí đôi mắt nhập nhèm, ôm lấy Duệ Duệ đang không ngừng giãy dụa, nhẹ ấn đầu thằng bé vào trong ngực mình, nhưng càng khiến bé chống cự ghê hơn.

“Ba ba, ô…”

Tiểu quỷ kia cựa quậy vài lần không được, ấm ức kêu to, giọng trẻ con lanh lảnh lại hơi gấp gáp, rơi vào tai Tô Mộc Thần giống như tiếng kêu từ địa ngục.

Cuối cùng Tô Mộc Thần cũng hoàn toàn tỉnh táo, mặc dù trong lòng rất không tình nguyện, nhưng vẫn buông lỏng tay ôm Duệ Duệ để cho tiểu phiền nhiễu trong ngực ngồi dậy, chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn anh.

Lúc đó anh thật sự không muốn làm cha của tiểu quỷ này một chút nào, anh không chịu nổi tên nhóc này nữa, lúc anh muốn đi ngủ thì bé tỉnh, lúc anh tỉnh thì bé muốn đi ngủ…

Nhớ lại tình cảnh thấm đẫm máu và nước mắt khi rời giường lúc sáng sớm, Tô Mộc Thần cảm thấy vô cùng đau đầu, hơn nữa tình trạng như hiện tại không biết còn phải kéo dài bao lâu nữa, vừa nghĩ đến thôi đã thấy đau khổ rồi.

Tô Mộc Thần ngẩng đầu lên nhìn tiểu quỷ đang rất thích thú chơi một mình kia. Thực ra đứa trẻ này rất ngoan, rất biết nghe lời, lại dễ thỏa mãn, về cơ bản không cần người khác phải trông bé, chỉ cần cho ăn ba bữa đúng giờ, buổi tối hầu hạ tắm rửa, đánh răng, rửa mặt cho bé là được.


“Duệ Duệ…”

Tô Mộc Thần cất tiếng gọi, tiểu quỷ kia lập tức quay đầu lại, nó nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Tô Mộc Thần đang ngồi trên sofa, suy nghĩ một chút rồi đứng lên, sau đó đưa cái chân ngắn lũn cũn trèo lên đùi Tô Mộc Thần ngồi, ngẩng đầu nhìn anh.

Khóe miệng Tô Mộc Thần cong lên, đưa tay sờ mái tóc mềm mại của bé.

Đây là lần đầu tiên anh cẩn thận quan sát Duệ Duệ, khi mới gặp, Tô Mộc Thần chỉ cảm thấy thằng bé rất giống mình, nếu không anh sẽ chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện nhận con, việc này quá sức kì dị.

Tô Mộc Thần không phủ định rằng lúc ban đầu anh nghĩ đây chỉ là quỷ kế của Hạ An Nhiên, nhưng sau mấy ngày nay ở chung với nhau, cuối cùng anh đã hoàn toàn loại bỏ suy nghĩ đó, Hạ An Nhiên, người phụ nữ kia căn bản chính là một kẻ thô lỗ.

Anh cảm thấy cô ta không hề có ý nghĩ khác thường nào đối với mình, nếu như không phải vì Duệ Duệ, đảm bảo cô ta sẽ rất phóng khoáng phất tay áo bỏ đi.

Tô Mộc Thần ngắm kỹ đứa trẻ ngồi trong lòng mình, tuy rằng gương mặt của bé cực kỳ giống anh, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện có nhiều đướng nét của Hạ An Nhiên, ví dụ như cặp mắt to tròn, khóe miệng cong cong, nhất là lúc bé nhếch môi cười, có phần giống cô ta.

Tô Mộc Thần suy nghĩ, mình và Hạ An Nhiên thực sự chưa từng phát sinh quan hệ sao?

“Ba ba?”

Duệ Duệ gọi anh, có lẽ vì thấy Tô Mộc Thần gọi bé mà lại không nói lời nào nên đành phải thắc mắc.

“Duệ Duệ, con chơi vui có không?”

Tô Mộc Thần liếc mắt nhìn món đồ chơi đã được ghép lại, Duệ Duệ rất thích món đồ chơi này, từ khi anh mua về, chỉ cần có thời gian là thằng bé lại mang ra chơi, chơi hoài không thấy chán.

Duệ Duệ gật đầu, tự nhiên hỏi: “Ba muốn chơi với con không?”

Tô Mộc Thần im lặng, anh đã qua cái tuổi ngồi chơi đồ chơi rồi, mà dù có muốn anh cũng sẽ không chơi mấy đồ trẻ con này.

“Mẹ con…”


Khi nói ra hai chữ “mẹ”, Tô Mộc Thần ngây người. Thực ra Hạ An Nhiên cũng không quen với cách xưng hô đó, nhưng giữa họ và tiểu quỷ này thực sự có quan hệ máu mủ.

” Hai ngày tới mẹ con không về nhà, con và ba sẽ ngủ cùng nhau.” Tô Mộc Thần xoa đầu Duệ Duệ, thông báo cho nó tin tức, anh phải báo sớm không đến tối nó lại đòi Hạ An Nhiên thì khổ.

“Vì sao mẹ không về nhà ạ?”

Duệ Duệ chớp đôi mắt to tròn, hỏi.

Bởi vì mẹ con và ba con không hề có quan hệ kết hôn, chuyện này thật kì quái. Tô Mộc Thần mím môi, thầm im lặng oán thán trong lòng.

Đương nhiên anh sẽ không nói với một đứa trẻ về loại chuyện cao thâm khó hiểu này.

“Bởi vì, mẹ phải về nhà bà ngoại.”

Tô Mộc Thần trả lời, thầm nghĩ nếu Duệ Duệ đã gọi Hạ An Nhiên là mẹ, thì đương nhiên ba mẹ của cô sẽ phải gọi là ông bà ngoại rồi.

“Ồ.”

Duệ Duệ lên tiếng, giống như hiểu được lời anh nói.

“Duệ Duệ biết bà ngoại không?”

Tô Mộc Thần hỏi, Duệ Duệ gật đầu ngay.

“Biết ạ.”

Duệ Duệ cúi đầu, nằm úp sấp trên đùi Tô Mộc Thần lật lật quyển tạp chí trong tay anh, thằng bé xem không hiểu nên chỉ nghiêm túc ngắm mấy bức ảnh.

“Khi bà ngoại nghe thấy con gọi bà là bà ngoại, bà liền không vui…” Duệ Duệ chu môi, như thể chuyện đó mới phát sinh ngày hôm qua vậy. Ai bảo trí nhớ của trẻ con không tốt, thực ra trong lòng bọn chúng rất nhạy cảm.


Tô Mộc Thần lờ mờ đoán được chuyện đó xảy ra khi nào, chắc là vào ngày đầu tiên anh và Hạ An Nhiên gặp mặt. Anh có thể tưởng tượng được cảnh tượng gà bay chó sủa khi đó, may mà anh không ở cùng bố mẹ, nếu không e là tình cảnh của anh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

“Ba ba… Khi nào mẹ trở về?” Duệ Duệ buồn thiu.

“Ba không biết.” Tô Mộc Thần kéo dài âm thanh.

Vấn đề này, anh quả thực không rõ. Đương nhiên Tô Mộc Thần cũng muốn Hạ An Nhiên sớm quay lại, nếu không ngày ngày anh sẽ phải hát ca khúc “Cô nhanh về đi, một mình tôi không chống đỡ nổi…”

Tô Mộc Thần nhìn cái đầu nhỏ của tiểu quỷ đang gối lên đùi mình, cảm giác phiền toái lúc đầu chợt biến mất. Dù sao kết quả AND cũng đã nói thằng bé là con trai mình, chi bằng cứ sống với bé một thời gian xem sao, thực ra anh cũng không cảm thấy quá phiền toái.

Ít nhất anh cũng thấy việc thỉnh thoảng tranh cãi ầm ĩ cùng Duệ Duệ rất thú vị, cuối cùng nhìn tiểu quỷ kia khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem cũng có cảm giác rất đặc biệt.

“Duệ Duệ, chúng ta ngủ trưa nào.”

Tô Mộc Thần mỉm cười, véo cái cằm trắng mịn của Duệ Duệ, nhấc bé lên.

“Chúng ta ngủ trưa cho béo nhé.”

Tô Mộc Thần ôm cơ thể mềm mại nhỏ bé vào trong ngực, anh không thể không thừa nhận, cảm giác cánh tay nhỏ ôm cổ anh thật dễ chịu, người thằng bé cũng mập mạp, chạm vào rất thích, làn da của bé còn mang theo mùi thơm của sữa.

Ở nhà trẻ, mỗi buổi trưa các bé đều được cho đi ngủ, Tô Mộc Thần cảm thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, chắc sẽ không có việc gì phải ra khỏi nhà, chi bằng ôm tiểu quỷ mập mạp này đi ngủ trưa, bù cho lúc sáng phải dậy sớm.

“Vâng ạ.”

Duệ Duệ không phản đối lời đề nghị của Tô Mộc Thần, nó gật đầu, giãy dụa muốn xuống đất, rồi chạy ùa vào phòng ngủ.

Tô Mộc Thần tiện tay ôm đống đồ chơi của Duệ Duệ, đứng dậy đi vào phòng, thả tất cả xuống dưới giường.

Duệ Duệ cảm thấy rất thú vị, toét miệng cười hì hì, nó vừa cười vừa nhào vào trong lòng Tô Mộc Thần.

“Con cười cái gì, tiểu quỷ kia.”

Tô Mộc Thần đưa tay cù nhẹ lên người Duệ Duệ khiến bé càng cười hăng hơn.

“Ba ~~ ba…”


Duệ Duệ vừa cười vừa phản kháng, tay cũng học theo Tô Mộc Thần cù loạn lên người anh, chơi đùa một lúc khiến cái áo sơ mi trắng của Tô Mộc Thần trở nên xộc xệch.

“Cởi…cởi…”

Duệ Duệ cảm thấy thật không công bằng, tay nó nhào tới cởi cúc áo, miệng còn ra lệnh cho Tô Mộc Thần cởi áo sơ mi ra.

“Được rồi, tiểu quỷ, đi ngủ thôi!”

Tô Mộc Thần nắm lấy móng vuốt nhỏ bé của Duệ Duệ đang đặt trên cúc áo sơ mi của anh, nếu còn tiếp tục chơi, không chừng tên nhóc con này càng chơi càng tỉnh, kế hoạch ngủ trưa cũng sẽ tan thành bọt nước mất.

Tô Mộc Thần kéo tấm chăn mỏng trùm qua đầu tên tiểu quỷ vẫn chưa từ bỏ ý định cởi áo sơ mi của anh, rồi vội vàng nằm xuống bên cạnh, nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ.

Duệ Duệ gỡ được cái chăn ra đã thấy Tô Mộc Thần đang ngủ.

“Ba ba? Baaaa…?”

Duệ Duệ gọi hai tiếng, không thấy Tô Mộc Thần phản ứng, bèn chu môi, rúc đầu vào lòng anh chuẩn bị ngủ trưa.

Ngốc nghếch!

Tô Mộc Thần từ từ mở mắt, đáy lòng khẽ mỉm cười, tên nhóc con này sao có thể đáng yêu như vậy chứ?

Anh nói muốn ngủ trưa thực ra là vì nhất thời cao hứng nên nói vậy thôi, đâu phải muốn ngủ là ngủ ngay được.

Đang suy nghĩ xem có nên ngủ một giấc hay không, Tô Mộc Thần mơ hồ nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa phát ra từ phòng khách.

Chìa khóa căn hộ của anh không mấy người có, ai sẽ đến vào lúc này chứ?

Tô Mộc Thần cúi đầu nhìn Duệ Duệ, bé đã ngủ khì từ khi nào.

Anh cẩn thận đứng dậy, ra khỏi phỏng ngủ, vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy người mới nói mấy hôm nữa sẽ không tới – Hạ An Nhiên.

“Là cô?”

Tô Mộc Thần không ngờ Hạ An Nhiên sẽ đến đây, anh nghĩ thầm, không phải vì cô không yên tâm về Duệ Duệ nên mới trở lại chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui