Cậu ta nhanh chóng xếp đống quả vào trong giỏ cho tôi.
Cái giỏ đầy đến mức khiến Nam ngồi ngắm nghía soi xét y hệt kiến trúc sư.
Tôi cạn ngôn nhìn cậu ta, mới không gặp mấy tuần mà cậu ta ngốc trở lại luôn rồi.
- Ông để vào trong ngăn ấy!
Tôi gượng gạo gợi ý, Nam cười trừ, lúng túng đặt chỗ quả còn lại vào trong ngăn rồi tiện tay thay luôn chỗ hoa má tôi cắm mấy hôm trước.
Làm xong xuôi, cậu ta ngồi xuống ghế, tôi để ý thấy cậu ta cúi gằm xuống, hai tay vẽ thành những nét loằng ngoằng bối rối.
Chắc...
** cậu hối lỗi lắm, đã thế tôi phải khịa cho chừa luôn!
- Bà...
làm sao không?
- Ông nhìn coi có sao không?
- Không, thấy bà khỏe như trâu à!
Mặt mũi tôi tối đen lại, chưa kịp khịa khà gì thì cậu ta đã chẹn ngang cảm xúc của tôi như vậy, tụt cả mode, dỗi thực sự luôn!
- Ông đến làm gì, không có gì lượn mẹ đi!
Tôi quay mặt, lạnh giọng phũ phàng nói.
- Bà vẫn giận tôi à...
tôi xin lỗi!
- Lượn!
Cảm xúc trong giọng tôi vẫn không đổi, quả thực, ngày hôm đó tôi vẫn còn rất giận! Nếu không phải do cậu ta thì có lẽ An với tôi đã không như này, nói cách khác, Uyên với cậu ta đột nhiên thân thiết và cũng có nghĩa cái trò đó một phần do cậu ta cùng Uyên bày ra.
Tuy nhiên, tôi thực sự không muốn như vậy, từ lâu tôi đã coi Nam là bạn, một người bạn tri âm, tri kỉ!
- Um...
vậy...
tôi về! Bà nghỉ cho khỏe đi!
Nam khẽ nói, trong thanh âm của cậu ta có nấc nghẹn ngào nhưng đâu vì thế mà tôi mềm lòng.
Cậu ta đứng dậy đi ra ngoài, tôi đưa mắt lén nhìn dáng cậu ta lủi thủi đi ra.
Thôi thì hơi quá đáng, mà quá đáng cho cậu ta chừa cái tội chơi ngu!
Một lát từ lúc cậu ta đi ra, trong lòng tôi nổi lên đợt bồn chồn lo lắng kì lạ.
Con buồn ngủ ở đâu vơ vẩn đậu lên mí mắt tôi, tôi đứng dậy, đi dửa lại cái mặt cho tỉnh táo tý!
" Rào...
rào..."
Tôi đưa tay hứng lấy dòng nước đang xả mạnh xuống rồi xốc lên mặt cho tỉnh táo lại! Trong chiếc gương bóng loáng là gương mặt đầy những vết sẹo còn đang lành, nước lạnh ướt đẫm, nhỏ giọt hai bên tóc mai, đã lâu rồi tôi chưa trông thấy chính bản thân tôi trong gương, giờ trông lại, cũng hơi là lạ!
" Bốp"
Tiếng bạt tay vang lên đột ngột làm tôi giật mình sững lại.
Tôi ló ló cái đầu tính rón rén đi tiếp nhưng giọng nói sau đó cất lên khiến tôi không khỏi tò mò đành nép mình trong tường hướng ra đằng sau nghe tiếp!
- Ai cho mày đẩy An hả?
- ...
- Tao đã nói mày không được đụng vào An, sao mày dám!
- ...
- Mày...
" Bịch"
Tôi thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt.
Phan Ngọc Nam cậu ta thẳng tay đẩy Phương Uyên ngã xuống đất, đôi mắt cậu ta như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt, cảm giác sát khí đằng đằng này không hề giống vẻ ngốc nghếch hằng ngày của cậu ta chút nào.
- Thế đã sao?
Nam cười lên ngạo nghễ rồi quay lưng đi, mi tâm tôi nhíu lại, tai dỏng lên tập trung lắng nghe.
- Bộ cô tưởng chỉ như vậy là chia cắt được hai người họ?
- Nhưng mày cũng không được động tới An!
- Ừ, nhưng ai bảo hắn ta dám bỏ cậu ấy đi.
- Thì mày muốn chia cắt hai người họ mà!
- Thế cũng không được!
Nam quay ngoắt lại, hai tay bóp chặt lấy bả vai Uyên, ánh mắt cậu ta lúc này khiến tim tôi hụt đi một nhịp.
Rất đáng sợ! Trông không khác những gì người ta miêu tả Tu la, nếu không quen cậu ta, tôi sẽ chẳng bao giờ tin cậu ta sẽ có mặt ngốc nghếch đáng yêu như vậy!
- Mày điên rồi!
Uyên hét lên rồi vùng vẫy thoát khỏi tay Nam, Nam cũng cười hờ rồi buông tay ra
- Như thế, không phải tốt sao, dù sao bây giờ cậu ta cũng chỉ còn biết cô và cậu ta cũng tin cô là người cứu mạng cậu ta.
Cô nên cám ơn tôi hơn là trách mắng!
Uyên cúi mặt xuống, trầm ngâm không nên lời.
Một lát sau cô ta đứng dậy, gương mặt bình tĩnh trở lại sắc thái ban đầu mà nở nụ cười.
- Hợp tác tốt!
Nam cũng không ngoại lệ, đưa tay ra nhận lấy cái bắt tay đó, khóe môi cậu ta cong lên ung dung, khoái trá!
Tôi đần thộn ra, đứng chôn chân tại chỗ, cảm giác tê rân rân dần lan ra làm tôi muốn ngã ngay tại chỗ.
Ừm, thì ra là vậy, cũng chỉ có vậy mà thôi...
trước giờ...
trước giờ...
tôi cũng chẳng biết phải nói làm sao nữa! Mọi thứ trong tôi như loạn hết cả lên, trước đã loạn, giờ càng thêm loạn.
Vốn cứ ngỡ tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng cái bắt tay ban nãy, đủ, quá đủ, đủ để chứng minh mọi suy nghĩ thường trực ở tôi không hề sai một chút nào." Coi như, nhìn nhầm người đi".
Tôi thầm nghĩ, gượng nở một nụ cười, điều tôi quan tâm nhất bây giờ có lẽ "cậu ta chỉ còn biết mình cô"!
***
Qua dãy hành lang dài dằng dặc, tôi đưa mắt nhìn vào căn phòng nhỏ còn sáng đèn.
Hai tay tôi miết trên cánh cửa, do dự mãi cũng đẩy cửa mà bước vào.
Hoàng An vẫn còn ngủ say, hai mắt cậu ta nhắm nghiền lại lộ ra hàng lông mi dài xinh xắn.
Đột nhiên, cái khoảnh khắc này bình yên tới lạ.
- Ơ, Linh!
Tiếng nói vang lên khiến tôi bừng tỉnh, tôi đưa tay mau chóng lau đi giọt nước mắt vẫn còn đang lăn dài.
Là Hạ Phương Uyên, cô ta...
- Đến...
rồi à!
Tôi còn chưa kịp nói gì thì đã có giọng nói khác chen vào.
Trái tim tôi nhói lên một khắc, quay đầu lại: Hoàng An, cậu ta tỉnh từ lúc nào tôi chẳng hay!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...