Đưa Nhầm Sói Lên Giường

Phần 48 : Lần Này Là Người Của Công Chúng .

Bước chân Dương Hiểu Tình dừng lại trước một căn phòng trống, ngoài tiếng gió không có gì làm phiền. Cô bắt đầu cụp đôi mắt sắc lạnh xuống, cất giấu nó vào một nơi vào đó. Cũng chỉ đơn giản lâu rồi cô không nghĩ nổi lí do thành ra như vậy là gì? Cuối cùng khi trở thành một động thể yếu đuối, kết quả vẫn quy về một đáp án.

Gần về một khoảng cô đọng mọi chuyện đều yên ổn, cô hiện tại cũng không có nhiều mệt mỏi. Chỉ thở dài một hơi mọi chuyện hình như đều ổn hơn. Nhưng kẻ mất không phải đã chết mà chỉ là trò đùa lừa gạt tâm can. Cô cũng im lặng cười một cách chế giễu, còn để cho ai xem sự yếu ớt chỉ có thể là quá mức ngu ngốc.

Bóng đêm vẫn chung tình không phụ lòng bất kì ai, thậm trí cảm giác bi đát nó dành cho lại cô độc thấm nhuần xương cốt. Chỉ có thể khắc sâu, không thể xóa nhòa nhưng lại khiếm lòng người yên ổn sau một đêm. Ngược lại người đàn ông chỉ để lại sự bất an, lo sợ. Thâm độc hơn ngàn lần, nói một hứa một đủ để phụ nữ nhớ một đời.

Sự bình yên bỗng như ly thủy tinh mỏng manh va chạm với mặt sàn. Vừa tạo nên khoảng khắc đẹp nhưng lại làm nhơ nhớt sàn gạch. Lỡ một mảnh đâm vào chân, chỉ có thể đứng lại xem xét. Có kẻ kiên cường, sẽ cố gắng bước tiếp. Nhưng dù là ai ít nhất cũng có xúc cảm, đáng hay không đáng đều tùy hoàn cảnh thương tâm.

Vẻ mặt Dương Hiểu Tình tựa như mây đen u ám, lạnh lẽo phủ kín cả tiết trời oi bức. Mọi thứ cô cảm nhận được là sự bộn bề của lối đi, lồng ngực như bị tơ duyên thít lại mà ngào thét lên. Lý trí sau đó cũng hòa nhập với tâm can ẩn hận hòa lên một được nét tinh tế của con dao sắc bén. Giống như ý trí muốn rời bỏ hiện tại, rời bỏ cái giằn vặt của nỗi nhớ. Tình thương của con người cô chưa mất, chỉ là cô oán hận kẻ đó quá rồi.

Năm năm xa cách, không phải một lần. Đã từng là 2 lần, đã từng vừa ở bên nhau không lâu anh đã bỏ đi. Hoa còn chưa tặng, lời yêu còn chưa nhòa. Lần này anh thất hứa, anh lừa dối con người này. Thực chất cô không đủ khoan dung để tha thứ, hiện tại mọi thứ đều ổn kể cả thiếu anh.

Tiếng chuông điện thoại vẫn mang một câu." Ngày kìa không có đất trống để người đi trên chạng đường. Ngày tới có thể người đã cắt lấy chất dinh dưỡng đem tôi đi.. " Đã lâu, cách đây 3 năm nó là món ăn của Dương Hiểu Tình. Cô yêu thích những thứ đậm đã, khó hiểu, u ám đôi phần. Vài câu hát buồn yên ổn hơn tất cả.

Đầu dây được bắt máy đã vội lên tiếng. " Chị.... Đang làm gì vậy? " Dương Tử Hàn vội vã gọi tiếng chị nhưng nhanh chóng dừng lại chậm rãi hỏi.

Ánh mắt Dương Hiểu Tình hạ xuống, cô đưa tay lấy điếu thuốc trong túi áo khoác mỏng. Chẳng biết sao cô lại đúc trong đó nhưng thực sự cũng cho qua như là may mắn. " Mới chuẩn bị thuyết trình cho cuộc họp ngày mai. Có gì sao? "

Phía kia trở nên gấp gáp hơn ,âm thanh lo lắng cũng đủ để trở thành niềm tin vững chắc cho đối phương . Dương Tử Hàn nhấc vài bước chân trên sàn gỗ rồi bình tĩnh lên tiếng." Ngày mai chị hủy cuộc họp đi. Chú bị thương trong trận rồi. "


Ánh mắt Dương Hiểu Tình tựa lửa bén rơm, bỗng rực cháy. Nụ cười trên môi cô ẩn hiện trong lần khói thuốc trở nên ma mị, độc tàn chiếm trọn. " Trần Mặc Cảnh còn sống sao? "

Giọng nói thiếu nữ lạnh ngắt, câu hỏi cũng thẳng thắn đến mức cổ họng cô sau đó cũng nghẹn lại. Đã lâu rồi cô không cho phép mình gọi cái tên đó. Giờ nghĩ ra nó vẫn có tác dụng cảm hóa cô. Chỉ vừa nghe đến họ Trần, cô chưa kịp biết tên lòng đã hồi lại.

Thực ra lâu nay cô còn thương!

Thực ra lâu nay cô rất căm hận anh!

" Anh ta còn sống đúng chứ? " Âm thanh như bị rơi xuống vực bi thương, vừa cất lời ai oán đã lan rộng. Cô cũng chỉ mong bấy lâu nay anh không lừa cô..

" Phải, là đối thủ lâu nay của chị. Là kẻ mới kí hợp đồng làm ăn lâu dài với chị. Là anh ta. " Dương Tử Hàn giấu không được, nghe tiếng lòng qua các từ dần khác, cậu cũng chỉ biết nói rõ sự việc. Nếu hôm nay chị ấy không khóc, ngày mai là kẻ lạnh nhạt trước cuộc họp chắc mệt lắm. Lâu nay chị ấy đã vậy, tính tình khó đoán.

Nụ cười Dương Hiểu Tình cũng nở rộ hơn, cõi lòng như bị bó chặt. Chỉ cảm thấy thắt lại, cảm giác cứ như tìm được đồ bị mất nhưng lại không hoàn hảo như ban đầu. Ngoài im lặng không thể oán trách. Lòng cũng như suối chảy, bên cạnh cậu em trai cô cũng không có nhiều thứ để giấu. Hơn 10 năm trước, mọi chuyện nó đều biết.

" Chuẩn bị tài liệu kĩ càng, cuộc họp vẫn diễn ra bình thường. Chị đâu phải sợ, chị muốn xem họ sống tốt không.. "

" Nếu tốt sao bao lâu này lại lẩn trốn. "

Cuối cùng là một câu nói khiến đối phương bật cười, tiếng cười của Dương Tử Hàn gần như muốn đập nát cái còn người lạnh lẽo ấy. Cậu nhịn không nổi sự ngu ngốc của câu nói ấy, chính ra chị ấy còn yêu.

" Anh ta thì tốt hơn chị nhiều, cứ ngước mắt lên. Chị sẽ nhìn thấy, bấy lâu nay là bị một người đàn ông phụ bạc. " Âm thanh nóng giận ngưng lại.


Dương Hiểu Tình cũng tắt máy, cô cầm điếu thuốc rời khỏi phòng rồi đi tới thẳng nơi tập thể hình. Âm thanh va chạm mạnh với bao cát gần như bao trọn cả một không gian, cứ liên hồi những âm thanh nặng nề của phẫn nộ.

Đà tấn công ngày càng mạnh, lớp vải cuốn bên ngoài đã lâu không vì lực tác dụng lên vật mà rách mủn dần. Máu cũng rỉ dần ra trên mu bàn tay, nhưng gần như mọi chuyển chỉ tiếp diễn theo chiều hướng tồi đi.

" Nhẹ nhẹ thôi. Mình không muốn cậu bị thương đâu.. " Ân Chi cần cốc nước lọc, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn từng đường tấn công lên bao cắt. Lòng cũng xót thay.

Không lâu sau đó, Dương Hiểu Tình thả người giữa không trung rồi ngã xuống sàn gỗ. Người cô đã ướt đẫm mồ hôi nhưng nóng giận cũng vơi đi đôi phần. " Lấy nước.. " Cuối cùng cô cũng thương bản thân mình đôi chút nhưng bóng người con gái vừa đi, cô giữ vững không nổi xúc cảm.

Nhớ vẫn là nhớ..

[... ]

Không gian căng thẳng của cả một tập đoàn mãi đến lúc gần bắt đầu mới ổn định lại. Dương Hiểu Tình khi đó cũng từ xe bước ra, phong thái cao ngạo khiến ai cũng kính trọng cúi chào. Phóng viên cũng vây kín cô, nghề của họ là vậy. Tìm được chút tin cũng là cả bữa ăn.

Dương Hiểu Tình không đoái hoài nhiều, cô vẫn đưa những bước chân chậm rãi về phía thang máy. Chỉ là khi cánh cửa mở ra mọi thứ đã trở nên nặng nề hơn không gian hồi đầu.

" Vào không? "Người đàn ông đưa tay định ấn số,nhưng vừa nhìn thấy thiếu nữ ánh mắt cũng lặng xuống mà hỏi. Vẫn là chung một người, nhưng mỗi lần gặp lại tất cả đều xa lạ đến mức chỉ tôn trọng hỏi nhau như kẻ qua đường.

Ánh mắt lạnh lẽo hạ xuống, bước chân cũng không quá miễn cưỡng bước vào trong. Dương Hiểu Tình không có bất cứ động thái nào ngoài sự yên lặng. Cô tựa như đóa hoa giả, dù có đẹp đến mấy cũng chỉ dùng để tô sắc mọi thứ còn lại đều im ắng.

Số tầng để lên phòng họp cũng gần đến, thời gian đủ để hai người cảm nhận được cuộc sống của đối phương. Cho đến khi cánh cửa khé mở, người đàn ông cũng không đủ nhẫn nại. Bàn tay cũng vội ấn chọn đến tầng cuối cùng.


Anh gần như gặp phải kẻ thương, nhưng thân xác ướm đầy tội lỗi không biết bắt chuyện với kẻ bên sao. Lâu rồi không đứng gần đến vậy, cô ấy gần như nguộn lạnh hơn xưa.

Trần Mặc Cảnh quay người nhìn con người bên cạnh, ánh mắt cũng vô tình va phải vết thương tím bầm trên mu bàn tay cô. Có cái gì đó kích động lại xúc cảm anh, chỉ là xót xa nhìn lên thứ anh từng hành hạ. Cuối cùng đã tận mắt lại gần nhìn thấy, nhưng không tìm nổi một tư cách để hỏi han. Cuối cùng vẫn đội lốt một con sói, dụ dỗ lời thương tựa như lời chỉ đường cho cô bé. Dẫn dụ vào đường tình yêu của anh, cũng như mở lối gặp thần chết.

Bàn tay hai bên vô tình chạm nhau, cảm giác nhói lên từ cả hai trái tim. Giống như đang nối lại chút thương tâm, nhưng sự oán hận hằn sâu của thiếu nữ lại đốt đi sợ dây mỏng manh. Ánh mắt cô có chút lạnh lẽo trong nụ cười ấm áp. Có lẽ nó khiến nhiều người cảm thích, nhưng khi vừa nhận lấy nó bàn tay Trần Mặc Cảnh đã vội buông ra.

Thời điểm để anh nhận ra cô lấy lại mọi thứ, từ bỏ anh chỉ đơn giản như vậy thôi. Không quá cồng kềnh, chỉ là cô đã không nhìn anh như một kẻ nhẫn tâm. Hiện giờ cô coi như một kẻ dưng, nụ cười ánh mắt đều toát lên sự chán ghét. Ấm áp đến mấy cũng đều có ẩn ý.

Dương Hiểu Tình bước gần về phía người đàn ông, nụ cười trên môi phai dần. Ánh mắt cô hơi cụp xuống, có chút lạnh nhạt trong cách đối xử. " Trần Mặc Cảnh... "

Cái tên được gọi trong sự nghẹn ngào, ánh mắt đã đỏ hoe nhưng không thể cảm nhận được bất cứ điều gì. Cô nhìn anh với tất cả lòng oán hận, tự trách suốt 3 năm cố gắng để nhìn một người lành lặn bỏ rơi mình. Hóa ra cô hận không sai, cô oán anh ta không sai.. Tất cả là anh ta phụ cô, đã từng để cô biến thành kẻ cô độc trong cả thế gian.

Sự lạnh lẽo như một hình thể hiện lên, bản thân Dương Hiểu Tình lần này tự nhấn thang máy. Giọng cô hạ thấp xuống, tất cả như một cách cô thỏa mãn chính mình. Âm thanh tuyệt tình tựa như lưỡi dao, khứa dần vào huyết mạch. " Giám đốc Trần, trông anh vẫn khỏe, vẫn phong độ như ngày nào. Không uổng công tôi lo lắng lâu nay. "

Đôi mắt Trần Mặc Cảnh nhìn không gian cô độc theo ánh mắt cô gái. Lòng tựa như mảnh băng giữa một vùng biển tại cực lạnh. Bề trên là ngàn phiến băng lớn, nhưng hồi sâu thẳm nước biển vẫn đủ cho sinh vật sinh sống. Ánh mắt ánh cũng thoáng trở nên thâm trầm, chất giọng vẫn quen thuộc. " Tôi lâu nay sống vẫn tốt. "

Dương Hiểu Tình khẽ cười. " Bấy lâu nay sống tốt vậy tôi cứ nghĩ anh đã biến mất rồi. Hóa ra là còn sống rất tốt, sự nghiệp cũng lớn dần. Gia đình cũng sắp đầy đủ. Anh nói xem bấy lâu nay hình như tôi còn chờ một mùa hoa.. "

Thực ra nhìn nhau rồi, cô mới nhận ra cô chỉ muốn giết chết kẻ trước mặt. Cô đang rất ổn định về tâm lí, nhưng hôm nay nó lại như uống nhầm thuốc. Tồi tệ đến lạ.

Trần Mặc Cảnh bước đến gần hơn, hương thơm quen thuộc trên cơ thể anh lấn án cả khứu giác Dương Hiểu Tình. Cô cười không nổi chỉ có thể im ắng ánh mắt xuống, lòng tự thấy sức sát thương mạnh đến mức muốn bỏ chạy. Đôi môi cũng cong lên một đường tinh tế, tự chế giễu chính mình. " Anh từng nói chỉ có một người phụ nữ là tôi. Từng nói yêu tôi. Tình cảm của anh rốt cuộc đáng giá bao nhiêu ? Tại sao cuối cùng chỉ để tôi ở lại? "

" Trần Mặc Cảnh, nếu tôi cầu xin anh ở lại. Anh có nguyện cả đời theo chân tôi. Dù là kẻ tôi yêu thương nhất hay là kẻ tôi oán hận nhất. Anh có nguyện làm tay sai của tôi không? " Nụ cười trên môi Dương Hiểu Tình trở nên thâm túy hơn hồi đâu, nét đẹp trở nên sắc sảo dù có ghen tị cũng chỉ biết phục sát đất.


" Lần này tôi trở về, tùy ý em xử lí. " Trần Mặc Cảnh nghiêm túc trong ánh mắt khẳng định.

Nụ cười trên môi thiếu nữ càng ngày úa dần. " Lần này tôi là người của công chúng, không phải người của anh. " Giọng nói cô gần như bị nỗi tổn thương lấp đầy, thù hận khiến con người ngày nào biến chất dần. Đưa được anh vào tròng, cô không tin tưởng nổi cũng chỉ có thể lạnh giọng, nặng lời. " Vì thế đừng tùy tiện làm tổn thương tôi.. "

Cánh cửa gần như hé mở ra dưới đại sảng, đôi tay Dương Hiểu Tình khẽ vòng lên cổ người đàn ông đan vào nhau. Môi cô cũng theo cảm tính thương nhớ chạm lên cánh môi cứng nhắc, nó vẫn mang một dư vị ngọt ngào lạc vị.

Nụ hôn vẫn đi theo một xúc cảm mãnh liệt, mọi thứ đều thuộc một chủ quyền nhưng lần này bản thân Dương Hiểu Tình là người điều khiển. Đến cả khi tất cả máy ảnh nháy liên hồi cô vẫn tiếp tục sự ham muốn, đến cả nước mắt cũng không cầm cố được. May mắn là chưa rơi xuống..

Bản thân cô rõ ràng là còn yêu nhưng không đủ nhân từ để quay đầu ở hiện tại.

Mùi hương mới va chạm vào khứu giác Dương Hiểu Tình là nước hoa của phụ nữ, chỉ trong phút chốc khoảng cách giữa cô và anh đã bị ngăn cách. Giọng nói của ai đó cũng khiến không gian trở nên ồn ào.

Dương Hiểu Tình chỉnh trang lại bộ váy đen tôn rõ đường nét cơ thể rồi đưa mắt nhìn người phụ nữ đang cáu gắt bị Lâm Tôn giữ lại. Nụ cười chế giễu cũng hiện lên. " Tổng giám độc Trần, hôn thê anh muốn quậy nát tập đoàn Tô gia sao? "

" Hợp đồng lần này được hủy bỏ, tôi bồi thường anh bằng một nụ hôn. Nó đắt giá ở chữ tình. "

Đôi mày Trần Mặc Cảnh hơi cau lại tỏ thái độ khó chịu với Juhi, bản thân anh cũng nghe rõ cách bị ghét bỏ trong câu từ của cô. Cuối cùng không kịp lên tiếng tiếng giày cao gót của người thiếu nữ đã vọng xa. Từ góc độ này, tấm lưng cô lộ ra mang trên vai cả vết răng cáo còn hằn rõ.

Khoảng cách đã xa, bóng người đó quay lại nhìn anh rất lâu. Thứ cuối cùng anh nhận thấy long lanh lăn trên gò má cô, gần như chỉ còn một tảng băng lạnh lẽo. Tất cả mọi thứ cô sắp xếp đều rất dễ để anh thay đổi, nhưng từ đầu anh để cô biến thành một kẻ xa lạ. Mọi chuyện đều để cô tuyệt tình.

" Cô ấy không vui tôi có thể lấy trái tim em chứng minh chúng ta không có mối quan hệ nào. Cút về nơi nguy nga em sống đi. "

Hết Phần 48

Mong mọi người để lại dấu vết, đừng đọc rồi đi ra!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận