Đưa Nhầm Sói Lên Giường

Người phụ nữ kia khựng lại không phản kháng được,  cô ta cũng chỉ biết giậm chân để thể hiện thái độ. 

" Cô là ai mà có thể vào đây chứ? "

Giọng nói nghe qua có chút khó chịu,  nhưng Dương Hiểu Tình không để ý đến. Cô cũng chỉ cười trừ rồi bước đến bàn trà rót tạm cốc nước ấm. Khi đó cô cũng  không hề nóng vội,  cũng muốn xem qua về con người chị ta ra sao, có vị trí như thế nào với người đàn ông kia . Trong sự tức giận của kẻ khác cô nhấp từng ngụm nước như đang thưởng thức ly rượu trông nhất điềm tĩnh.

" Cô kia,  tôi đang hỏi cô đấy? " Một lần nữa sự nóng giận rõ hơn trong người phụ nữ ấy,  chị ta gần như mất hết kiên nhẫn  nhưng ngược lại Dương Hiểu Tình lại vô cùng thích thú.

Cô đặt ly nước xuống bàn,  ánh mắt hướng ra không gian rộng lớn bên ngoài.  " Chị là gì của anh ấy mà lại nóng vội như vậy?  Cứ bình tĩnh, em đâu có lấy trộm thứ gì đâu.  "

Giọng nói Dương Hiểu Tình có chút khiêm nhường,  gương mặt cũng có chút nghiêm nghị qua câu hỏi của chính mình.  Đều là phụ nữ,giữa cô và chị ta đều có tính tò mò.  Cũng chẳng nhất thiết chị ta phải nói,  với cô thấy qua thì chị cũng được người đàn ông đó khá xem trọng.

" Tôi là vị hôn thê của Paul James.. "  Sự tự tin trong mắt người phụ nữ khiến Dương Hiểu Tình khẽ cười.

Chị ta nói đến một cái tên, có lẽ đến cả cô chưa từng gọi,  thậm trí rất ít nghe qua nhưng trên báo thường hay suốt hiện.  Tuy không phải tên chính của anh,  nhưng ở Anh Quốc thì theo họ mẹ thì là vậy.

Đứng ở một góc của không gian,  có chút hoang mang trong lòng người con gái.  Dương Hiểu Tình bắt đầu trầm xuống,  con người có chút mệt mỏi.  Trong tiềm ức cô cũng biết rằng anh có một vị hôn thê,  hiện tại cũng có một người và họ không trùng lặp.  Cô gái trước đây và hiện tại là hai người khác nhau.  So với kẻ trước người phụ nữ này có lợi thế hơn nhiều,  từ khoảng cách giữa nam nhân,  nhan sắc,  quyền thế..  Cô ta hẳn nắm đủ trong tay.

Nụ cười trên môi Dương Hiểu Tình tươi hơn,  chợt trong một khoảng khắc cô nhận ra mình nhỏ bé.  Sự nghiệp chưa có,  bằng đại học chưa lấy,  chưa có đến một công việc ổn định..  Thực chất,  nhìn qua cũng thấy mình nhỏ bé.

Người phụ nữ có vẻ hạ nhiệt đi,  khẽ hỏi lại.  " Còn cô là ai? "

Dương Hiểu Tình không bị lay chuyển tâm lý nhiều,  ánh mắt cô nhìn về phía khung trời hẻo lánh.  Có những lúc thấy mình ngu ngốc,  nhưng cũng cần mạnh mẽ để yêu được đôi phần con người của tuổi trẻ. Cô vẫn cười nhưng có chút thất vọng,  câu nói cũng thiếu đi chút tự tin.  " Nếu chị là vợ sắp cưới của anh ấy..  Thì xem ra tôi là tình nhân kề giường. "

Là tình nhân thì có gì đáng tự tin?  Là tình nhân của một kẻ quyền thế cũng đâu đáng?  Chỉ đáng gọi là kẻ đào mỏ hám tiền..  Chứ chả mấy ai công nhận hộ cô một tiếng vì yêu!

Nơi nào đó trong Dương Hiểu Tình nghẹn lại,  cô nhìn rõ nỗi buồn qua người phụ nữ kia.  Chị ta là người rất dễ khóc,  cũng thể nhìn thấy sự tổn thương trong con người ấy..  Người con gái như chị ta rất dễ dỗ,  khó hận thù sâu,  đáng để yêu.

" Nếu cô cần tiền tôi có thể trợ cấp cho cô. Nhìn qua cô cũng ở độ tuổi còn đi học. Tôi có thể cho cô học tại một ngôi trường tốt nhất,  kinh tế tôi lo. "  Chị ta nói rất dễ nghe có sức thuyết phục,  cũng có chút coi thường người con gái trước mặt.

Cô khẽ cười,  có chút ngượng ngạo.  " Chị là ai?  Gia thế như nào? "


" Juhi Elizabeth.. Một công chúa "

Cái tên rất hay,  rất hay...  Nghe qua cũng là cả đấng hào quang.

Nụ cười trên môi Dương Hiểu Tình tươi hơn,  cô vẫn không chịu thua nhưng lại có chút ngưỡng mộ thốt lên.  " Công chúa vương quốc Anh? "

Không gian ngừng lại đôi chút,  cô bắt đầu chợt nhớ ra một chút gì đó.   " Tôi nhớ không nhầm Scarlett Elizabeth mới là công chúa? "

Vẻ mặt người phụ nữ vừa nghe xong có chút bàng hoàng,  nhanh chóng chấn chỉnh lại.  " Nước Anh chỉ có mình tôi là công chúa,  duy nhất.  Cô gái nhớ nhầm rồi. "

Dương Hiểu Tình nghe qua cũng cười lạnh.  " Trí nhớ tôi có thể kém,  nhưng vị công chúa tôi gặp năm 4 tuổi tên Scarlett Elizabeth.  Cô ta là một thiên tài âm nhạc bẩm sinh.  Chỉ có giữa dàn người của hoàng gia,  mình cô ấy mờ nhạt nhất. Khi đó không hề có chị. "

Vẻ mặt người phụ nữ có chút lo sợ nhưng dần hồi lại,  chị ta khẳng định lại rõ 2 lần rồi bắt đầu tìm cách đổi chủ đề.  " Cô còn trẻ nên học hành và bỏ Paul đi.  "

Không gian lắng lại,  có chút căng thẳng dâng lên.  Ánh mắt Dương Hiểu Tình khẽ liếc nhìn đồng hồ,  giờ họp cũng sắp kết thúc.  Cô không biết rõ cảnh tượng này lọt vào mắt người đàn ông sẽ như thế nào,  cũng không muốn nghĩ đến cảnh phải đứng trong tình huống này.  Cô cũng giống chị ta,  cũng muốn anh là của riêng nhưng không dám nghĩ đến cái kết. Vốn dĩ là gì cũng buộc phải chấp nhận,  ngẩng mặt bước..  Với cô thì nó quen rồi,  chỉ là đôi khi còn chút buồn vấn vương.

" Nếu khi anh ta quay lại,  người anh ta hỏi đầu tiên là tôi. Và khi đó chị giữ chân anh ta được 2 tiếng,  tôi nhường.  "

" Nên nhớ ở đây là Dương Hiểu Tình nhường chị.."

"  Tôi cũng không quen nhận tiền từ người khác,  cảm ơn và xin lỗi.  Tôi yêu anh ta,  ít nhất cũng đủ lâu để khó quên.  Còn giữa chị và anh ấy tôi không rõ. "

Dương Hiểu Tình thẳng thắn nói ra,  cũng không hề có hối hận về lời nói của mình.  Cô nhìn đồng hồ lại một lần nữa rồi cầm túi sách bước qua người phụ nữ.  Không khiêm không nhường nhưng đủ để lại trong chị ta ít lo sợ. 

Cách cửa sắp đóng lại,  một âm thanh lạnh lẽo vang lên như mở ra một không gian không có hồi kết.

" Dương Hiểu Tình,  dù cô không nhường.  Tôi cũng ép cô phải nhường,  kẻ thường nên học cách dâng hiến cho kẻ trên.  Ván này tôi quyết không thua. "

Dương Hiểu Tình nghe qua cũng không quay lại  chỉ chờ khi cánh cửa gần đóng lại mới hé miệng khinh bỉ đôi phần.  " Fuck "

Bước chân của cô chậm rãi mang theo hơi lạnh,  từng bước đều mang một tâm trạng khác nhau nhưng cuối cùng lại dồn về chung một suy nghĩa.


Cô có thể chắc chắn năm 4 tuổi khi được nữ hoàng Anh Quốc mời gia đình cô dự tiệc,  giữa dàn người danh giá đó chỉ có duy nhất một nàng công chúa núp sau váy của nữ hoàng.  Cô ấy không được ăn mặc đẹp,  không được anh em để ý.  Chỉ duy nhất giữa dàn người ấy có 1 chàng hoàng tử nói chuyện với cô. Từ đó cho đến giờ chưa hề có một nàng công chúa nào,  vương quốc Anh khi ấy chỉ có duy nhất một đứa bé gái kế ngôi vị công chúa.  Còn nam nhân sinh ra tại đó vốn dĩ chỉ tranh dành ngôi vị cao nhất,  mặc dù nó vốn định sẵn cho một người. Cô cũng được biết thêm từ mẹ mình,  nữ hoàng sau hai năm bị tai nạn đã mất mà được thay thế bằng em gái của mình.  Khi lên ngôi vị bà ta chỉ sinh được một cậu con trai,  không hề có nghe qua về một nàng công chúa nào.

Trí nhớ Dương Hiểu Tình dù kém đến mấy cũng nhớ rõ đứa bé gái ấy.  Đó là nàng công chúa đầu tiên cô thấy tuy không lộng lẫy nhưng lại có sức hút khiến đối phương mê mệt.  Cô đã từng nói chuyện với đứa bé đó.  Em ấy chỉ hỏi cô một câu:   " Chị cho em chiếc váy được không?  Nó thật đẹp,  em cũng muốn.. "

Nghe qua chẳng ai tưởng đó là một nàng công chúa,  ngoài chiếc vương niệm ra cô bé chỉ như những đứa trẻ bình thường.  Có điều,  sau vài ngày khi bữa tiệc kết thúc.  Cô có tặng cho cô bé đó chiếc váy  và về sau không bữa tiệc nào gia đình cô được tham gia.  Dù cho giấy mời do nữ hoàng gửi đến nhưng đức vua lại là người cấm.

[...  ]

Quãng đường trở nên lạnh lẽo,  ít người qua lại thực chất thấy khoảng khắc này khá đơn độc.

Dương Hiểu Tình đi bộ được hai chạng đường thì bắt tạm một chiếc taxi đi đến phía đông thành phố A.  Ở đó vắng lặng hơn nơi đây,  chỉ có sự giản dị của những người nông.  Ít nhất cũng có một người bạn lâu rồi không gặp. Chỉ không biết cô gái đó đã chuyển nhà chưa. Mong là chưa.

Trong lúc đi bộ,  cô có xem lại tin nhắn ban chiều.  Cũng có chút lạ lẫm nhưng cũng cảm thấy vui chút ít khi đang lẻ loi trên phố nên nãy giờ đều nói chuyện với người con trai đó.

Tin nhắn sau 5 phút phản hồi lại.  " Em cũng ở Anh sao?  Lạ à nghen .  Đi với hắn à?  "

" Ừ.  Còn anh thì sao Mạc Tuấn? "

" Hử...  Hmm..  Nói ra thì anh qua đây vận chuyển vũ khí. "

" Không tồi... "

" Công việc này phụ nữ không thích chút nào. Em nói xem sao con gái vẫn theo anh nhiều thế này..? "

" Chắc do anh đào hoa quá rồi..! "

" Nếu được phép anh chỉ yêu em thôi,  chả qua chủ nhân của em lớn quá.  Ông đây cướp hoa không nổi.. "

" Bớt mồm lại,  thành thật tôi không chịu trách nghiệm đâu.. " Dương Hiểu Tình khựng lại,  cô chỉ sợ nó là thật.  Vốn dĩ khó cứu chữa,  bởi cô yêu kẻ khác.


" Anh đùa thôi.  " Sự chối bỏ qua tin nhắn,  khiến nữ nhân thở nhẹ nhõm.  Nam nhân thì đối ngược,  thần sắc cũng hạ xuống đôi chút.

Họ nói quả đúng,  cách xa một cái màn hình dối cũng thành thật..  Thật lòng thì người ta coi đó là trò đùa.  Càng thật tâm nhắn,  càng bị cuốn sâu  vào sự ngu muội.  Khó bỏ!!!

" Anh phải đi có chút việc.  Có dịp gặp sẽ ghé quán ủng hộ chú.  " Dương Hiểu Tình nhắn lại,  coi ra thì cũng như bạn bè.  Nên cách xưng hô cũng như anh em,  nói qua thì như hai người đàn ông.  Nhưng thực tâm cả hai đều mang lòng thích kẻ khác giới,  chỉ là không trùng một điểm.

" Anh mong em không say. Ngộ lỡ em buồn,  nhớ hắn..  Anh không đủ mạng gọi cho tên dã thú đó đâu.. " Một tin nhắn không rõ lo sợ hay đau thương nhưng lại khiến Dương Hiểu Tình khẽ cười.  Mọi người đều gọi người đàn ông cô yêu như thế sao?  Sao cô vẫn thấy anh ấy tốt lắm mà?  Mắt cô mù rồi sao? 

" Không say.. " 

Tin nhắn cuối cùng,  không kẻ bắt tiếp,  cũng chẳng ai hồi đáp.  Dương Hiểu Tình không để ý lắm nên cũng đúc điện thoại vào túi rồi đi thẳng lên khu trung cư kĩ.

[... ]

Không gian ở đây vẫn  vậy,  tuy cô chỉ qua đây một lần sau khi người bạn cô chuyển hộ khẩu sống tại đây.  Không gian không thay đổi nhiều lắm, chỉ là cũng được chục năm rồi,  trường hợp gia đình họ rời đi khó cao.

Chiếc chuông cửa cũ kĩ được bấm 3 lần không có hồi âm,  Dương Hiểu Tình định quay lưng bước đi thì cánh cửa mở ra khá chậm.  Những tiếng " cót két" cho thấy nó đã cũ đến mức nào,  tuy có chút khó chịu nhưng không phải nơi đầu cũng nghe thấy.

" Dương Hiểu Tình, là em? " Không phải như trong suy nghĩ của cô,  một giọng nam vang lên.  Là một giọng nói trầm ấm,  đặc biệt là hắn nói tiếng Trung khá tốt. 

Gót giầy Dương Hiểu Tình khẽ quay lại,  gương mặt trước mặt cô gần như không thay đổi nhiều. Chỉ là cho rằng hắn ở trong căn nhà như này thì không hay cho lắm.

" Xem ra anh có duyên với em.. " Sự bỡ ngỡ chưa dừng lại,  giọng nói đầy tính khẳng định của hắn khiến cô có chút khựng lại.

" Mạc Tuấn,  đừng đùa nữa..  Sao anh lại ở đây chứ? Dương Hiểu Tình lùi lại một bước, lạnh giọng hỏi.

" Nếu không cho là em tìm đến thì là có duyên..  " Mạc Tuấn bước thêm một bước,  tạo khoảng cách gần hơn với người con gái.  Nhưng nhận ra cô không thích điều đó nên hắn quay người nhìn xuống dưới.

" Anh nói chuyện bình thường được chứ?  Như này rất khó sự.. "

" Được,  anh đưa em đi uống rượu.  Xem ra người em tìm không phải anh. "

Mạc Tuấn bước trước,  hắn vừa đi vừa châm điếu thuốc.  Dáng vẻ có chút buồn sầu,  cũng có chút khó hiểu.  Dương Hiểu Tình cũng không biết hành xử sao,  hình như rất khác với mọi khi.. Kể cả cách nói chuyện.

[...  ]


Cùng thời điểm đó Trần Mặc Cảnh tan họp rời về phòng làm việc trong vội vã,  mọi người đều thấy làm lạ nhưng không ai dám hỏi nên cũng im lặng rời đi.

Cánh cửa mở ra với anh có thể là chút ấm áp nhưng không gian lại trở nên hẻo lánh đến lạ.  Ánh mắt anh lướt qua người phụ nữ đang ngồi trên ghế, rồi bước vào mấy căn phòng kiểm tra nhưng đều không thấy người con gái ấy đâu.

" Cô ấy đâu rồi?  Anh hỏi cô ấy đâu rồi? " Trần Mặc Cảnh nóng giận đạp vào cánh cửa phòng sách,  mọi âm thanh đều biến động theo chiều hướng tiêu cực. Kể cả ánh mắt anh cũng trở nên nóng giận đến mức thiên đốt cả cái lạnh lẽo.  Mới đây không lâu, anh mới thấy cô ấy sợ hãi.. 

Giờ cô ấy chạy đâu rồi?

Người phụ nữ điềm nhiên ngồi trên ghế cũng bị âm thanh làm hoảng sợ.  Chị ta đứng dậy dũng cảm nhấc bước chân lại gần người đàn ông,  nhưng chưa bước thêm bước cuối cùng đã bị sự lạnh lẽo khiến bản thân chị lùi lại.

" Juhi Elizabeth ,  nói.  Cô ấy đâu rồi? " Một lần nữa người đàn ông kìm nén cơn nóng giận hỏi lại.

Juhi sợ hãi,  đôi mắt đã đỏ khoe,  gần như trong chị muốn lấy được chút quan tâm của người đàn ông.  " Paul.. Sao anh lại nổi giận với em chứ?  Em là.. "

" Im miệng,  cô nói gì với cô ấy rồi?  " Giọng nói có chút to tiếng nhưng cũng mang đầy lo âu,  chính cả anh cũng không thể kìm nén được cõi lòng.  Mặc cho mới hồi chiều còn nói chuyện rất bình thường với Juhi Elizabeth.

" Paul,  anh không được xưng hô như vậy với em. Đừng mà.. " Juhi cầu xin,  nước mắt chị rơi xuống trong đau khổ,  phần nào cũng mang thù hằn khó giấu.

" Juhi,  chiều nay gần đấy thời gian nhẹ nhàng anh nói em chưa hiểu sao?  Hôn nhân là do ông nội anh định.  Còn anh cưới ai,  yêu ai là chuyện của anh. " Trần Mặc Cảnh vuốt tóc ẩn hiện rõ nỗi lòng đau khổ,  anh kìm nén đến mức muốn chạy đi tìm cô..  Nhưng nhận ra tìm ở đâu?

" Paul ..  Nếu anh ở lại với em 2 tiếng..   Em sẽ bỏ cuộc,  em sẽ hủy hôn. "

Nụ cười trên môi người đàn ông lạnh đi, ánh mắt khẽ đưa nhìn đồng hồ chớm 5 giờ kém.  Về đông trời lạnh nên sẽ tối nhanh ,  anh vốn dĩ không thể để cô ngoài không gian lạnh giá như này.  Sức khỏe con người đó vốn dĩ đã không ổn..

" Hủy hôn là việc đàn ông,  sức khỏe cô ấy không tốt.. Xin lỗi Juhi. " Trần Mặc Cảnh chỉ nói qua nhanh,  rồi mau chóng khoác chiếc áo dạ quay người đi.

Những bước chân vội vã của anh chỉ mang một tâm trạng phân trần lo âu.  Ngộ lỡ chậm một chút cũng hối không kịp..  Thực chất khi này là anh sợ.

Tiết trời hạ xuống -1°C,  Trần Mặc Cảnh vừa kịp lấy xe ra khỏi công ty liền dừng ở vệ đường.  Bàn tay anh có chút run lên không rõ vì lạnh hay vì gì..  Giờ anh chỉ biết,  anh rất lo cho người con gái ấy. 

Trong sự lo lắng,  anh gạt số gọi cho người con gái.  Những tiếng " tút..  tút" kéo dài khiến con tim anh như thắt lại,  cuối cùng nó cũng dừng lại.  Hơi thở đều ở đầu dây khiến anh yên tâm.

Ánh mắt Trần Mặc Cảnh nhìn không gian trắng xóa qua tấm kính xe,  giọng anh trầm xuống,  vương vấn lại chút lo lắng.  " Em đang ở đâu đấy?  Tình "

Hết Phần 41


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận