Bữa sáng đó đương nhiên là do Bối Nhĩ Đóa trả tiền. Sau khi ăn xong hai người chia tay không hề có một chút lưu luyến nào.
Dù sao cũng chỉ là thực hiện nhiệm vụ, không cần phải động chân tình, có gì quan trọng đâu, Bối Nhĩ Đóa thầm nghĩ.
Trên đường về trong đầu Bối Nhĩ Đóa lại hiện lên bộ mặt khiến người ta chán ghét của Trương Dật Lộ, lại nghĩ đến biểu hiện của Diệp Trữ Vi ở quán bánh bao vừa rồi, vẫn còn cảm thấy khó tin. Không ngờ anh ta lại làm mặt lạnh với Trương Dật Lộ và phối hợp với cô diễn xuất một màn “Chúng tôi dạo này đang hạnh phúc đến tột độ”, trong lòng cô chợt thấy cảm kích vô cớ.
EQ của anh ta cũng không đến mức quá thấp, có thể thấy được địch ý của Trương Dật Lộ đối với cô.
Về đến nhà, Bối Nhĩ Đóa đăng ảnh lên weibo kèm với bốn chữ đơn giản: “Đi chạy buổi sáng”.
Trong thời gian chờ phản ứng của quần chúng, Bối Nhĩ Đóa hơi căng thẳng, không biết họ sẽ nói gì. Sau khi suy nghĩ một lát, cô đứng dậy vào bếp pha một ấm trà mang ra rồi xem bình luận.
Chưa đến mười phút đã có hơn một trăm bình luận.
“Đây là bạn và người yêu của bạn à?” Có người hỏi.
“Thoáng nhìn đã biết là bạn và Diệp Trữ Vi, chiều cao chênh lệch chóng cả mặt”. Có người xác nhận.
“Sặc, sáng sớm đã khoe ảnh rồi. Chúc hai bạn hạnh phúc”. Có người hâm mộ.
“Đây chính là công viên lão niên mà. Ông bà nội tôi thường đến đây tập thể dục, vừa rồi mua sữa đậu nành về còn đi qua chỗ đó, ai biết các bạn cũng đến đó tập thể dục chứ? Hoài cổ ghê ha...” Có người kinh ngạc.
“Không thấy mặt, dislike!” Có người chê.
“Đây là bình minh, tập thể dục sớm thế này có nghĩa các bạn đã sống chung đúng không? Ngoáy mũi!” Có người đi vào chi tiết.
“Cho xem cái mặt người yêu bạn không được sao? Làm người đừng có bủn xỉn thế chứ. Biểu tượng mặt mèo”. Có người đưa ra yêu cầu.
“Bây giờ Diệp Trữ Vi đang làm gì? Rửa bát trong bếp à?” Có người ảo tưởng.
Bối Nhĩ Đóa đóng cửa sổ trang web không dám đọc kĩ. Đường Lật đã dặn cô chỉ cần đăng ảnh là được, đại bộ phận các bình luận không cần trả lời. Qua bức ảnh bạn đăng mọi người sẽ có thể thấy được tâm tình của bạn hôm nay thế nào, tình cảm của hai người có thuận lợi không, các bạn có đang hạnh phúc không, vân vân. Trí tuệ của cộng đồng mạng là vô hạn, bạn không cần phải nhiều lời. Cô mở một bài hát vừa uống trà vừa nghe, sau đó mới chợt nhớ đến một chuyện quan trọng, hôm nay hình như là lần hẹn hò đầu tiên trong đời cô...
Bối Nhĩ Đóa đã sắp hai mươi lăm tuổi mà chưa có mảnh tình nào vắt vai, thậm chí còn chưa biết hôn là gì. Đường Lật cười trêu cô không phải người bình thường, cô cũng đã từng nghi ngờ chính mình, tại sao đến tuổi này mà còn chưa từng yêu lần nào?
Cô tìm được nhiều câu trả lời cho vấn đề này. Sách nói đó là bởi vì duyên phận của cô chưa tới. Chuyên gia tình cảm khó tính thì cười lạnh, bảo cô phải tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình. Quý bà Từ Trinh Phân mẹ cô lại cho rằng bởi vì cô chưa cố gắng.
Nhưng cố gắng cần có động lực, từ trước đến nay cô vẫn không tìm được động lực để yêu.
Hơn hai mươi tuổi đầu mới lần đầu tiên một mình ra ngoài với con trai, mà lý do lại không chân thật. Nếu không có phi vụ này của Đường Lật, cô còn không có cơ hội mặt đối mặt ăn sáng với một người đàn ông. A, đúng rồi, còn là cô trả tiền nữa.
Nghĩ đến đây cô bắt đầu hơi tò mò, e hèm, Diệp Trữ Vi cũng lần đầu tiên đi ăn với một cô gái sao?
Nếu trước đây anh ta đã từng đi ăn với phụ nữ, chắc hẳn hôm nay không đến lượt cô phải trả tiền?
Cơ mà cũng không nhất định, còn có một trường hợp nữa là anh ta hoàn toàn không có hứng thú gì với cô, muốn đề phòng cô lập lờ thật giả nên sớm phát ra tín hiệu “Cô không thuộc gu của tôi, đừng có tưởng bở, miễn cưỡng đi ăn với cô một bữa, đương nhiên tôi sẽ không trả tiền”?
Huyệt thái dương Bối Nhĩ Đóa giật giật.
Thời tiết có nắng làm tâm tình mọi người khoan khoái, thích hợp để làm rất nhiều việc. Bối Nhĩ Đóa giặt chăn và quần áo thơm phức phơi ngoài ban công, lại lau nhà, cọ bồn tắm, đứng lên ghế lau cửa sổ, lôi hết đồ đạc ở các xó xỉnh ra dán nhãn hiệu đầy đủ, vừa hát khe khẽ vừa dùng chổi lông gà quét mạng nhện trên tường. Đến tận lúc mặt trời ngả về tây, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà bằng gỗ liễu Thủy Khúc, mỗi một vân gỗ vàng nhạt đều tươi sáng rõ ràng không dính một hạt bụi, cô mới mỉm cười như vừa làm được một việc rất quan trọng.
Xong xuôi đâu đấy liền đi tắm một cái, lúc tắm xong đi ra chuẩn bị bữa tối cô nghe thấy tiếng điện thoại di động báo có tin nhắn mới.
Người gửi là Trương Dật Lộ.
“Cô không thấy lạ sao? Bạn trai của một người bạn của tôi cũng làm việc ở Viện nghiên cứu dự phòng bệnh động vật, là đồng nghiệp của Diệp Trữ Vi. Từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ gặp cô, hơn nữa tháng trước Diệp Trữ Vi còn nói chuyện với mọi người về chuyện riêng tư của mình, cho biết anh ta vẫn còn độc thân”.
Bối Nhĩ Đóa không nói được gì, không ngờ Trương Dật Lộ lại bám dai như đỉa, còn cố ý đi hỏi thăm nữa.
“Bối Nhĩ Đóa, cô đừng đóng kịch nữa, Diệp Trữ Vi không thể là bạn trai của cô, ai có mắt đều có thể thấy điều đó”.
“Vì sao?” Bối Nhĩ Đóa bình tĩnh nhắn lại hai chữ.
Vài giây sau Trương Dật Lộ nhắn tới một dòng đầy khinh miệt: “Cô đâu xứng với anh ấy, hoang tưởng!”
Bối Nhĩ Đóa tức giận trả lời: “Chuyện của tôi và anh ấy không cần phải giải thích với người ngoài, càng không đến lượt cô nói ra nói vào”.
“Ha ha, chột dạ rồi đúng không? Tôi không biết vì sao Diệp Trữ Vi phải phối hợp với cô diễn trò, nhưng cô đã khăng khăng anh ấy là bạn trai cô thì thế này đi, thứ sáu tuần sau viện nghiên cứu của họ có một buổi liên hoan, mọi người có thể mang người nhà đến. Nếu cô có mặt ở đó thì còn có một chút thuyết phục”.
“Được. Đi thì đi”. Bối Nhĩ Đóa trả lời.
“Tốt lắm, để lúc đó tôi xem cô có đến được không”.
Nhắn tin xong, Bối Nhĩ Đóa nghiến răng ken két, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Mình phải đi!
Nhưng khoan đã... Viện nghiên cứu liên hoan, dẫn người nhà đến, đây chẳng phải can dự trực tiếp vào cuộc sống thực của Diệp Trữ Vi sao? Anh ta có đồng ý không?
Nhưng nếu không đi, mất thể diện là chuyện nhỏ, chỉ sợ Trương Dật Lộ sẽ bô bô khắp nơi. Xem tình hình bây giờ thì Trương Dật Lộ còn chưa xem chương trình đó, nếu lúc nào đó cô ta xem thấy thì sẽ rất không ổn. Trương Dật Lộ cực giỏi thêm dầu vào lửa tạo dư luận, chẳng may ảnh hưởng đến chương trình của Đường Lật thì hỏng hết.
Bối Nhĩ Đóa suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Diệp Trữ Vi nói rõ chuyện này, sau đó hỏi lễ phép: “Anh có thể dẫn tôi đi được không?”
Tốc độ trả lời tin nhắn của Diệp Trữ Vi vẫn chậm như rùa bò, hơn hai tiếng sau mới có tin của anh ta: “Tùy”.
Bối Nhĩ Đóa hỏi lại: “Vậy là anh đồng ý đúng không?”
“Liên hoan chán ngắt, cô muốn đến thì đến, chi phí tự lo”.
“...”
Anh không có một chút phong độ quý ông tối thiểu hay sao?
Oán thầm là chuyện oán thầm, nội dung tin nhắn vẫn khách khí: “OK, đến hôm đó tôi sẽ liên lạc với anh. Đúng rồi, anh có yêu cầu gì về ăn mặc đối với tôi không? Anh thấy hôm nay tôi mặc thế nào?”
Dù sao cũng là một buổi liên hoan của Viện nghiên cứu, không thể để “bạn trai” mất mặt được.
Diệp Trữ Vi chậm chạp trả lời: “Hôm nay cô mặc cái gì nhỉ?”
“...”
Bối Nhĩ Đóa đột nhiên cảm thấy Diệp Trữ Vi nhất định là cố ý, lấy việc khinh miệt, coi thường cô làm trò vui.
Cô và anh ta mới gặp nhau lúc sáng sớm, chẳng lẽ anh ta không hề nhớ cô mặc áo phông màu đỏ, quần bò màu xanh và giầy đế bằng màu đen hay sao?
“Tôi mặc áo phông màu đỏ, quần bò màu xanh, đi giầy đế bằng màu đen, anh thấy thế nào?” Cô hỏi.
“Cô mặc cái gì thì tự quyết”. Anh ta trả lời.
Bối Nhĩ Đóa nắm điện thoại nhìn tin nhắn trả lời trên màn hình, một hồi sau hỏi tiếp: “Anh thích màu gì?”
Anh ta trả lời: “Màu lam”.
Thứ tư thứ năm mưa liền hai ngày, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh. Thứ sáu là một ngày nhiều mây u ám.
Bối Nhĩ Đóa trang điểm sơ sơ, sáu giờ kém mười chạy tới khách sạn Hán Tư Uy. Diệp Trữ Vi đứng ở cửa khách sạn đợi cô.
Đợi Bối Nhĩ Đóa đến gần, Diệp Trữ Vi quan sát cách ăn mặc của cô hôm nay. Áo gió màu lam nhẹ nhàng, một sợi dây xích tinh xảo thay thắt lưng, quần casual màu đen, chân đi một đôi giầy đế bằng nhỏ nhắn màu trắng, ngoài ra chiếc túi xách đeo chéo vai của cô cũng là màu lam.
“Tôi tới rồi”. Bối Nhĩ Đóa cười ngượng ngùng, ánh mắt không khỏi nhấp nháy câu hỏi “Tôi mặc như vậy tạm được chứ? Anh có muốn khen ngợi bạn gái mình một vài câu không?”
Phản ứng của Diệp Trữ Vi khiến cô hơi thất vọng. Anh ta nhanh chóng thu ánh mắt lại, nói: “Vào đi thôi”.
Trong thang máy, Bối Nhĩ Đóa chủ động mở miệng hỏi: “Anh thấy hôm nay tôi mặc thế này có đẹp không?”
Ánh mắt Diệp Trữ Vi giữ nguyên trên màn hình nhảy số, giọng nói không mặn không nhạt: “Đại để khoảng năm mươi lăm điểm”.
Bối Nhĩ Đóa trợn mắt nhìn anh ta: “Tôi cho rằng phải được tám mươi lăm điểm”.
“Thật sao?” Anh ta lại nhìn cô một cái: “Ý cô là bộ đồ phối màu kiểu đánh đổ thùng sơn màu lam này ấy à?”
“Chẳng phải anh nói thích màu lam sao?” Bối Nhĩ Đóa kinh ngạc.
“Tôi thích màu gì và cô hợp với màu gì có quan hệ với nhau à?”
“Thì ra là anh trêu tôi, không ngờ anh lại nham hiểm như vậy”. Bối Nhĩ Đóa vỡ lẽ.
Ánh mắt Diệp Trữ Vi như đường bờ biển lạnh lùng chậm rãi nhấp nhô, Bối Nhĩ Đóa cũng nhìn Diệp Trữ Vi, bầu không khí trong thang máy yên lặng đến mức đáng sợ.
Một hồi sau, anh ta nói: “Cô cho rằng có người lãng xẹt đến mức cố ý để bạn gái ăn mặc khó coi, gián tiếp hạ thấp khiếu thẩm mĩ của mình sao?”
Diệp Trữ Vi nói xong thì thang máy cũng lên đến tầng ba. Cửa thang máy mở ra, Diệp Trữ Vi bước ra ngoài trước, đi được vài bước mới sực nhớ ra chuyện gì đó, dừng lại xoay người đưa tay ra.
“Gì?”
“Bây giờ tôi cần tay cô”.
Bối Nhĩ Đóa hiểu ý, đưa tay ra cho anh ta.
Diệp Trữ Vi nắm tay Bối Nhĩ Đóa kéo cô lại gần, cúi xuống nói: “Cô đi theo bên cạnh tôi, đừng rời khỏi tầm mắt tôi, nếu không để lộ thì tự gánh hậu quả”.
“Ờ, còn gì nữa?”
“Ngoài ăn, việc gì khác cũng không được làm”.
“...”
Ý là bảo cô đừng lắm lời?
Diệp Trữ Vi dẫn Bối Nhĩ Đóa đi vào sảnh buffet, đi qua một hành lang gấp khúc, đi qua một cây cầu gỗ nhỏ, vòng qua một quầy rượu đến khu vực liên hoan của các đồng nghiệp trong Viện nghiên cứu. Hai chiếc bàn ăn mười người kê một trước một sau gần như đã ngồi kín người, gồm các đồng nghiệp của Diệp Trữ Vi và người nhà của họ.
Diệp Trữ Vi kéo Bối Nhĩ Đóa đến chỗ ngồi của họ, buông tay ra đồng thời giới thiệu rất đơn giản: “Cô ấy là người nhà tôi đưa tới”.
Bối Nhĩ Đóa lập tức bị mười mấy ánh mắt bao vây, trong lòng không khỏi hồi hộp, thời học sinh đi thi ngâm thơ phải đối mặt với hàng trăm khách quý bên dưới mà cũng không bồn chồn thấp thỏm như lúc này.
Sau khi đứng hình khoảng ba giây, một người đàn ông mặt chữ điền, tướng mạo đường hoàng, khí chất chín chắn ngồi đối diện tươi cười phá vỡ sự yên lặng: “Tôi vẫn đoán Diệp Trữ Vi thích kiểu phụ nữ thành thục quyến rũ, không ngờ lại trật lất, hóa ra cậu ta thích phụ nữ trẻ trung đáng yêu”.
Tiếng cười xung quanh lác đác vang lên.
“Anh là Hà Dương, cùng một phòng thí nghiệm với Diệp Trữ Vi”. Hà Dương đứng dậy đưa tay ra: “Rất vui được biết em”.
Bối Nhĩ Đóa mỉm cười bắt tay Hà Dương.
Ngồi bên cạnh Hà Dương là bạn gái anh ta, Chân Chí Linh, mặt trái xoan, váy đầm màu tím, dáng người thướt tha, khi cười để lộ hàm răng trắng đều như gạo nếp. Chân Chí Linh đứng dậy theo, bắt tay Bối Nhĩ Đóa: “Chân Chí Linh, người nhà của Hà Dương”.
Cứ thế bắt tay đủ một vòng.
Viện nghiên cứu nhiều nam mà ít nữ, các nghiên cứu viên nam phần lớn là dân mạng thâm niên, rất ít người có bạn gái. Ngoài Hà Dương chỉ có một người tên là Cao Hiển Âm dẫn một bạn gái mặt lưỡi cày đến. Các đồng nghiệp nữ lại đều đã có đối tượng cố định, hai phần ba đã lấy chồng, một phần ba sắp lập gia đình, chồng hay người yêu cơ bản đều tướng mạo tầm thường nhưng được cái khí chất tốt, ăn nói nhã nhặn.
Sau khi Bối Nhĩ Đóa ngồi xuống, buổi hỏi cung mới thật sự bắt đầu.
Hà Dương cười hỏi: “Tên em hay thật đấy. Có thể cho bọn anh biết là bố hay mẹ em đặt không?”
Bối Nhĩ Đóa nói: “Là bố em đặt. Khi có thai em, mẹ em rất thích ăn nấm tai mèo, ngày nào không được ăn là thèm phát khóc. Khi đó em vẫn còn ở trong bụng mẹ, bố em nói đùa sẽ gọi em là Tiểu Nhĩ Đóa, sau đó không đổi nữa”.
Đây là sự thật, người quen nào của bà Từ Trinh Phân cũng biết bà rất kén ăn, chỉ thích ăn mỗi nấm tai mèo.
“Em và Diệp Trữ Vi là ai cưa ai?” Hà Dương tiếp tục hỏi.
Bối Nhĩ Đóa thoáng nhìn Diệp Trữ Vi. Diệp Trữ Vi ngồi yên rất có khí chất, khuôn mặt anh tuấn, đường nét góc cạnh, không nhiễm bụi trần, hoàn toàn không có ý định giúp cô.
“Trả lời câu hỏi này cũng phải nhìn sắc mặt anh ấy sao?” Chân Chí Linh phát hiện chi tiết này, lập tức chế nhạo.
Bối Nhĩ Đóa thu ánh mắt lại, nghiêm túc trả lời: “Bọn em là tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu”.
“Sao?” Chân Chí Linh tỏ ra rất hứng thú: “Nói kĩ một chút xem nào”.
Bối Nhĩ Đóa lại nhìn Diệp Trữ Vi. Diệp Trữ Vi cầm cốc thủy tinh lên uống một ngụm trà.
Bối Nhĩ Đóa hắng giọng mấy tiếng, giải thích: “Bọn em gặp nhau ở thư viện. Đúng là duyên số giống hệt trong phim, hai người hai bên giá sách cùng chọn một quyển sách. Lúc nhìn thấy anh ấy em như bị điện giật, anh ấy trầm giọng nói có thể nhường quyển sách đó cho anh ấy không, em hồi hộp đỏ mặt, nhỏ giọng nói không được, trừ khi anh mời em đi uống cà phê”.
“Không ngờ là em lại chủ động, em bạo dạn thật đấy”. Hà Dương đưa nắm tay che miệng ho mấy tiếng: “Thế sau đó em biết khi đó cậu ấy cũng yêu em từ cái nhìn đầu tiên à?”
“Vâng”. Bối Nhĩ Đóa gật đầu: “Sau đó anh ấy nói khi đó nhìn thấy em dường như nhìn thấy một nguồn sáng chói lọi, trong vài giây ngắn ngủi đã bắt đầu điên cuồng ảo tưởng về tương lai cùng với em”.
Diệp Trữ Vi khẽ cau mày đặt cốc thủy tinh xuống.
“Không nghĩ tới Diệp Trữ Vi bình thường vẫn giấu kín như vậy”. Một bà chị khác cùng bàn họ Chu trêu chọc: “Chị vẫn cho rằng cậu ấy chỉ thích công việc, trước ba mươi lăm tuổi sẽ không nghĩ đến chuyện cá nhân”.
“Những chuyện như thế này cơ bản đều xảy ra bất ngờ không phòng bị được”. Diệp Trữ Vi nói.
Chị Chu gắp một miếng cổ vịt cho vào bát ông xã ngồi bên cạnh rồi lại hỏi: “Thế cậu thích Nhĩ Đóa ở điểm gì?”
Diệp Trữ Vi suy nghĩ một hồi, trả lời bí hiểm: “Rất khó nói ra điều gì cụ thể”.
“Đó chính là thật sự thích đấy!” Chị Chu nói: “Thích một người bao giờ cũng vậy, không thể nói được rốt cuộc là thích điểm nào nhưng vẫn cứ thích, chỉ nhìn thấy người ta đã vui rồi”.
Bối Nhĩ Đóa cười ha ha mấy tiếng. Tiếng cười khó xử của cô dường như thu hút sự chú ý của những người ngồi bàn bên cạnh, một giọng nói dịu dàng vang lên: “Nhưng mà hai người đã qua lại nửa năm mà sao không để lộ một chút động tĩnh nào? Ngay cả bản thân Diệp Trữ Vi còn giả vờ độc thân trước mặt mọi người, đúng là không phúc hậu”.
Bối Nhĩ Đóa quay sang, ánh mắt dừng lại trên một khuôn mặt lưỡi cày, đó là bạn gái Hoắc Tiểu Đồng của Cao Hiển Âm. Nếu cô nhớ không nhầm, vừa rồi lúc bắt tay Hoắc Tiểu Đồng còn hỏi nhỏ một câu đầy nghi ngờ: “Cô là bạn gái của Diệp Trữ Vi thật à?”
Giọng nói rất hay nhưng nội dung câu nói lại không có thiện ý, Bối Nhĩ Đóa không biết trả lời thế nào.
Sau đó Diệp Trữ Vi trả lời giúp cô, rất tùy tiện nhưng lại nghe có vẻ rất có thâm ý: “Có thứ gì càng tốt càng không muốn người khác biết”.
“Sợ bị nhòm ngó à?” Chân Chí Linh sáng mắt lên.
“Nói đúng ra, đó là một loại tâm lí độc chiếm của con người”. Diệp Trữ Vi sửa lại.
“Vậy hôm nay anh dẫn Nhĩ Đóa đến đây giới thiệu cho mọi người có phải chuẩn bị tâm lí lâu không? Bởi vì cô ấy sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy”.
Diệp Trữ Vi không nói gì, dường như ngầm thừa nhận vấn đề này.
Bối Nhĩ Đóa càng thêm đỏ mặt. Anh ta nói tâm lí độc chiếm nghĩa là sao? Có thật không? Sau một giây sửng sốt cô lập tức tỉnh táo lại. Mình đang lo nghĩ gì vậy? Đương nhiên là không thật, vừa rồi trong thang máy chính ai đã nói cô ăn mặc khó coi?
“Đúng rồi, Bối Nhĩ Đóa, cô cao bao nhiêu?” Âm thanh của Hoắc Tiểu Đồng vẫn đuổi theo không dừng.
“Một mét sáu”. Bối Nhĩ Đóa nói.
“Hai người chênh lệch chiều cao nhiều quá, làm rất nhiều việc đều không tiện đúng không?” Hoắc Tiểu Đồng dừng lại cười một lát: “Ý tớ là... Hai người hiểu mà”.
Bối Nhĩ Đóa chưa kịp trả lời thì Diệp Trữ Vi đã nói: “Đến giờ vẫn chưa thấy có gì không tiện, bọn tôi phối hợp rất tốt”.
Hà Dương đang uống bia bị sặc phun cả bia ra, buột miệng hỏi: “Thí dụ như?”
Diệp Trữ Vi nói: “Nếu tôi mệt quá, cô ấy có thể ngồi trên”.
Mọi người: “...”
Bối Nhĩ Đóa vội vàng giải thích dài dòng: “Ý anh ấy là lần trước bọn em đi xem buổi diễn của Chu Kiệt Luân, chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, không nhìn thấy người trên sân khấu. Anh ấy lại mệt không muốn bế em lên, thế là em dứt khoát ngồi lên đùi anh ấy xem ca nhạc”.
Diệp Trữ Vi đưa mắt nhìn cô, ánh mắt đầy ý tứ sâu xa: “Ờ, nhưng mà anh nói không chỉ là chuyện đó”.
Bối Nhĩ Đóa: “...”
Cô lập tức chỉ muốn đào hố chui xuống cho đỡ ngượng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...