5.
Lá đào nhòn nhọn, lá liễu che bầu trời.
Ta là sĩ quan huấn luyện ở đây, hãy lắng nghe ta nói!
- -------
"Đi đi, đi đi!"
"Rõ!"
Trước nguy cơ xin nghỉ ốm sẽ có thể phải tập huấn quân sự với các em sinh viên sang năm, Sở Diệc Hạ vẫn quyết đoán xin phép sĩ quan huấn luyện.
Câu chuyện còn phải bắt đầu từ sáng hôm đó.
Mồ hôi rất thích Sở Diệc Hạ, hôm đó lại lặng lẽ chảy vào mắt cô.
Giống ngày hôm trước, cô chạy ra bồn nước rửa mắt, sau đó lau mặt tó tát một cái, lúc mi mắt còn ướt, lập tức chớp mắt nhìn về phía Lương Thạc Khanh.
......
Lớp anh ấy được nghỉ...
Phản ứng đầu tiên của Sở Diệc Hạ không phải là "À không thấy Lương Thạc Khanh" mà là "Tại sao lớp mình tập cả buổi chưa nghỉ nhỉ".
Cô thở dài oán hận, đội lại mũ, lại nhảy tót về chỗ hàng quân.
Nhưng chưa kịp báo cáo, cô đã nghe "Nghỉ 20 phút".
...Bây giờ thì nghĩ là "À không thấy Lương Thạc Khanh nữa rồi."
Định đi ngồi dưới gốc cây nghỉ chân, Sở Diệc Hạ vừa xoay người đã bị ai nắm gáy quăng xuống hố sâu khổ đau.
"Ai thế! Ai muốn ám sát trẫm?!"
"Bệ hạ à."
???
Đến khi Sở Diệc Hạ hoàn hồn thì đã ở siêu thị rồi.
Cô nhìn ba bạn cùng phòng, khó khăn nói lại: "Vậy ý các cậu là bảo tớ cầm chai nước giải khát, đi hỏi anh ấy mua chuyện tranh?"
"Là truyện!" Xa Huyên Huyên sửa lại rồi vỗ vai cô, nghiêm túc nói "Anh Hạ à, tớ tin vào cậu đấy."
Hai người kia cũng gật đầu đồng tình.
Sở Diệc Hạ phủi tay cô ta ra khỏi vai mình.
"Quá tốn kém."
"... Vậy chúng ta góp tiền."
Không ngờ cô còn nói cả "góp tiền" nữa, bây giờ biểu cảm của Sở Diệc Hạ giống hệt Max đang đội mũ, mặt mày nghi ngờ.
"Tại sao các cô quan tâm đến chuyện hôn nhân của tôi thế? Dì, dì hai, dì ba?"
Ba người liếc nhau, đồng thanh nói: "Vì chỉ có tình yêu của người khác là ngọt ngào thôi."
Cuối cùng, không biết là Sở Diệc Hạ nhượng bộ hay do ý muốn riêng, cô cũng chọn một chai nước ép dưa hấu mang tới cho Lương Thạc Khanh.
Dĩ nhiên, không góp tiền nữa.
Thực ra từ khi cuộc thi ăn dưa hấu đó, cô hơi ghét dưa hấu.
Nhưng nghĩ lại, mùa hè nóng bức, đa số mọi người vẫn thích ăn dưa hấu mà.
Quay lại sân chơi, Giang Lưu Nhi lén ôm ba người kia.
"Tớ nhờ Đường Chân gọi Lương Thạc Khanh tới đó, tí nữa tớ, Tiểu Hân và Huyên tỷ và Chân tỷ đi ra xa một chút, anh Hạ cố lên nha!"
Sở Diệc Hạ vẫy tay một cách không kiên nhẫn, ra hiệu là biết rồi.
Không phải cô không kiên nhẫn, chỉ là hồi hộp.
Vị trí Đường Chân chọn rất dễ tìm, từ xa đã có thể nhìn thấy Lương Thạc Khanh với vóc dáng cao lớn.
Khoảng cách càng gần, nhịp tim Sở Diệc Hạ càng đập nhanh.
Nhưng khi còn cách vài bước, cô chợt chú ý Đường Chân cứ bịt miệng, mắt cười híp lại, có vẻ đang cười.
Phản ứng đầu tiên của Sở Diệc Hạ là "Con bé Giang Lưu Nhi này không lẽ đã nói hết ý định của mình cho mọi người rồi chứ."
Sự hồi hộp, phấn khích ban đầu dần chuyển thành lo lắng, bất an.
Hơn nữa, cô nhận ra Lương Thạc Khanh cũng có vẻ tươi cười.
Giang Lưu Nhi tìm lí do bất kì đi cùng các bạn ký túc xá khác dẫn Đường Chân đi, chỗ này bất chợt chỉ còn Sở Diệc Hạ và Lương Thạc Khanh.
Tay cầm chai nước lạnh phát ra hơi cứ dùng sức bóp.
Sở Diệc Hạ nhìn chai nước ép dưa hấu, đưa tới.
Định nói gì đó, nhưng nghe Lương Thạc Khanh lên tiếng: "Lâu lắm rồi mới gặp."
????
Sở Diệc Hạ lại tỏ ra bộ mặt của Max, nghi ngờ nhìn Lương Thạc Khanh.
Lương Thạc Khanh mới nhận ra Sở Diệc Hạ không phản ứng gì.
"Hả? Cậu không nhớ tôi sao? Tôi chính là người bị cậu và bạn cùng phòng áp đảo ở vị trí thứ ba cuộc thi ăn dưa đó."
... Sau khi nhét chai nước vào lòng Lương Thạc Khanh rồi chạy trốn, Sở Diệc Hạ ngồi một góc xem lại bảy đoạn video mọi người gửi cho cô nhiều lần, cuối cùng xác nhận sự thật.
Lương Thạc Khanh là cậu trai bẽn lẽn kia, chính là cậu trai về thứ ba bị cô và bạn cùng phòng áp đảo trong cuộc thi ăn dưa lần đó!!!
Trai đẹp như vậy chắc vì mất mặt nên không nhớ ra vào lúc đó thôi!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...