Chủ nhật, 1:30 p.m
“Anh nên gọi cho Tom,” Rick nói, dù anh không di chuyển.
Samantha lau đi dòng nước mắt bất ngờ. Có lẽ là tại adrenaline; cô vẫn run lên với năng lượng còn lại trong cơ thể. Cô đã quen với sự mạnh mẽ, nhưng suýt bị nổ tung hoàn toàn không giống với sự giật gân của một vụ trộm được tiến hành cẩn thận.
“Anh định nói gì với Castillo?” cô hỏi, biết ơn là Richard vờ như không thấy màn khóc lóc ngu ngốc của cô.
“Đủ để có thể tìm ra ai là người đặt bom trong nhà anh.” Với vẻ mặt tối sầm, anh kéo ra chiếc điện thoại ở thắt lưng.
“Hắn sẽ nói là em làm đấy, anh biết mà.”
“Đó là lý do anh gọi Tom. Dù Castillo quyết định bắt giữ em, chúng ta sẽ bảo lãnh em ra trong vòng một giờ.”
Một cơn sóng nữa, lần này vì sợ hãi, táp vào cô, và cô bật dậy. “Không. Em không-”
“Samantha, bình tĩnh nào. Anh sẽ không để-”
Cô lùi lại một bước, dễ dàng thoát khỏi tầm tay anh. “Điều này không phụ thuộc vào anh. Em sẽ không vào ngục để anh có thể ra vẻ anh hùng và cứu em ra đâu. Không.”
Rick đứng lên. “Em muốn được xóa tội hơn hay muốn Castillo và cảnh sát tìm em mỗi giây còn lại của cuộc đời?”
Anh không biết cuộc đời cô như thế nào đâu. “Em quen lẩn trốn rồi, và em không thể được xóa tội.” cô rít lên, run lên lần nữa. Cô sẽ không kích động. Cô không kích động. Thậm chí cả khi có người muốn giết cô và một người mà cô bắt đầu tin tưởng cho là cô vào tù là một điều tốt. “Nếu em vào đó, em sẽ không bao giờ thoát ra.”
“Bình tĩnh nào.” Anh giữ giọng mình bình tĩnh, có thể đã lường trước là cô sẽ chạy. Cô muốn chạy. Chết tiệt, cô đã tìm ra một lối thoát. “Được rồi. Đừng lo. Em sẽ không đi đâu cả. Ngồi xuống và để anh gọi Donner.”
“Em sẽ bình tĩnh.” Cô đáp lại, “ở một nơi khác.”
“Có người vừa muốn giết em,” anh nói mạnh hơn. “Em sẽ không rời khỏi tầm nhìn của anh.”
“Thế thì đi theo em đi,” cô bắn lại, quay gót đi. “Em đi dạo.”
Cô nghe tiếng gầm gừ của anh và tiếng bước chân anh trên đường đi. Anh đang theo sau cô. Dù bản thân mình nói ngược lại, cô vẫn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, và hướng về phía hồ cá.
Castillo nhìn qua cửa sổ hiên. Phòng cô Jellicoe ở đã được kiểm tra, không tìm thấy gì khác. Cô ta đáng lẽ đã chết rồi; theo những gì đội dò bom nói, hoặc là cô ta đã tự đặt quả bom đó, hoặc là cô ta có phản xạ nhanh nhất họ từng thấy. Xét đến những gì ông đã nghiên cứu được trong vài ngày qua về những điều được biết đến về sự nghiệp của cha cô và về một vài vụ trộm được gán cho hắn ta nhưng chưa được chứng minh, linh cảm của ông thiên về phản xạ nhanh.
Ngoài lối đi trước nhà, cô và Addison đang tranh cãi điều gì đó, và ông nghĩ là về những gì họ định nói cho ông. Nếu mấy thứ cứt này xảy ra ở nơi khác không phải Solano Dorado, ông đã đưa cả hai bọn họ về sở thẩm vấn. Nhưng sau 20 năm làm việc trong giới thượng lưu của Palm Beach, ông đã thuộc lòng đường dây chỉ huy - đặc biệt là khi những người có quyền lực ảnh hưởng cao như Richard Addison có liên quan: Addison biết ngài thống đốc, thống đốc biết ngài ủy viên, ủy viên biết trưởng sở cảnh sát, cảnh sát trưởng biết trưởng bộ phận điều tra, người mà biết Castillo.
Cùng lúc đó, ông dám cá lon của mình là Jellicoe chính là người phụ nữ Addison nhìn thấy đêm vụ trộm xảy ra, người mà anh ta cho là cứu mạng mình. Dù vậy, rõ ràng là cô ta không phải tên trộm duy nhất trong nhà. Ông cũng còn một thi thể nữa trong nhà xác, nhưng Etienne DoVore cũng chỉ nói được là hắn đã bị bắn hai phát và ném xuống biển cho sóng cuốn đi.
Sếp ông đã nói rõ ràng là ông ta muốn DeVore phải liên quan tớ vụ nổ và cái chết của anh chàng Prentiss. Điều đó sẽ kết thúc vụ điều tra này và kết thúc sự dính líu tới Richard Addison và đồng bọn. Vậy thì thật tiếc, vì ông ghét phải bỏ dở trò xếp hình khi vẫn còn những mảnh ghép chưa hoàn tất. Có thứ gì đó hơn là một viên đá bị biến mất sau vụ này, và ông rất muốn tìm ra đó là cái gì.
Trưởng đội dò bom cho ông những chi tiết kĩ thuật về tình huống suýt chết của Samantha Jellicoe, và cùng với thông tin đó, ông quyết định đi ra ao cá của Addison.
“Havard đang trên đường tới đây phải không?” Samantha ngồi lên thảm cỏ mát lạnh cạnh hồ nước, sự chú ý của cô dường như dành cho chú ếch đang nghếch cổ sau tảng đá bên cạnh.
Richard đi đi lại lại trên lối đi cách đó vài feet, quá bồn chồn, quá lo lắng - rằng kẻ cài bom vẫn ở trên đất của anh - để có thể thả lỏng. Cô đã buộc tội anh muốn làm hiệp sĩ, và cô đã nhắm trúng mục tiêu rồi đấy. “Ừ, cậu ấy mang danh sách người làm của anh tới.”
“Tốt. Em cá là hắn ta rất tức giận (pissed) đấy.”
Tự nhắc mình là “pissed” trong tiếng Anh là say xỉn và tiếng Mĩ là tức giận, Richard gật đầu với cô. “Khá là tức.”
“Hắn nghĩ em là vận xui.”
“Cậu ấy nghĩ em nguy hiểm. Tất nhiên, em cũng không cải thiện gì khi cứ trêu tức cậu ấy như vậy.”
“Có, nó giúp em thấy tốt hơn, đó mới là điều quan trọng.”
“Ít nhất thì em cũng gọi cậu ấy là “Yale” chứ. Cậu ấy đã tốt nghiệp thủ khoa ở đó đấy.” Cuối cùng, nhận thấy là số lượng cảnh sát hiện giờ ở trên đất của anh sẽ ngăn bất cứ ai khỏi ném chất nổ vào Samantha, và phần lớn bởi vì anh muốn ở gần cô hơn, anh ngồi xuống cạnh cô. Con ếch nhìn anh và nhảy xuống hồ nước.
“Anh làm nó sợ rồi đấy,” Samantha hơi dựa vào anh. “Sao em lại nguy hiểm?”
Anh có cảm giác lời nói đó làm cô thấy được khen ngợi. “Theo Tom thì bởi vì em có quá nhiều bí mật, và một cách sống không tốt, và do đó em đặt cuộc sống của anh vào vòng nguy hiểm.”
“Và theo Richard Addison thì sao?”
“À. Theo hắn ta thì hắn không biết phải làm sao với em, nhưng thừa nhận là em cực kì gây mất tập trung, và em lôi kéo hắn làm những thứ có thể hắn sẽ không bao giờ nghĩ tới trước khi gặp em.”
“Như là nói dối cảnh sát?”
“Tương tự thế.” Thực ra anh đã từng phạm tội trước đây, nhưng không phải thứ gì nặng nề như giết người. Dù vậy, khi Castillo tới gần lối đi, anh dẹp suy nghĩ đó sang một bên. “Ngài thám tử.”
“Frank được rồi.” Castillo ngồi trên tảng đá con ếch vừa rời đi. “Căn phòng đã được kiểm tra,” ông nói, “Và họ đang kiểm tra toàn bộ ngôi nhà. Tôi đã cho người thẩm vấn nhân viên trong nhà, nhưng không có gì mới cả. Giữ tất cả mọi người lại trong nhà khá là thông minh đấy.” Ông nhướn người lên, nhìn vào hồ nước. “Ngài nuôi cá ở đây à?”
“Koi,” Richard trả lời. “Lúc này hầu hết bọn chúng thích nấp dưới những tảng đá và lá sen.”
“Cũng tương tự như tên cài thuốc nổ nhỉ,” Frank bình luận, thò tay vào túi. “Koi có ăn hạt hướng dương không?”
“Có thể chúng sẽ bị chết, nhưng cái quái gì chứ, nó sẽ lôi được chúng ra ngoài.”
Castillo ném vài hạt vào nước. “Thứ chúng ta có hiện giờ,” ông nói giọng trò chuyện ôn hòa, “giống như là thế bí vậy. Ồ, chúng ra kìa. Wow” Ông ném một nắm hạt nữa vào hồ, quan sát những con cá lớn, màu sắc sặc sỡ bơi lên tìm thức ăn.
“Thế bí?” Richard bật ra, để ý là Samantha cố tránh xa viên thám tử hết mức có thể mà không phải đứng lên. Cô có thể tỏ vẻ thân thiện với Castillo, nhưng rõ ràng hôm nay cô không định nói gì.
“Đúng. Tôi đã có tất cả các mảnh ghép, nhưng không có tranh mẫu để xếp. Ví dụ, tôi dám cá là DeVore, tên mà sáng nay tôi hỏi anh, là người đã đột nhập vào đây và ăn trộm viên đá và đặt thuốc nổ. Nhưng hắn chết rồi, vậy sáng nay hắn không phải là người đặt thuốc nổ, và hắn không trùng với miêu tả của của ngài về người phụ nữ tối đó mà ngài cho là đã cứu mạng mình.”
Mạo hiểm liếc nhìn khuôn mặt bình tĩnh, không thay đổi của Samantha, Richard hít một hơi. “Nếu như tôi nhầm về người phụ nữ đó thì sao, Frank, và cô ấy tới đây theo lời mời của tôi?”
“Chà, nếu thế thì mọi thứ sẽ hướng về DeVore, chỉ trừ thuốc nổ sáng nay.”
“Không phải cùng một người làm,” Samantha nói cộc lốc, giật giật mấy cọng cỏ và vẫn giữ ánh nhìn xuống hồ nước.
“Đội dò bom cũng cho là vậy,” Castillo nói vẫn giữ giọng nhẹ nhàng, tiếp tục ném mấy hạt hướng dương vào nước. “Giả thuyết của họ là vụ đầu tiên do một tên chuyên nghiệp làm, và vụ thứ hai là một kẻ a-ma-tơ, cố bắt chước phong cách của vụ trước.”
Samantha gật đầu. “Mìn lõm khó đặt hơn lựu đạn. Và chốt an toàn đáng lẽ phải bị kéo ra rồi khi mà dây dẫn đang làm đòn bẩy bật ra như vậy. Không có cơ hội nào cho bất cứ ai ngăn vụ nổ lại. Dù vậy, nạn nhân vẫn có 4 đến 5 giây để thoát hiểm.”
Richard nhắm mắt lại trong một lúc. Anh ngạc nhiên là cô vẫn có thể bình tĩnh thảo luận những sơ hở của quả bom suýt giết cô nửa giờ trước. Anh mở mắt ra, nhìn vào cô chứ không phải Castillo. “Nếu tôi nói cho ông, Frank, rằng một viên đá giả đã xuất hiện sáng nay, và ít nhất một camera bị vô hiệu hóa cùng cách với đêm hôm trước thì sao?”
“Cái gì?” Castillo định bật dậy, rồi thay đổi ý định và ngồi xuống với một nỗ lực đáng kể. “Tôi sẽ muốn xem cuốn băng đó.” Ông hắng giọng. “Tôi cũng cần thu hẹp thời gian quả bom có thể được đặt. Mấy giờ cô rời khỏi phòng sáng nay, cô Jellicoe?”
“Tối qua cô ấy không ở trong phòng,” Richard trả lời thay cô. “Thực tế thì tôi cho là nó có thể được đặt ở đó trong vòng 24h qua.”
“Em không nghĩ vậy,” Samantha lặng lẽ nói.
“Sao không?” cả hai người đàn ông cùng hỏi
Cô hít vào, rõ ràng tỏ vẻ miễn cưỡng tới mức gần như buồn cười. “Sáng nay em đã lên báo - với tư cách là chuyên gia nghệ thuật và an ninh.” Cô liếc nhìn Richard. “Đó là lỗi của em.”
“Cái gì làm thì đã làm rồi.” anh nói, đưa tay sang phủ lấy tay cô, rồi buông ra trước khi cô kịp rút tay lại. Anh biết cách câu cá, khó khăn với Samantha là cô giống một con cá mập nhanh nhẹn và nguy hiểm hơn là một con cá bống nhút nhát. Anh muốn cô, nhưng anh không muốn mất một cánh tay - hay bất cứ bộ phận nào khác - trong quá trình.
“Tôi không... thích buộc tội người khác khi không có bằng chứng,” cô nói giọng thậm chí miễn cưỡng hơn, “nên tôi chỉ nói cái này để cung cấp thông tin. Sáng nay Dante Partino khá để tâm tới việc chào đón tôi, và đảm bảo là tôi biết là hắn biết về công việc của tôi ở viện bảo tàng.”
“Cái gì? Điều này thật kì c-”
“Ông ta có đe dọa cô không?” Castillo cắt ngang, xoay người lại đối diện cô.
Cô nhăn mặt. “Xem này. Tôi sẽ không-”
“Samantha,” Richard cắt ngang một cách sắc bén. “Ông ta có đe dọa em không?”
“Không,” lông mày cô nhíu lại. “Hắn nói là em sẽ không kéo dài được lâu. Và - cứt thật - hắn cũng nói là hắn biết buổi tối em ở đâu.”
“Khốn kiếp.” Richard bật dậy
“Đợi một lát, ngài Addison,” Castillo nói, đứng lên chặn đường giữa Richard và ngôi nhà. “Cô có hoàn toàn chắc chắn về những điều Partino nói không, cô Jellicoe?”
Có thể không thích ý nghĩ là hai người đàn ông đứng cao hơn mình, Samantha cũng đứng lên. “Gọi tôi là Sam được rồi.” Cô thở dài. “Và có, tôi chắc chắn. Trí nhớ của tôi gần như là chụp ảnh.”
Castillo đưa tay vào túi, lần này lôi ra một bộ đàm. “Mendez, tìm Dante Partino cho tôi. Cứ bình thường thôi, nhưng hãy trông coi ông ta.”
“Rõ,” một giọng nữ nói qua loa.
Một bộ nhớ như chụp ảnh. Điều này lý giải sao cô có thể nhanh chóng nghi ngờ viên đá là giả như vậy. Cô đã nhìn ảnh của viên đá thật. Theo một cách nào đó, nó cũng lý giải sao cô lại học bằng xúc giác, cô gần như ghi nhớ mọi thứ cô chạm vào. Bao gồm cả anh.
“Ông không thể bắt giữ hắn ta vì những gì tôi nói.” Samantha phản đối, lùi lại một bước.
“Không, nhưng tôi có thể hỏi ông ta vài câu dựa vào những gì cô nói,” Castillo đáp lại, nét mặt vẻ thông cảm một cách đáng ngạc nhiên.
Có vẻ như Samantha Jellicoe đã có thêm l người hâm mộ. Tất nhiên cũng có lợi khi có một cảnh sát đứng về phe mình, và đó có thể là mục tiêu của cô. Nhưng cùng lúc đó, cô gái tài năng, cứng rắn miễn cưỡng đưa ra bằng chứng để buội tội một người khác, mới giống như Jellicoe thật sự.
“Tôi muốn ở đó,” Richard nói. Đây vẫn là bữa tiệc của anh.
“Vâng, tôi cũng nghĩ thế. Nhưng trước hết tôi muốn xem lại cuốn băng đó đã,”
“Tất nhiên là ông muốn rồi,” Samantha lầm bầm, mặt cô càng nhăn nhó hơn.
Richard không thể ngăn mình mỉm cười. “Đừng lo,” anh thì thầm vào tai cô. “Hợp tác khi gặp khó khăn sẽ xây dựng nhân cách cho em.”
“Cắn em đi.”
“Lát nữa nhé, em yêu.”
Cô dựa vào gần hơn. “Chỉ cần cho em chọn vị trí,” cô thở ra khi họ quay vào nhà.
Chúa ơi, cô làm anh điên mất. “Thỏa thuận.”
“Khi Castillo xem cuốn băng, anh sẽ phải giải thích tại sao chúng ta thấy viên đá trong túi xách của em mà không nói với ông ta.” Cô tiếp tục sau một lát
Chà, hiệu quả gần như một lần tắm lạnh vậy. “Anh hứa với em rồi mà,” anh đáp lại với giọng trầm trầm. “Anh luôn giữ lời.”
Samantha không nói gì, nhưng tay cô đưa tới cạnh tay anh và anh lặng lẽ đan ngón tay họ vào nhau. Chết tiệt, mọi chuyện ngày càng phức tạp. Và bây giờ một trong những nhân viên của anh trở thành kẻ tình nghi trong một vụ giết người. Điều kì lạ nhất là anh dễ dàng chấp nhận tội lỗi của Partino hơn là tin là Samantha có thể liên quan tới một vụ giết người.
Di động của anh reo lên. “Addison,” anh nói khi bật máy ra.
“Rick, bảo cảnh sát cho tớ qua cái cổng chết tiệt này,” giọng của Donner đập vào tai anh.
Richard hạ máy xuống. “Frank, cho Donner qua cửa nhé.”
Castillo nhíu mày. “Chúng ta đang trò chuyện rất vui vẻ. Ngài chắc là ngài muốn luật sư của mình phá hỏng mọi chuyện chứ?”
“Em hoàn toàn đồng ý.” Samantha nói với một nét cười thoáng qua.
Tuyệt thật. Giờ thì trộm và cảnh sát có cùng một sở thích đấy. “Tôi nghĩ như thế tốt hơn, ừ, tôi chắc.” anh kiên quyết “Hơn nữa, cậu ấy còn mang theo thông tin có thể chúng ta cần tới.”
“Được rồi,” Frank đưa bộ đàm lên và ra lệnh.
Nhấc điện thoại lên tai, Richard lắng nghe một giây trong khi Tom đang tranh cãi với hai sĩ quan ở cổng. “Tom? Đợi một lát, họ sẽ để cậu vào.”
“Đồ rỗi hơi,” Samantha lẩm bẩm
Anh kéo cô sát vào mình bằng cánh tay vẫn vòng quanh eo cô. “Thân thiện với cậu ấy một chút,” anh nói nhỏ. “Chúng ta sẽ sớm cần cậu ấy đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...