Lúc Ân Hiển tan làm về đến nhà, Vương Kết Hương đã nấu xong bữa tối.
Cô xới hai bát cơm, bày đũa cho anh.
Cô chống cằm bằng hai tay, ngồi chờ đợi trước bàn cơm.
Ân Hiển không đi tới.
“Em ăn đi,” anh nói: “Anh phải thu dọn hành lý, ra ngoài muộn quá lại không tiện.”
Lưng Vương Kết Hương cứng đờ.
Tiếng anh mở tủ, tiếng di chuyển đồ nặng vọng ra từ trong phòng.
Anh có một cái vali rất lớn, anh bỏ từng món đồ vào trong đấy.
Cô dịch cái bát thừa ra, tự mình động đũa, bắt đầu ăn cơm.
“Em có dùng đồng hồ báo thức không?” Ân Hiển đang dọn đồ trên tủ đầu giường.
Cô không nói gì, cố chọc đũa xẻ miếng thịt trên đĩa ra làm hai.
Vì thế anh không lấy đồng hồ báo thức, để lại cho cô.
Đột nhiên, tiếng nước rơi “tí tách” vọng vào từ bên ngoài.
Vương Kết Hương ngẩng đầu, mắt hướng ra cửa sổ, vài giọt nước mưa đọng trên đó.
“Trời mưa rồi!”
Cô xoay người nhìn anh, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng.
Ân Hiển gấp quần áo, chiếc vali cạnh anh về cơ bản đã đầy.
Vương Kết Hương tưởng anh không nghe thấy, lại lặp lại lần nữa.
“Anh xem, trời mưa rồi.”
Anh bỏ quần áo vào vali, nhẹ giọng nói: “Anh biết.”
“Trời mưa mà anh vẫn đi à?” Giọng Vương Kết Hương khô khốc: “Hay là, anh đừng đi nữa.”
Anh không nói tiếp.
Hai người lại chìm vào sự im lặng đóng băng đáng sợ.
Cô ngẩn ngơ nhìn bóng lưng anh, anh máy móc bận rộn thu dọn đồ đạc.
Một lúc lâu sau, Ân Hiển đã dọn dẹp xong tất cả.
Anh kéo khóa vali, đứng thẳng người dậy.
Hai bên rốt cuộc cũng chạm mắt với nhau.
Vương Kết Hương ngây ngẩn ngơ ngác, Ân Hiển từ biệt cô với vẻ mặt bình tĩnh.
“Em giữ gìn sức khỏe.”
Anh kéo vali, bước đi.
Vương Kết Hương bỗng đứng bật dậy, chiếc ghế xẹt qua sàn, phát ra tiếng “két” ghê tai.
Hốc mắt cô đỏ hoe, cô xông tới cạnh anh như phát cuồng, định cướp chiếc vali trong tay anh.
“Em không muốn anh đi.”
Cô giựt tay anh ra, không giựt được lại cạy từng ngón tay anh.
Ân Hiển thở dài.
“Chúng ta đã bàn xong xuôi rồi, anh sẽ dọn đi……”
Vương Kết Hương ngước mắt, hung tợn lườm anh: “Ai bàn xong xuôi với anh chứ!”
Anh hiểu rõ tính cô, cứ cảm tính lên là rất bướng, ai nói gì cũng không chịu nghe.
“Em bình tĩnh chút đi.”
Ân Hiển không muốn cãi cọ với cô, tự buông lỏng tay.
“Ngày mai anh tới lấy hành lý.”
Vương Kết Hương cướp được vali, túm chặt lấy nó, đầu lắc như trống bỏi: “Không được, ngày mai em không ở nhà.”
“Ừ, không cần em ở nhà, anh lấy hành lý rồi đi thôi.”
“Không chịu!”
Mắt cô dại ra, cô lấy mấy cái cớ rất vô lý.
“Em không ở nhà, anh lấy bừa đồ của em thì sao.”
Ân Hiển lạnh giọng nói: “Anh không lấy đâu.”
Cô mau mồm tranh luận: “Ai biết anh có lấy hay không chứ.”
Anh không thèm cãi cọ mà bỏ đi luôn.
Vương Kết Hương tức đến mức giậm chân bình bịch, vội bỏ chiếc vali lớn lại, đuổi theo anh.
Trước khi Ân Hiển kịp mở cửa phòng, anh đã bị Vương Kết Hương ôm lấy.
Cô bổ nhào lên lưng anh, cứ mặt dày mày dạn treo trên lưng anh như vậy.
Tay anh không đỡ cô.
Chỉ bằng cẳng tay cẳng chân mảnh khảnh của Vương Kết Hương, cô chẳng giữ được tư thế treo trên không trung này bao lâu.
Vương Kết Hương ngửi thấy mùi bồ kết quen thuộc trên quần áo Ân Hiển, mấy tuần rồi cô không được ngửi mùi hương này.
Cô hít mạnh mùi hương trên người anh vào, nước mắt nước mũi giàn giụa, bôi hết lên vai anh.
“Ân Hiển đáng ghét lắm, em ghét Ân Hiển.”
Cô khóc rấm rứt, nói linh ta linh tinh.
Ân Hiển thiếu đạo đức còn cãi lại đúng lúc này.
“Anh đáng ghét đấy, anh đi đây.”
“Không được!” Cô phản ứng kịch liệt, cổ tay lập tức hẫng đi, nhảy phắt xuống khỏi lưng anh.
Ân Hiển mở hẳn cửa phòng.
Vương Kết Hương nhắm ngay đôi giày mà anh định lấy, cướp trước một chiếc, không rõ là bên trái hay bên phải.
Anh định cướp lại, cô xoay tròn cánh tay, nhón mũi chân, đáp thẳng chiếc giày kia ra ngoài.
…… Nó đáp ngon lành lên mái nhà của ông chú thu gom phế liệu.
Ân Hiển nhìn Vương Kết Hương.
Cô phồng mồm, trợn đôi mắt to tròn lên.
Giọt lệ bên khóe mắt cũng không ngăn cản được vẻ ương bướng trên mặt cô.
Cô nhìn anh.
Cô không thả lỏng cảnh giác, cẩn thận đóng cánh cửa mà anh đã mở ra lại.
Ân Hiển đau đầu.
Thoạt trông, chắc họ buộc phải bàn chuyện chia tay thôi.
Anh về phòng, lôi hai cái ghế ra, anh ngồi một ghế, bảo cô ngồi vào ghế còn lại.
Vương Kết Hương ôm tay, móng tay bấm vào cánh tay.
Ân Hiển nhận thấy sự đau khổ của cô, anh cũng không muốn mang đến đau khổ cho cô nữa.
“Em thấy khó chịu, vậy thì đau dài chẳng bằng đau ngắn.
Chia tay là một chuyện rất bình thường.
Không ở với nhau được nữa thì chia tay, không có gì ghê gớm, đôi ta chia tay hòa bình.”
Từng câu nói của anh như lưỡi dao chọc vào tim cô.
Vẻ mặt anh thờ ơ, tốc độ nói không nhanh không chậm.
Vương Kết Hương không phân biệt được là anh thật tình nghĩ như vậy, hay chỉ tức quá nên nói thế thôi.
“Em nhìn xa trông rộng đi, chia tay người không hợp với mình thì càng tốt.
Sẽ có rất nhiều khách qua đường đi ngang cuộc đời em, anh chỉ là một trong số đó thôi.”
“Anh trẻ con lắm!”
Vương Kết Hương cáu lên vì lời anh nói, đuối lý nên cướp lời.
“Nói sâu sắc gớm ghê, thật ra chỉ vì em bỏ ớt vào cơm rang trứng thôi chứ gì.”
Anh nào có nói đến chuyện đấy, cái “không hợp” mà anh bảo là cách xử lý mâu thuẫn của hai người.
Nhưng thôi, chuyện này cũng không ngăn được việc Ân Hiển nghẹn họng vì lời cô nói.
Vương Kết Hương trông có vẻ rất đắc ý không sợ gì.
“Thôi được, anh trẻ con đấy.”
Dứt lời, Ân Hiển lại định rời đi.
Cô mau tay lẹ mắt, lại nhào lên lưng anh, bổn cũ soạn lại.
Bấy giờ anh còn chưa kịp đứng vững, người anh nghiêng đi, bị cô túm ngã ra sàn.
Vương Kết Hương dùng cả tay lẫn chân để dán lấy Ân Hiển, ôm anh, đè nặng anh.
Hai chân cô vòng qua eo anh từ đằng sau; đôi tay giữ chặt hai cổ tay anh, ấn nó trước ngực anh.
Sao lại thành ra thế này? Ân Hiển phục cô rồi.
Anh vừa tức vừa buồn cười, hỏi cô: “Em cảm thấy sức em cản nổi anh à?”
“Không cản được.” Vương Kết Hương thừa nhận.
Cô vô lý, cũng không nói lý.
“Em kệ đấy.
Nếu anh muốn đi, thì phải mang cả em theo cùng.”
Cô cúi gằm đầu, tay siết lại.
Giọng cô nỉ non, cả người cô như một miếng keo dán da chó phiền toái không bóc ra được.
“Em không rời xa Ân Hiển, tuyệt đối không rời xa anh.”
“……”
“Không phải khách lạ đâu, anh vô cùng đặc biệt với em.
Anh đã là bạn trai em rồi, đừng mơ em sẽ thả anh đi, em phải ở bên anh cả đời.”
“……”
Vương Kết Hương nhạy bén quan sát thấy tai Ân Hiển đang dần đỏ lên vì lời cô nói.
Cô không thể thấy biểu cảm của anh bây giờ, bèn nói thêm lần nữa để thử coi sao.
“Vương Kết Hương không bao giờ rời xa Ân Hiển.”
Rặng đỏ trên tai anh lan tràn ra gương mặt, tai anh đỏ như bị lửa đốt.
“Em……” Anh không hiểu cô nói gì cả.
“Em, Vương Kết Hương! Cả đời này sẽ không rời xa Ân Hiển.
Nếu anh chưa nghe rõ, em sẽ nói 10 lần nữa.”
Còn cần lặp lại nữa ư?
Giọng cô rất lớn, căn phòng trống không tự động dội tiếng lại liên tục.
Lời biểu đạt thẳng thừng ấy cũng khiến ý cô rõ ràng tới mức không thể rõ hơn được nữa.
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Cô không sợ xấu hổ, anh e lệ thay cô vậy.
Vương Kết Hương bỗng nhiên có dự cảm, cô cảm thấy Ân Hiển sẽ không đi nữa.
Cô thử lỏng người ra một chút, buông một cánh tay anh ra.
Ân Hiển không nhân cơ hội này quẳng cô đi chạy lấy người, mà vẫn im ru cho cô đè mình.
Thật ra, trò khôn lỏi của cô vốn đã dư thừa.
Như trước đây anh từng nói, nếu anh muốn đi thật, thì cô dùng hết sức bình sinh cũng chẳng thể ngăn anh lại.
Nhận được sự “xác nhận” từ Ân Hiển, Vương Kết Hương càng diễn trò sinh động hơn.
Cô ngồi dậy, má trái áp sát vào má phải của Ân Hiển.
Mặt anh đỏ hồng nóng nóng, Vương Kết Hương vô cùng vui vẻ.
“Phải nói chứ, phải nói chứ.”
Cô nhắm mắt lại, cánh tay ôm chặt lấy anh.
“Đừng cãi nhau nữa, đừng đi đâu cả.
Đừng nói những lời chua chát ấy, em sẽ buồn lắm.
“Em thích anh Hiển rất nhiều rất nhiều!
“Sao anh lại có thể không biết!”
Vương Kết Hương khum tay thành hình loa, nói vào cái tai đỏ khủng khiếp của anh: “Em không rời xa anh đâu.”
(Móc khóa Vương Kết Hương và Ân Hiển, được tặng kèm sách xuất bản bên Trung.)
[HẾT CHƯƠNG 46].