Ăn sạch kem xong, Vương Kết Hương tìm chỗ rửa tay.
Bốn bề vắng lặng, cô lại nghĩ tới chiếc thẻ điện thoại dưới lòng bàn chân mình.
Bên cạnh bồn rửa tay có một thảm cỏ, chôn thẻ ở đây, chỉ cần không ai thấy, nó sẽ biến mất mà thần không biết quỷ không hay.
Vương Kết Hương mau mắn nhổ mấy cây cỏ dại, bắt đầu ra sức đào đất bằng chân.
Mới đào chưa bao lâu, cô đã bị một người làm đứt mạch.
“Nhóc đang làm gì đấy?” Giọng Ân Hiển vọng tới từ đằng sau.
“Em, em.”
Vận động mạnh lại thêm có tật giật mình, Vương Kết Hương há mồm thở phì phà phì phò, nói bừa: “Em đang tìm kho báu.”
“……”
Ân Hiển hỏi: “Có ăn trưa nữa không?”
“Ăn chứ.” Cô vội vàng lấp đất, đi ra khỏi thảm cỏ.
Vương Kết Hương trả ví cho Ân Hiển, anh chẳng thèm xem, nhét thẳng vào túi.
“Anh với Hà…… chị Tiểu Thiện, nói chuyện xong nhanh vậy ạ?”
Ân Hiển vứt lại một câu cộc lốc: “Con nít đừng lo chuyện của người lớn.”
“Hừ.”
Vương Kết Hương cũng lười nói nhiều với anh ta, đỡ để anh ta lại nói mấy câu kiểu “Ở đời, ai mà không phải là người qua đường” như lần trước, làm cô nghẹn đứ.
Hai người im lặng suốt quãng đường, vào tới nhà ăn.
Nói thật, Vương Kết Hương không thích tới đây lắm.
Chủ yếu là, sau khi phát hiện những người trong phông nền đều giống hệt nhau, mỗi lần nhìn thấy họ cô đều cảm thấy khiếp vía.
“Em tò mò một chuyện.”
Lúc xếp hàng, Vương Kết Hương đột nhiên nghĩ ra: Ân Hiển có phát hiện điều dị thường xung quanh không?
“Anh nhìn kìa……” Cô thì thầm với anh ta: “Cái anh cheo chéo đằng sau mình, với cái anh ngồi thứ 3 từ đây qua ở bàn bên phải anh ấy.
Anh so sánh thử xem, có thấy họ rất giống nhau không?”
Ân Hiển lắc đầu: “Không giống.”
Anh ta không phát hiện ra!
Vương Kết Hương thầm nghĩ, tiếc thật: Nếu anh ta thấy được, nhất định anh ta sẽ sốc phải biết.
Họ xếp hàng tới lượt mình, Ân Hiển hỏi cô muốn ăn suất nào.
Vương Kết Hương gọi món mình chưa ăn: “Cơm thịt xé phay với cá.”
Họ bưng cơm, ngồi vào góc bàn dài.
Áo lao động của anh bẩn, tạm thời không phải nhọc lòng chuyện gì.
Vương Kết Hương động đũa, vui vẻ há miệng ăn cơm.
“Kỹ sư Ân.”
Đám công nhân cùng bàn nói với Ân Hiển trước khi đi.
“Chúng tôi về xưởng trước, lát cậu tới xem chiếc xe mới được đưa tới nhé.”
Anh đồng ý.
Tất cả đều đang tiến hành thuận lợi, Vương Kết Hương lén lút động đậy chân.
Thẻ điện thoại vẫn nằm dưới đế giày, cộm chân cô.
“Ăn xong, bao giờ anh vào xưởng, em muốn đi theo anh.”
Ân Hiển quyết đoán từ chối: “Anh phải đi làm, nhóc chơi nhồi bóng ở khu đất trống đi.”
“Ăn no không được vận động ngay, cái này ai chả biết.”
“Được rồi, vậy nhóc ngoan ngoãn ngồi trong văn phòng của anh đi.”
Vương Kết Hương không nói gì.
Anh phát hiện cô ủ rũ, bèn nói: “Nhóc nghe lời rồi anh lại mua kem cho nhóc.”
Không đề cập tới cái này còn đỡ, giờ anh ta nhắc tới nó, Vương Kết Hương lại giận sôi máu: Lúc ấy cô bị anh ta nhốt trong văn phòng rõ lâu, anh ta đã hứa mua kem cho cô nhưng lại không mua, còn lén đi gọi điện thoại, gọi xong biến mất tiêu.
“Sao người lớn lại như thế chứ?”
Cục tức tích tụ từ mấy lượt chơi trước lập tức bùng nổ.
“Với đứa trẻ ngoan sẵn, thì muốn nó càng phải ngoan hơn.
Để bớt việc, bắt trẻ con phải ở yên một chỗ, bắt nó chơi một mình, khóa cửa nhốt nó lại.
Nói với bọn nhóc là đừng đụng vào việc của người lớn để bịt miệng tụi nó.
Lúc dỗ con nít thì bảo sẽ thưởng cho nó, nhưng hứa rồi cuối cùng lại không mua.
Nếu hứa mua kem thật, đúng ra anh phải hỏi vị kem em thích ăn!”
Hồi nhỏ rõ ràng anh ta ghét kiểu người lớn đối xử với anh ta như vậy, thế mà lớn lên lại trở thành chính kiểu người ấy.
Ân Hiển buông đũa, nhìn cô đăm đăm.
“Người lớn nhà nhóc hay khóa nhóc trong phòng à? Bảo nhóc không được đụng vào việc của họ? Muốn nhóc phải nghe lời? Nuối lời với nhóc?”
Cô chống nạnh tức giận, lờ anh đi.
Anh khẽ mỉm cười, dịu giọng hơn.
“Biết rồi, anh sẽ đưa nhóc theo.”
Vương Kết Hương vẫn kệ anh.
Anh hỏi: “Thích kem vị gì?”
“Vị sữa.” Cô nói.
*
Ân Hiển bảo cô ngồi trong văn phòng anh là có nguyên nhân.
Chỗ anh làm việc nồng nặc mùi dầu máy, nhân viên lại hỗn tạp.
Những chiếc xe đủ kiểu với đủ loại vấn đề về máy móc được đưa đến, chờ họ kiểm tra.
Vương Kết Hương ngồi trên chiếc ghế mây cũ mà Ân Hiển tìm cho cô, trông lạc quẻ hẳn với khung cảnh xung quanh.
Đám công nhân đi ngang qua sôi nổi nhìn cô với ánh mắt khác thường.
Ân Hiển mặc quần áo lao động màu xanh biển giống hệt công nhân cả xưởng.
Người đông, cô phải rất lao lực mới phân biệt được bóng lưng nào là của anh.
Cơn gió to thổi ù ù, mùi dầu máy khiến đầu óc cô mơ màng, Vương Kết Hương ngáp một cái.
Bao lâu không ngủ rồi nhỉ?
Tuy rằng thế giới quay về điểm đầu, nhưng trạng thái cơ thể của cô không trở lại như cũ, cô cũng thấy đói, thấy buồn ngủ.
Trước kia lòng cô luôn căng thẳng, cô chạy tới chạy lui làm này làm kia, không hề suy xét đến chuyện ngủ.
Bây giờ bỗng được ngồi không, cơn buồn ngủ dần ập đến.
“Không được ngủ!”
Vương Kết Hương tự đấm vào bụng mình.
Cô mở to mắt, tìm kiếm bóng dáng Ân Hiển giữa đám đông.
Tìm một lát, cô đỡ má, mí trên mí dưới bắt đầu díu vào nhau.
“Không được ngủ……”
Vương Kết Hương mơ màng, mơ thấy một giấc mộng.
Cô mơ thấy mình ngồi trong nhà họ, chờ Ân Hiển về.
Anh đi xã giao với người ta đến tận khuya, lúc anh về cô đã nằm ngủ trên sofa.
Ân Hiển lẩm bẩm một câu “Sao lại ngủ ở đây” rồi bế phắt cô lên, bế cô về phòng ngủ.
Cô muốn chất vấn tại sao anh lại về nhà trễ thế, nhưng được anh ôm sướng ghê.
Vậy nên cô định bao giờ thức dậy sẽ mắng anh sau.
“Ân Hiển……”
Cô nói mê, mí mắt giật mạnh lên.
Vương Kết Hương mở ti hí mắt, thấy một trần nhà không bật đèn, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào từ cửa sổ.
“Đây là đâu?”
Cô sợ tới mức giật nảy mình, vội vàng bò dậy tìm công tắc bật điện.
Đèn sáng, chỗ Vương Kết Hương đang ở là…… văn phòng của Ân Hiển.
Cửa mở ra từ bên ngoài, cô kinh ngạc xoay người.
Là anh ta.
Không sao! Không bị quay ngược về điểm mốc!
Vương Kết Hương lao tới cạnh Ân Hiển, túm tay áo anh: “Anh đi đâu vậy?”
Anh quơ quơ cây kem trong tay, nói: “Vị sữa nhóc thích đây.”
Cô cướp que kem, xé lớp giấy bọc.
Cô nắm tay áo anh bằng một tay, tay kia cầm kem ăn, vẫn còn hú hồn hú vía.
“Em ngủ trên ghế à?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao anh không gọi em dậy?”
“Nhóc ngủ say quá, chẳng biết mơ thấy gì, còn cười nữa.”
Anh nhớ ra việc cần hỏi cô: “Nhóc có thấy thẻ điện thoại trong ví anh không?”
“Anh đi gọi điện thoại à?” Vương Kết Hương ngừng thở.
“Ừ, vốn định gọi điện cho bố anh, nhưng không thấy thẻ điện thoại trong ví đâu cả.”
Cô vỗ vỗ ngực: may quá may quá.
“Anh định thông báo cho bố anh vụ thôi việc hả?”
Anh chăm chú nhìn cô đầy vẻ quái lạ: “Sao nhóc biết?”
“Ẹc,” Vương Kết Hương mặt dày nói dối: “Em nghe anh nói với chị Tiểu Thiện mà…… Anh bảo không làm kỹ sư nữa, muốn làm tiếp thị, sắp từ chức.”
Ân Hiển nhướng mày: “Nhóc nghe hay là nhóc đoán?”
“Chẳng phải anh bảo chị ấy thế à? Hình như em nghe được vậy mà.”
Vương Kết Hương nhìn vào mắt anh, thận trọng mở miệng.
“Nhưng mà, làm tiếp thị vất vả lắm.”
Khi cô gặp anh, anh đang làm sale.
“Dù không giỏi ăn nói, không rành giao tiếp với người khác, nhưng vì kiếm tiền, vẫn phải cố đấm ăn xôi lôi kéo làm quen.
Xã giao với người ta, gọi nhau là anh em, quà cáp các kiểu, vẫn chưa chắc đã bán được hàng.
Không có thời gian cho bản thân, điện thoại lúc nào cũng phải trong tầm tay, nửa đêm đang ngủ có cuộc gọi cũng phải bắt máy ngay.
Công việc bận rộn đến nỗi không có thì giờ ăn cơm, chẳng lúc nào được tan làm.”
Hình như miêu tả cụ thể quá rồi, cô gãi gãi đầu.
“Đương nhiên, cái này là em nghe người ta bảo vậy.
Em chưa làm tiếp thị bao giờ, em mới 12 tuổi thôi.”
Sau một khoảng im lặng rất dài, Ân Hiển cười nhạo một tiếng.
“Nhưng anh không muốn làm công việc hiện tại tới già.
“Hết đánh bài với người này lại chơi mạt chược với người kia.
Không ai để ý anh có làm tốt công việc của mình không, chỉ cần có quan hệ với cấp trên là không phải lo lắng gì.
Bản thân công việc này cũng không thể mang lại sự thỏa mãn cho anh.”
Anh dừng lời một lát, đáy mắt đen kịt, chất chồng bực bội.
“Có ý nghĩa gì cơ chứ? Mỗi ngày thức dậy anh đều tự hỏi bản thân như vậy.
“Vớ vẩn thật, đúng không? Anh được trải con đường thênh thang này, cũng đã cố hết sức để đi con đường ấy.
Cái cần câu cơm này đủ nuôi anh đến khi chết già, nhưng nào ai ngờ, anh phát hiện mình chẳng hề hứng thú với công việc này.”
Vương Kết Hương ngơ ngác nhìn gương mặt trông nghiêng của Ân Hiển.
Anh day phần giữa mày đau nhức.
“Mình bị làm sao thế này? Nói mấy câu này với một đứa trẻ con.”
“Em đồng ý với anh.” Giọng cô lảnh lót.
“Đồng ý cái gì?”
“Em cho rằng, anh làm thế là đúng lắm, anh phải gọi cho bố anh cuộc này! Anh không muốn làm công việc hiện tại nữa, muốn làm tiếp thị.
Đấy là việc anh cho rằng anh muốn làm, vậy anh cứ làm đi.
Ở đời, tìm được một việc mình muốn làm quý giá lắm.”
Vương Kết Hương không quen nói chuyện đứng đắn thế này.
Cô vừa nghĩ vừa nói, không biết có biểu đạt được hết ý của bản thân không.
“Nếu, ý em là nếu, bố anh không hiểu anh, không ủng hộ anh, vậy thì anh sẽ không khỏi thấy tự trách vì đã phụ sự kì vọng của ông ấy.
Nhưng mà, cuộc đời này là của anh.
Nếu anh ép bản thân phải sống cuộc đời mà mình không thích vì không muốn đi ngược lại ý người khác, thì anh sẽ mãi mãi không vui vẻ nổi.
Vậy nên, anh thử giải thích với bố anh đi, dù không đả thông được, anh cũng cứ kiên định làm việc mà anh muốn.
Suy nghĩ của anh không sai.”
Giọng điệu của đứa trẻ quá mức nghiêm túc, câu chữ rõ ràng, tựa như đang viết một bài văn nghị luận.
Anh cười tự giễu.
“Nếu được như nhóc nói thì tốt quá.
Anh không hề biết điều ấy có đúng không, có phải là thứ anh muốn không.
Anh cũng không chắc mình muốn làm gì, không biết mình sẽ đối mặt với những gì trong tương lai.
Làm tiếp thị là một suy nghĩ nông cạn.
Có thể dù giàu sụ rồi, anh vẫn ngủ không yên giấc, vẫn thấy trống trải giữa dinh thự.”
Nông cạn, anh miêu tả quyết định của mình như vậy đấy.
Anh dùng từ khắc nghiệt y như câu nói “Tầm nhìn thiển cận” mà Vương Kết Hương từng nghe lén bố anh nói với anh.
Giờ phút này cô đã biết, vì sao khi ấy ánh mắt anh lại hoang mang.
Đối mặt với cuộc sống o ép, công việc không lành mạnh, anh vùng vẫy, anh vật lộn, bản năng nói với anh rằng anh phải thoát khỏi nó.
Khi trả cái giá là từ mặt gia đình, vào giây phút dập máy với bố mình; khi anh rốt cuộc có được quyền lựa chọn, một mình đối mặt với tương lai…… thì Ân Hiển bỗng phát hiện: Anh không hề chắc chắn, lòng anh trống rỗng.
Câu tầm nhìn thiển cận mà bố anh mắng anh, anh cũng đồng ý phần nào, vậy nên anh cảm thấy hoang mang, cảm thấy hụt hẫng.
“Em lấy thẻ điện thoại của anh đấy.”
Vương Kết Hương cởi giày, rút tấm thẻ ra.
Cô xòe lòng bàn tay anh ra, trả thẻ điện thoại cho anh.
Cô nghĩ: Khổ quá, Ân Hiển ạ.
Thứ trói buộc anh không phải là cuộc trò chuyện kia, không phải là những lời chỉ trích của bố.
Điều làm anh khổ sở, là việc anh bị lạc hướng giữa đường đời.
Điều này chắc chắn anh phải tự mình suy nghĩ kĩ thôi, tôi bất lực rồi.
Trông anh có vẻ không hề ngỡ ngàng chút nào, dường như đã biết cô cầm thẻ từ sớm.
“Lúc đấy anh đưa ví cho nhóc, tại sao nhóc không trốn?”
“Anh từng nghi ngờ em à?” Vương Kết Hương hiểu ra, anh ta lại coi mình là kẻ trộm rồi.
Ân Hiển gật đầu: “Lý do đòi ví tiền của nhóc kỳ quái, phản ứng lúc bị hỏi cụ thể là họ hàng nào kì quái, cung cách nói chuyện, hành động cả ngày hôm nay của nhóc cũng lạ lùng kì cục.”
Kỹ thuật diễn xuất nát bươm bị chọc thủng, cô căm giận nói: “Anh nghi em là kẻ trộm, còn đưa ví cho em, anh càng kì quái hơn ấy.”
“Có lẽ là vì……” Anh quẹt qua mũi cô: “Vẻ mặt của nhóc rất quẫn bách, rất sợ bị người ta hỏi gặng.”
“Ài, thôi được, anh cứ kệ em đi.” Đầu óc Vương Kết Hương đã loạn một nùi.
Cô định ngủ thêm giấc nữa nhân lúc thế giới chưa reset: “Anh để em lại đây đi, cho em bình tĩnh một lát.”
“Nhóc có nhà không?” Ân Hiển hỏi.
“Có chứ.”
Anh lại hỏi: “Biết nhà mình ở đâu không?”
Vương Kết Hương nói tên quê thật của mình.
“Chỗ đấy phải đi bằng tàu hỏa, sao nhóc tới được nơi này? Bị lừa bán à?”
Cô thở dài: “Khó giải thích với anh lắm.”
Vương Kết Hương xoay người, từ chối nói chuyện tiếp với anh.
Ân Hiển tắt đèn cho cô, đóng cửa lại.
Cô không khỏi thấy nản lòng: Sao lúc trước mình lại không biết tự lượng sức, không nghe lời chú thỏ cơ chứ.
Không giúp được Ân Hiển, chẳng thà suy nghĩ lượt chơi tới mình sẽ ăn suất ăn nào còn hơn.
Thật lâu sau.
Lâu đến mức Vương Kết Hương gác hết phiền não, lại ngủ một giấc.
Cửa văn phòng mở ra, đèn sáng.
Ân Hiển gọi cô dậy.
“Đi thôi nhóc con, đến nhà ga.
Anh xin nghỉ rồi, anh đưa nhóc về nhà.”
[HẾT CHƯƠNG 18].