Vương Kết Hương kẹp chắc gối bằng tay trái, quấn chặt chăn bằng tay phải, hai chân run rẩy vòng qua cái cổ trơn nhẵn của con hạc giấy.
Gió to thổi vù vù làm tứ chi cô không còn cảm giác, chỉ còn những giọt mồ hôi lạnh trượt xuống từ trán.
Cô híp mắt nhìn xuống dưới, ánh đèn phố xá dưới chân đã xa tít tắp như lửa đom đóm.
Trời ơi.
Thế này thì cao đến mức nào đây? Cô đã bay lên mấy ngàn mét rồi?
*
Trước khi đi ngủ.
Sau khi trải qua một ngày rất đỗi bình thường, lúc chuẩn bị lên giường đi ngủ, Vương Kết Hương phát hiện có một con hạc giấy được để dưới gối mình.
Hạc giấy được gấp từ vỏ kẹo cao su, gấp không đẹp lắm, những vết hằn quanh thân cho thấy nó từng bị chủ nhân vo thành một cục.
Trên cánh nó có những đường đen xiêu vẹo, hình như là chữ.
Vương Kết Hương cúi người, đọc thành tiếng: “Đến…… đảo của anh đi?”
Mặt cô nhăn lại, ngón giữa chống ngón cái búng một cái, ghét bỏ búng nó khỏi giường.
Cô đoán đây là hình gấp giấy của đứa con nít lầu trên, chơi chán thì vứt thành phẩm thất bại linh tinh.
Vương Kết Hương cũng không để ý đến nó.
Cô nghiêng người đóng cửa sổ cẩn thận, đắp chăn lên, đi vào mộng đẹp.
Nửa đêm, Vương Kết Hương thức dậy vì một cơn rung chấn dữ dội, cô nghe thấy tiếng sập gãy đằng cuối giường.
Cô chống tay sang bên cạnh, ngồi dậy.
Tấm ván gỗ cuối giường mỗi lúc một dài mảnh hơn.
Phần ván đang nâng cô nhanh chóng kéo dài chiều ngang.
Trong những tiếng ầm ầm, chiếc giường không còn giữ được hình giường nữa.
Cô vừa hoàn hồn định nhảy xuống, chiếc giường đã lập tức chở cô lên cao, cảm giác nặng nề ập tới khiến cô phải cuộn người lại ngay.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng.
Vương Kết Hương thấy rõ “đồ vật” đang nâng cô bay lên…… Màu sắc này, kết cấu này, nếp nhăn này, đây chẳng phải là con hạc giấy mà mình đã búng xuống giường trước khi đi ngủ sao?!
Giờ đây, nó đang đối mặt với cửa sổ, vỗ vỗ cánh tại chỗ, như thể đang tìm cách phá cửa sổ.
“Phá cửa sổ?”
Vương Kết Hương thầm nghĩ,8ikhông thể nào.
Giây tiếp theo, cô đã bị kéo về phía trước bằng một lực rất mạnh.
Giữa tiếng kính vỡ loảng xoảng và tiếng chửi bậy xơi xơi của cô, con hạc giấy phá tan cửa sổ, bay vút lên không trung.
Đau quá! Nhưng Vương Kết Hương cũng bất chấp cơn đau, vì cô…… cô đang bay!
Người đàn ông sống ở lầu trên nhà cô đang hút thuốc ngoài ban công, một hộ khác đang sáng đèn là cô bé học cấp 3 đang làm bài tập trước bàn học, trên sân thượng có mấy người ăn đồ nướng uống rượu say bí tỉ.
Họ là những người ít ỏi nhìn thấy Vương Kết Hương và hạc giấy.
Lúc Vương Kết Hương vẫy tay hú hét với họ, anh chàng lầu trên nhận ra cô, cũng chào lại cô; những người trên sân thượng cười lớn, nâng ly rượu với cô; cô bé dừng bút, chắp tay trước ngực, thầm ước với khoảng trời ngoài kia.
“Cứu tôi vớiiiii!”
Tiếng gió thổi tan câu hét bé nhỏ kia, buổi đêm mát lạnh lại quay về vẻ yên bình của nó.
Con hạc giấy sải cánh giữa tầng không, bay cao hơn, xa hơn nữa.
Những quán ăn khuya ngoài quảng trường đã căng lều bạt, trông xa như những chiếc ô màu đỏ; ô tô trên đường cái là từng hạt đá sặc sỡ xuyên trên vòng cổ; những tòa cao ốc chọc trời đổi màu theo ánh đèn neon giữa đêm khuya thanh vắng, lặng lẽ phát sáng đủ màu.
Đến khi ánh đèn neon trong thành phố biến mất, Vương Kết Hương đã dần thích ứng với trời cao bèn ôm hạc giấy nhìn xuống.
Cô khụt khịt mũi, nửa vì khóc nửa vì lạnh.
Cô thấy một dòng suối nhỏ, róc rách tỏa sáng.
Một mảnh rừng đen đặc, hạc giấy bay lướt qua ngọn cây.
Một đàn chim màu xám không biết tên bay lướt qua cô tới một nơi nào đó.
Đây chỉ là mơ thôi phải không? Dù rằng người cô bị đau mấy chỗ.
Tất cả những gì cô chứng kiến đều không thể tưởng tượng nổi, nhưng lại rất đỗi chân thật.
Lúc này, Vương Kết Hương chết lặng nhìn quanh bốn phía.
Hạc giấy còn thành tinh được, thì có gì không thể nữa?
Vậy là, hạc giấy đang mang cô đi đâu đây?
Cô chết lặng và bất lực, bình tĩnh lại.
“Đến đảo của anh đi”.
Câu này nghe giống thế lực hắc ám chọn một nhóm người, đưa đến một hòn đảo biệt lập để chơi trò đánh nhau đến chết.
Nghĩ vậy, Vương Kết Hương cẩn thận phòng ngừa tìm quanh người xem có thứ gì có thể cầm làm vũ khí cận chiến không.
Gối, chăn…… Thôi được rồi, cũng có xác suất chẹt chết kẻ thù đấy nhỉ?
Đang miên man suy nghĩ, Vương Kết Hương cảm thấy hạc giấy có xu thế hạ xuống.
Cô tập trung quan sát, đằng trước quả là có một hòn đảo.
Một hòn đảo tròn tròn xinh xẻo, bị nước biển bao vây.
Có mấy đốm đèn đang thắp, từng khoảng vàng cam rải rác trên hòn đảo đen sì, như những quả hạch nằm trên bánh quy socola.
Bay tới gần, cô mới quan sát rõ hơn được.
Chúng là những cây đèn đường, và cả những căn nhà nhỏ hình dáng khác nhau, đường lát đá trải trước nhà.
Tốc độ đập cánh của hạc giấy chậm lại, Vương Kết Hương cảnh giác quan sát khắp nơi, xung quanh không có dấu chân.
Cuối cùng, hạc giấy vững vàng đáp xuống một khoảng đất trống dựng bảng gỗ, cánh ngừng đập hẳn.
Khi đạp chân lên mặt đất, bấy giờ cô mới phát hiện cổ chân mình mềm nhũn, suýt thì ngã khuỵu gối.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời đêm dày đặc ánh sao kia, không thể tin nổi là mình vừa bay xuống từ trên đó.
Con hạc giấy thành tinh đương nhiên rất đáng sợ, nhưng cô không dám cách nó quá xa.
Cô không biết nơi này là đâu, nhỡ có người ngoài hành tinh hay mãnh thú, có phương tiện giao thông thì còn có thể chạy trốn xa một chút.
Cô nghiên cứu hạc giấy một lát, không thấy nút khởi động trên người nó.
Cô thử chào hỏi nó, nó cũng chẳng ỏ ê lại với cô.
Cô nuốt nuốt nước miếng, đành phải nhìn tấm biển gỗ đằng trước.
Biển gỗ chỉ là một tấm biển bằng gỗ kiểu dáng bình thường, với một cái bảng được đóng đinh trên cọc gỗ.
Bên cạnh có hai chiếc đèn đường hình nấm một vàng một hồng đang chiếu sáng, khiến chữ trên tấm biển có vẻ đáng yêu hơn.
“Đảo Thỏ Con.”
Hình như cô từng nghe từ này ở đâu rồi, Vương Kết Hương chống cằm, cố gắng nhớ lại.
Cô còn chưa kịp nghĩ ra điều gì, bụi cỏ đằng sau tấm biển đã phát ra tiếng sột soạt.
Lông tơ trên người cô dựng đứng, cô ném chiếc gối đang cầm về phía đó theo bản năng.
Hình như trúng vào vật thể phát ra tiếng động rồi!
Gối rơi xuống đất, bụi cỏ cũng không còn tiếng vang nữa.
Bản thân Vương Kết Hương cũng không dám tin mình ném chuẩn chỉnh như thế.
Bụi cỏ trông lùn xủn, có vẻ cũng không thể giấu được người nào.
Cô cầm gối về, lật bụi cỏ ra thật cẩn thận.
Ô kìa, giữa bụi cỏ có một chú thỏ mập mạp.
Lông xù xù trăng trắng, tai dựng thẳng.
Mắt nó màu đen, còn là kiểu mắt hai mí rất xinh, xung quanh mắt có viền vàng như đánh phấn mắt.
Hình như nó đang ngớ ra vì bị cô ném gối trúng, thấy người lạ mà không biết đường chạy, cứ ngồi ngây không nhúc nhích, mắt dại ra.
“Úi cha, sao lại là một bé thỏ con nhỉ.”
Vương Kết Hương quẳng gối đi, nâng thỏ lên bằng cả hai tay, vô cùng yêu chiều thương xót.
“Bị chị đập phải rồi à? Cưng có đau không?”
Cô nhẹ nhàng cọ mặt mình vào cái đầu nhỏ của nó, nụ cười hiền từ đầy tình mẹ treo bên môi.
“Đau.”
“……” Giọng nói của đàn ông trưởng thành mới nãy, chẳng lẽ là tiếng lòng của cô?
Nụ cười của Vương Kết Hương cứng đờ, cô dịch mắt xuống, xấu hổ đối mắt với chú thỏ trắng béo xinh mắt hai mí.
Nhất định là tiếng lòng của cô rồi, haha, không ngờ tiếng lòng của mình lại thô kệch như thế.
“Chính cô đập vào tôi đấy.”
Chú thỏ vừa nói, vừa ấn cái chân lông xù be bé lên mặt Vương Kết Hương, hoàn thành việc xác nhận.
Khoai lang nóng phỏng tay đây này! Sét đánh giữa trời quang đây này!
Vương Kết Hương thả tay ra cũng không phải, mà ẵm nó tiếp cũng chẳng xong.
Cả tâm trí cô toàn là những dòng chữ viết hoa màu đen: “Thỏ thành tinh thỏ thành tinh” trộn lẫn với “Giọng siêu thô giọng siêu thô”, và cả dòng “Chân mềm thếếế” rất là vi diệu.
Đợi chút.
Một cảm giác quen thuộc bỗng dưng nảy ra giữa trí óc hỗn loạn và lượng tin tức khổng lồ choáng ngợp.
Vì thế Vương Kết Hương quay mặt lại, nhìn chú thỏ, mặt đỏ lựng lên bảo nó.
“Mày lặp lại lần nữa đi!”
Chú thỏ béo trợn đôi mắt tròn đáng yêu, phồng má lên, ngả ngớn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu khắc nghiệt.
“Lặp lại lần nữa thì vẫn là cô đập vào tôi.”
Giống, giống quá.
Giọng điệu và vẻ mặt ngứa đòn này.
Vương Kết Hương gọi tên người mà mình từng quen: “Ân Hiển?”
Kẻ mắt chữ A mồm chữ O lại biến thành chú thỏ, cái miệng nhỏ của nó mím lại, hai chân trước bé ti vòng trước ngực đầy vẻ phòng bị, tức khắc nghiêm túc hẳn lên.
“Cô là ai? Tại sao lại biết tên tôi?”
Thằng cha này giỏi gớm.
Vương Kết Hương suýt xỉu ngang vì bị anh ta chọc tức.
Đầu tiên chưa cần bàn chuyện tại sao Ân Hiển lại biến thành thỏ, mặc xác anh ta biến thành con gì, đúng ra anh ta không nên không nhận ra cô chứ.
Họ đã từng yêu nhau, ước chừng 5 năm.
Anh ta thành ra thế này, cô mới nghe một câu đã nhận ra anh ta.
Họ chia tay nhau cũng chưa được mấy năm, mình chưa già đến mức không nhận ra nổi chứ?
“Tôi là Vương Kết Hương.” Cô tức giận trả lời, bỏ chú thỏ xuống đất, không muốn để ý tới nó nữa.
Tròng mắt chú thỏ chuyển động, ra chiều đang suy nghĩ rất lung, trông điệu bộ là biết vẫn chưa nhớ ra.
Vương Kết Hương hít sâu một hơi.
“Tôi ấy, Vương Kết Hương đây.
Bạn gái cũ từng chung đụng với anh đây.”
Chú thỏ băn khoăn suy nghĩ.
“Hồi anh với tôi yêu nhau, chúng mình toàn cãi nhau, anh nhớ ra chưa?”
Chú thỏ lắc đầu nhè nhẹ.
“Anh toàn chửi tôi là lợn, có nhớ không?”
Chú thỏ liếc cô, lại lắc đầu.
Vương Kết Hương giằng co với nó, cô khẽ cắn môi, hạ quyết tâm dùng đòn sát thủ.
Cô nhéo hai bên mặt mình, đây là động tác mà ngày xưa Ân Hiển rất thích làm.
“Anh toàn gọi tôi là Ú Nu, Ú Nu.
Tôi ghét anh gọi tôi như thế, anh cứ gọi.
Anh nhớ chưa?”
Cô dí cái mặt bự vào trước mắt chú thỏ, mặt mũi vặn vẹo, đôi mắt tỏa ra sát ý, nhắc nhở nó: “Ú Nu ấy.”
“À,” chú thỏ ho nhẹ một tiếng, lùi một bước: “Hình như có chuyện này thật.”
Vương Kết Hương thả tay ra.
“Bao năm không gặp, anh vẫn đáng ghét như xưa,” Khóe miệng cô nhếch lên, vui vẻ gõ lên đầu thỏ: “Lại còn giả vờ không quen biết tôi.”
Chú thỏ bị cô đập cho một cái, mắt nổ đom đóm.
Sức của mình với sức cô ả này không ngang nhau.
Nghe cô nói vậy, tuy nó không ủng hộ, nhưng cũng không tiện phản bác.
“Tôi bị nhốt ở đây, mãi mà không ra được.”
Nếu cô ta quen biết mình, thì nhờ cô ta hẳn là ổn thôi, thỏ con gọn gàng dứt khoát đi vào chủ đề ngay.
“Cô là sinh vật duy nhất mà tôi nhìn thấy từ trước đến giờ.
Cô tới cứu tôi sao?”
Chuyện này ý à……
Vương Kết Hương trầm ngâm một lát, trước ánh mắt chan chứa chờ mong của thỏ con, cô sung sướng trả lời nó.
“Không phải đâu.”
[HẾT CHƯƠNG 1].