13.
“...Tòa án chỉ dựa vào bằng chứng."
"Em hiểu, đây chỉ là suy đoán vô lý của mình."
Tôi mím môi, phải thừa nhận rằng đây chỉ là không cam lòng.
"Chị có thể hiểu tâm trạng của em..."
Luật sư Châu trả lời, giọng nói của cô ấy có vẻ hơi bất lực.
"Nhưng tờ di chúc đó..."
"Ừm, trừ khi có bằng chứng chứng minh rằng nội dung trong tờ di chúc là do bố em tự viết..."
"Hoặc ông ấy viết khi đã say rượu, nếu có tình huống đặc biệt, ta vẫn có thể hướng đến toà án để biện hộ."
Tôi cau mày, đột nhiên cảm thấy chán nản.
Cảm giác này thật khó chịu, dù đã cố gắng rất nhiều nhưng tôi vẫn thất bại chỉ với một tờ di chúc —
"Khi chúng em gặp nhau vào Chủ nhật, em sẽ thăm dò cô ta một chút."
Tôi nói thêm:
"Hình như cô ta có gì đó muốn nói cho em biết. Em nghĩ sẽ có vài điều thay đổi."
Mặc dù trong thâm tâm cả hai chúng tôi đều biết rằng sẽ không có gì cả.
Lâm My sẽ không buông bỏ số tiền đã đến với mình.
Tôi lo lắng cúp điện thoại rồi đi ngủ với tâm trạng còn khá tức giận.
Nhưng giấc ngủ của tôi không được ngon, trong giấc mơ có bóng tối, tôi bất lực trong bóng tối, nhưng khi quay lại, tôi đã nhìn thấy bố mình.
Bố tôi bảo mau cứu ông ấy.
Tôi chợt tỉnh dậy, trên trán lấm tấm lớp mồ hôi mỏng.
Khi nhìn vào điện thoại của mình, tôi thấy mặt trời đã lên cao.
Ngày chủ nhật, tôi đến trung tâm thành phố sớm hơn một tiếng, nơi đây là con phố thương mại luôn nhộn nhịp.
Tôi sờ vào túi và giữ chặt chiếc máy ghi âm.
Tôi tình cờ mua được cái này cách đây vài ngày.
Mặc dù đến bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại mua nó.
Nhưng hôm nay tôi đến chỗ hẹn lại cầm theo máy ghi âm.
Tôi vẫn nhớ rõ mình đã sạc đầy pin vào đêm hôm trước.
Tôi cần manh mối.
Tôi cần bằng chứng.
Tôi sẽ không bao giờ ngồi yên chờ c.h.ế.t ——
Quán cà phê cách góc phố không xa, vì người trong nhà không thích uống cà phê, thế nên tôi cũng không thường xuyên đến loại quán này.
Luôn có một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được.
Vì thế tôi ngồi xuống chiếc ghế công cộng ở lối vào, định lát nữa sẽ vào sau.
Tôi tình cờ nhìn vào điện thoại của mình, nhưng qua khóe mắt, tôi đã thấy được chính xác một bóng dáng quen thuộc.
...Hình như là Lâm My, bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông.
Tôi từ từ di chuyển cơ thể của mình để tránh xa họ và lấy ra một chiếc gương nhỏ từ túi xách.
Sau đó giả vờ nhìn vào gương quan sát hai người họ - đúng thật là Lâm My.
Người đàn ông bên cạnh cô ta là tài xế Lí Thịnh của bố tôi.
14.
Sau vụ tai nạn xe hơi, tôi đã thanh toán chi phí y tế cho Lí Thịnh và khi trả hết lương cho anh ta, anh ta đã chủ động xin nghỉ việc.
Tôi chưa bao giờ gặp lại Lí Thịnh, cũng không biết tình hình của anh ta ra sao.
Nhưng bây giờ anh ta đang đi dạo cùng Lâm My, điều này đã thu hút sự chú ý của tôi.
Tôi bật camera trước của điện thoại, giả vờ chụp ảnh selfie nhưng thực ra tôi đang ghi hình Lâm My và Lí Thịnh.
Cả hai trông rất thân thiết.
Lâm My vuốt thẳng cổ áo của Lí Thịnh, còn Lí Thịnh thì trìu mến giúp cô ta duỗi thẳng mái tóc để nó không còn lộn xộn.
Hai người nắm tay nhau mua hai cây kem, vừa ăn vừa trò chuyện.
Ăn xong, Lâm My lau tay rồi bước vào quán cà phê trước.
Lí Thịnh thì ngược lại, cẩn thận quan sát xung quanh, sau mấy phút mới bước vào trong.
Tôi đặc biệt chú ý, sau khi vào quán, cả hai người đều đi về bên trái.
Nhưng có lẽ họ sẽ không ngồi cùng nhau.
Bởi vì Lâm My sẽ không cho tôi biết về mối quan hệ của họ.
Tôi đã kết thúc ghi hình và xem lại video từ đầu đến cuối.
Điện thoại di động lấy nét vẫn không tốt lắm, may mắn hôm nay thời tiết đẹp, nắng chói chang, có thể thấy rõ đó là Lâm My và Lí Thịnh.
Họ quen nhau khi nào?
Trước hay sau tai nạn của bố tôi?
Tôi mím môi xem đi xem lại video.
Bản thân tuyệt vọng khi phát hiện ra rằng hai người họ có lẽ đã ở bên nhau rất lâu...
Sự thân mật không thể can thiệp giữa hai người, tôi chợt nhận thấy một chi tiết nhỏ.
Khi Lí Thịnh mua kem, anh ta đã đặt mua hai hương vị khác nhau thay vì chỉ mua hương vị nguyên bản.
Tôi nhìn cây kem trong tay họ, một màu đỏ và một màu xanh.
Tôi thầm nghĩ, chẳng phải điều này rất lạ sao, cái này gọi là biết hết sở thích của người yêu sao?
Cái này gọi là gì, ai xanh người thì mãi mãi xanh. (这叫什么,绿人者仁恒绿之)
(*)Mình nhờ mọi người chuyển ngữ câu trên ạ.
Trong nghề như tài xế riêng, việc tiếp xúc với những bí mật chưa rõ của ông chủ sẽ rất dễ dàng.
Đi đâu cũng phải dẫn theo tài xế phải không?
Khi bố tôi ở với Lâm My, chính Lí Thịnh đã đưa đón ông ấy.
Vậy thì chắc chắn Lí Thịnh với Lâm My biết nhau, tôi sợ rằng trước đây anh ta không xuất hiện trước mặt tôi để tránh bị nghi ngờ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến 2h30 chiều.
Tôi đứng dậy bước vào quán cà phê thì chuông cửa reo inh ỏi.
Mắt tôi liếc nhìn từ phải sang trái, cuối cùng dừng lại ở Lâm My.
"Tôi ngồi cùng bàn với người đó."
Tôi chỉ vào Lâm My, người phục vụ bên cạnh hiểu ý rồi nở nụ cười.
Hành động của tôi khi bước vào quá tự nhiên, ai cũng có thể đoán được tôi đang tìm người ——
Lâm My cũng vậy, cô ta sẽ chỉ nghĩ rằng tôi đang tìm mình.
Nhưng cô ta không biết rằng, mắt tôi đang lặng lẽ quét qua đầu Lí Thịnh đang ngồi trên bàn ở trước mặt cô ta.
"Cô đến rất sớm đấy."
Lâm My giả vờ chào tôi và ra hiệu cho người phục vụ:
"Cứ làm món giống tôi."
Tôi giơ tay ngăn người phục vụ lại:
"Menu."
"Malt Snow Cold Brew."
"Matcha Cocoa Chip Frappuccino, Fuli White, espresso, vani không đường, sữa nên được tách béo."
"Trà ô long đào đá, macchiato, matcha latte."
"Toàn bộ cho vào ly size lớn giúp tôi."
"Ngoài ra —— lấy thêm salad gà hun khói, thịt bò tái với bánh phồng, bánh phô mai dâu sô cô la trắng, bánh cuộn gà Caesar và mì ý thịt bò sốt cà chua, cảm ơn bạn.”
Nụ cười trên mặt Lâm My khiến cô ta gần như không đỡ nổi.
Tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng rít khi cô ta siết chặt cái ly.
Người phục vụ xác nhận với thái độ niềm nở:
"Xin được xác nhận, ừm...Malt Snow Cold Brew, Matcha Cocoa Chip Frappuccino...Matcha Latte, Salad gà hun khói…Mì ý. Bạn có chắc không?"
Mặc dù ánh mắt cô ta rất sốc, nói:
"Cô ăn hết được không?"
Nhưng lời nói của tôi vẫn quả quyết:
“Tôi chắc chắn, bạn cứ dựa vào cái này mà làm rồi mang lên cho tôi."
Mặc dù tôi chưa bao giờ ăn, chẳng biết nó có ngon hay không.
Nhưng không sao cả, tôi chọn nó vì đắt thôi.
Không ăn được thì không ăn, không uống được thì không uống, cùng lắm gói gọn lại và mang về.
Dù sao thì tôi cũng không phải trả tiền cho bữa ăn.
Mặc dù đây chỉ là một thủ đoạn cấp thấp nhưng nó là một phương pháp tốt nếu có thể khiến Lâm My cảm thấy ghê tởm.
"Tôi cứ nghĩ về lần gặp mặt hôm nay, cả bữa sáng lẫn bữa trưa đều chưa ăn gì."
Tôi gục đầu vào một bên tay giả vờ đau khổ, nhưng thực ra tôi vẫn đang cười trong lòng như kẻ điên.
Trên mặt vẫn giữ vẻ mặt giả vờ đáng thương:
"Cô sẽ không để tôi, một sinh viên đại học trả tiền phải không? Vì bây giờ trong tay tôi không có tiền."
Tôi cố ý cao giọng, mặc dù đây là một góc khuất mà Lâm My cố tình chọn, nhưng cũng có những thực khách bị âm thanh trong quán cà phê thu hút.
"Tất nhiên, sẽ không..."
Lâm My gần như cắn gãy chiếc răng ngà của mình, những lời nói như bị ép ra khỏi miệng.
"Đói thì cứ ăn đi."
"Tôi chỉ không biết còn tưởng cô bị mẹ bạo hành, không cho ăn uống? Bà ấy không xứng đáng là một người vợ tốt."
Tôi mỉm cười đáp:
"Mẹ tôi có phải là người vợ hiền hay không, đó chẳng phải việc của cô, một người đàn bà chỉ biết bò trên giường có tư cách gì phán xét."
"Cô có hạnh phúc không? Cô cưới một người đàn ông giàu có và sinh ra một đứa con. Bây giờ đại gia c.h.ế.t, cô vẫn có thể mặt dày thương lượng với đứa con gái của ông ấy để đòi di sản.”
"Tôi nghĩ cô sau khi kết hôn mới là một người vợ tốt."
"Đương nhiên, chồng tương lai của cô còn là một người chồng tốt hơn vợ nữa."
"Trời lạnh, nhớ đội thêm mũ, lát nữa nhớ mua cho anh ta một chiếc mũ màu xanh lá cây, coi như tôi tài trợ."
Mặt của Lâm My trong nháy mắt không còn giọt máu nào.
Tôi không biết tại sao Lâm My lại chọn quán cà phê làm địa điểm đàm phán.
Nếu không muốn nói là mất mặt, tôi sẽ in ra tám nghìn bản “việc làm vẻ vang” của cô ta và rải khắp phố thương mại.
Để mọi người nhìn thấy vẻ mặt không biết xấu hổ của cô ta.
Hơn nữa, tôi cũng có thể lấy được thiện cảm của người qua đường bằng lời nói, còn tôi là nạn nhân.
Lâm My không có chỗ để người khác thương hại cô ta.
Cô ta dựa vào đâu dám yêu cầu tôi đàm phán chuyện này trước công chúng?
Chỉ dựa trên di chúc ư?
Cô ta thực sự nghĩ thứ này có thể khống chế được tôi sao?
Con người tôi có thù tất báo.
Tiền ư? Tôi có thực sự quan tâm không?
Tôi không quan tâm.
Tôi chỉ muốn Lâm My với đứa con trai tránh tôi càng xa càng tốt.
15.
“Được rồi, sao cô tìm tôi có chuyện gì?”
Mắng cũng mắng đủ, chơi cũng chơi đẹp, tôi thu hồi dáng vẻ cà lơ phất phơ, bình tĩnh ngước mắt lên nhìn cô ta.
Lâm My mím môi, miễn cưỡng điều chỉnh tâm lý, cân nhắc lời nói của mình:
"Cô...cô còn muốn tiền đúng chứ?"
"Đúng vậy."
Tôi không hề do dự.
Thật ra chẳng quan trọng, tôi chỉ muốn Lâm My xéo đi.
"Tôi sẵn sàng chia cho cô một nửa số tiền."
Có lẽ ánh mắt của tôi quá cảnh giác và kỳ lạ, Lâm My miễn cưỡng giải thích.
"Cô tưởng tôi bằng lòng đưa cho cô...nhưng tôi đưa Tiểu Hạo về Kim gia. Bây giờ chúng ta không phải là một gia đình sao?"
"Tại sao lại vạch mặt lẫn nhau ra ngoài làm gì? Làm thế vui lắm à?"
"Tôi chia phân nửa số tiền, cô không thấy vui sao? Thật chưa gặp qua người như cô.”
“Còn nhìn cái gì?”
"Ý tôi là vậy đó, chúng ta tự mình giải quyết đi, cô không thực sự muốn khởi kiện phải không?”
“Hơn nữa, có thể sau này chúng ta sẽ phải sống cùng nhau. Tại sao cô không nhận lời? Cùng chăm sóc Tiểu Hạo đến khi nó lớn lên?”
“Thằng bé dù sao cũng là con của bố cô mà? Nó cũng là em trai của cô, cô sẽ không tàn nhẫn như vậy nhỉ?”
Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào Lâm My cho đến khi cô ta cảm thấy khó chịu khắp người, lúc này tôi mới quay đi.
[Cô sợ gì thế? Lâm My?]
[Nếu có di chúc trong tay, số tiền đó sẽ là của cô.]
[Cô không có lý do gì phải lo lắng cho mẹ con tôi, cũng không hề coi chúng tôi là "người một nhà".]
[Tôi không nghĩ cô là người tử tế và lý do của cô hoàn toàn không có căn cứ.]
[Vì cô đang có di chúc trong tay nên cô đang ở thế bất khả chiến bại.]
[Tôi đối với cô có cảm tình, nó quan trọng sao?]
[Cô có thực sự nghĩ rằng tôi sẽ quan tâm đến đứa con ngoài giá thú đó không?]
[Cô có thực sự nghĩ rằng tôi rất hào phóng không?]
[Rốt cuộc cô đang lo sợ điều gì?]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...