Đứa Con Của Tạo Hóa

Vô Danh thấy Hình Hoa này đột nhiên lại nổi cơn thèm trai như vậy thì liền cười khẩy một cái khiêu khích:

-Ồ vậy sao, ta cũng đã muốn được cùng Hình lão sư đây song tu từ lâu rồi.

Hình Hoa nghe Vô Danh nói vậy thì khuôn mặt đang cười một cách dâm đãng liền cứng đờ lại, câu nói này của Vô Danh hình như không có nằm trong kịch bản của nàng. Hình Hoa đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai ở đây, nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ xem rằng sai ở chỗ nào thì liền cảm thấy đan điên chợt lạnh.

-Phốc…

Đột nhiên một tiếng phốc vang lên, theo đó là một luồng huyết vụ bắn ra từ trên người của Hình Hoa.

Hình Hoa gương mặt cứng đờ đưa tay lên chỉ vào mặt Vô Danh nói:

-Ngươi…Trúc…Cơ

Hình Hoa còn chẳng kịp nói một câu hoàn chỉnh thì đã ngã ầm xuống đất, ở bụng dưới của ả đã bị Vô Danh đánh thủng ra một cái lỗ. Vô Danh ra một chiêu vừa nhanh lại vừa hiểm, một đòn chuẩn xác đánh thủng đan điền của Hình Hoa.

Sau khi phóng Nguyệt Đao ra đánh thủng đan điền của Hình Hoa, Vô Danh động tác cực kì mau lẹ, hắn lấy chiếc nhẫn trữ vật ở trên tay của Hình Hoa xuống sau đó liền ném ra một quả cầu lửa thiêu rụi xác của Hình Hoa.

Từ lúc Vô Danh ra tay giết chết Hình Hoa rồi lấy nhẫn trữ vật và thiêu xác của ả diễn ra bất quá chỉ có vài giây mà thôi.

Vô Danh sau khi thu lấy nhẫn trữ vật của Hình Hoa thì liền xem bên trong đó có thứ gì hay không, hắn có Hỗn Độn Thiên Mục cho nên có thể trực tiếp nhìn xuyên qua lớp cấm chế ở bên ngoài nhẫn trữ vật của Hình Hoa mà không cần phải phá đi cấm chế.

Sau khi nhìn thấy đồ vật ở bên trong nhẫn trữ vật của Hình Hoa thì hắn liền cảm thấy thất vọng rồi, bên trong nhẫn trữ vật này ngoài một số đan dược chữa thương cấp thấp ra thì chỉ có một số linh thạch hạ phẩm ở bên trong, mà trong này còn có một thanh phi kiếm cấp bậc pháp khí hạ phẩm nữa.


Vô Danh chẳng có thời gian để thất vọng, hắn vứt chiếc nhẫn trữ vật này vào bên trong nhẫn trữ vật của hắn sau đó nhìn về phía trước mặt. Trước mặt Vô Danh bây giờ là một vị nam tử nhìn khoảng tầm hơn ba mươi tuổi, thân mặc một bộ y phục màu vàng, đang đứng khoanh tay nhìn hắn.

Vô Danh nhìn quanh người nam tử này một vòng rồi âm thầm đánh giá, nếu như hắn đoán không nhầm thì người nam tử mặc hoàng y này có lẽ chính là hiệu trưởng Hoài Nam Nhị Tinh học viện, Phan Kim Dịch. Nếu không phải là Phan Kim Dịch thì còn ai có thể tới đây vào lúc này, hầu như những vị lão sư khác cũng đều đang tu luyện. Lúc nãy khi nhìn qua Hoài Nam Nhị Tinh học viên một vòng, hắn phát hiện tất cả các vị lão sư cũng đều đang tu luyện chỉ riêng có hai căn thạch thất trống không, không có ai ở trong đó.

Vô Danh lùi lại phía sau một bước, giả vờ bất ngờ nhìn Phan Kim Dịch nói:

-Ngươi là ai?? Tại sao lại ở đây??

Phan Kim Dịch nhìn Vô Danh có chút ý vị, miệng hơi cười nói:

-Ta nói ra cũng không sợ ngươi biết, ta chính là hiệu trưởng của Hoài Nam Nhị Tinh học viện, Phan Kim Dịch. Còn câu hỏi tại sao ta lại ở đây…hắc hắc…câu hỏi này cũng rất thú vị.

Vô Danh không nói gì mà chỉ nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn Phan Kim Dịch.

Phan Kim Dịch thấy Vô Danh không nói gì thì cười hắc hắc:

-Hắc hắc, ngươi muốn tại sao ta lại ở đây phải không, cái này thực ra cũng rất đơn giản, ta ở đây chính là để giết ngươi.

Vô Danh nghe Phan Kim Dịch nói vậy thì ánh mắt càng trở nên đề phòng, chân nguyên chậm rãi dao động quanh thân thể bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra.

Phan Kim Dịch thấy Vô Danh có hành động phòng bị như vậy thì chỉ cười nhạt một tiếng:


-Ngươi có phản kháng cũng vô dụng, một kẻ Trúc Cơ tầng thứ hai như ngươi ta cũng có thể giết chết một cách đơn giản.

-Ta và ngươi rõ ràng không thù không oán, tại sao ngươi lại vô cớ muốn giết ta.??

Vô Danh nhìn Phan Kim Dịch hỏi.

Phan Kim Dịch nhìn Vô Danh với ánh mắt cực kỳ nham hiểm đáp:

-Tại sao ta lại muốn giết ngươi?? Câu trả lời không phải quá rõ ràng rồi hay sao, chính vì trên người của ngươi có bảo vật khiến cho ta cảm thấy hứng thú cho nên ta mới muốn giết ngươi.

Vô Danh nghe thế thì cũng hiểu ra, Phan Kim Dịch này cũng giống như Hình Hoa, muốn tìm hắn đều là vị đồ vật ở trên người của hắn.

Vô Danh giả vờ khó hiểu nhìn Phan Kim Dịch nói:

-Bảo vật trên người ta?? Trên người ta thì có thể có bảo vật gì được hay sao.

-Trên người của ngươi rốt cục có bảo vật gì thì có lẽ ngươi cũng chính là người rõ ràng nhất, nếu không một kẻ như ngươi có thể đạt tới Trúc Cơ tầng hai.

Phan Kim Dịch nhàn nhạt nói.

-Thông tin về ngươi ta cũng điều tra toàn bộ một lượt, ngươi làm sao có thể vào học viện ta cũng rõ như lòng bàn tay. Ngươi nói thử xem một kẻ có tám hệ tạp linh căn như ngươi, làm sao có thể chỉ trong vòng vài tháng từ một người bình thường biến thành một tu sĩ Trúc Cơ tầng hai. Điều đó không phải nói rằng rõ ràng trên người của ngươi có bảo vật rất lớn giúp cho ngươi có thể biến đổi nhanh như vậy hay sao.


Nói tới đây Phan Kim Dịch nhìn về chỗ xác của Hình Hoa bị thiêu cháy rồi mới tiếp tục nói:

-Kể ra cũng thật là trùng hợp, nếu như không phải nhờ con dâm phụ Hình Hoa kia thì có lẽ ta cũng sẽ không biết tới ngươi.

Vô Danh nghe thế thì nhíu mày, hai người nãy chẳng lẽ có quan hệ gì đó với nhau, nếu không tại sao Phan Kim Dịch lại nói Hình Hoa với giọng điệu như vậy.

Phan Kim Dịch thấy Vô Danh nhíu mày thì liền cười nói:

-Vào thời điểm gần hai tháng trước, khi đó người của ta gài vào bên cạnh Hình Hoa đột nhiên gửi cho ta một thông tin rằng nàng ta hình như rất có hứng thú với ngươi. Nhưng mà lúc đó khi nghe tin này thì ta cũng không có quan tâm lắm mà chỉ bảo người của ta tiếp tục quan sát Hình Hoa.

-Nhưng mà đột nhiên một ngày người ta lại gửi về một thông tin rằng Hình Hoa kia lại hẹn gặp hai cái học viên đi vào một phường thị ở trong Hoài Nam thành. Ta và Hình Hoa vốn có quan hệ nam nữ với nhau, cho nên lúc đó ta cũng rất tò mò xem rốt cục nàng ta ra ngoài gặp hai cái nam học viên kia để làm gì.

-Ngay khi ta đi tới phường thị nơi Hình Hoa và hai học viên kia gặp mặt thì cũng là lúc ta nghe được toàn bộ câu chuyện xảy ra của ngươi với hai học viên kia. Lúc đó ta cũng rất bất ngờ, một cái học viên mới vào học viện như người lại có thể một mình đánh với năm người, trong đó có ba cái học viên Tụ Khí tầng ba bị giết. Mặc dù ngươi không đánh lại hai người kia mà phải chạy chốn nhưng cũng đã khiến ta phải suy nghĩ rất nhiều.

-Mà ta cũng không hiểu rằng tại sao Hình Hoa lại quan tâm chuyện về ngươi như vậy, càng nghe ba người bọn chúng nói chuyện ta lại càng hiếu kỳ về ngươi.

-Khi nghe chuyện đó xong ta vốn đã muốn đi về tìm hiểu về ngươi thêm một chút, nhưng mà ba người kia lại khiến cho ta phải nán lại.

Khi Phan Kim Dịch nói tới đây thì ngữ khí liền trở nên nặng nề, dường như cũng rất tức giận.

-Hình Hoa kia không ngờ lại dám lợi dụng ta để lấy đồ từ hai cái học viên kia, mà món đồ của hai học viên kia dâng lên cũng không tồi, một cái pháp khí phi hành trung phẩm. Ả chẳng những lợi dụng tên của ta để lấy đồ mà còn uy hiếp hai cái học viên kia phải lên giường với ả. Ngươi thử nói xem, bị cắm hai cái sừng lên đầu như vậy sẽ có cảm giác như thế nào.

Vô Danh nghe Phan Kim Dịch nói từ nãy tới giờ thì liền cảm thấy nhàm chán, tên này bị cắm sừng thì thôi, lại còn kể cho hắn nghe làm cái gì không biết nữa. Nhưng mà cũng từ việc này Vô Danh liền đoán ra được một chuyện. Hoàng Lăng và Hoàng Dương kia sau khi không bắt thì hắn thì lúc trở về học viện đã bị Hình Hoa tìm tới, sau đó phải giao pháp khí phi hành lên cho Hình Hoa. Mà vừa rồi hắn nhìn ở trong nhẫn trữ vật của Hình Hoa lại không có phát hiện bất cứ một dấu vết nào của pháp khí phi hành, vậy món pháp khí phi hành kia Hình Hoa cất ở đâu, chẳng lẽ…

-Lúc đó ta cũng đã định phát tác, nhưng thấy không thích hợp lên đã không có làm ra chuyện như vậy. Ta vốn định xử lí con dâm phụ Hình Hoa này, nhưng mà khiến ta bất ngờ là ả ta lại chủ động dâng lên món pháp khí phi hành kia. Cho nên lúc đó ta cũng không có giết ả vội mà âm thầm theo dõi xem ả định làm gì, và cuối cùng thì ta cũng đã chờ tới ngày hôm nay.

Phan Kim Dịch dừng một lát rồi lại nói.


Vô Danh sau khi nghe như vậy thì cũng đã khẳng định suy nghĩ của hắn là đúng. Quả nhiên món pháp khí phi hành kia đang ở trên người của Phan Kim Dịch.

Vô Danh nghĩ có lẽ hắn lại phải diễn kịch một hồi rồi, nếu như hắn biểu hiện ra thực lực của mình quá sớm thì có thể sẽ dọa chạy mất Phan Kim Dịch, đến lúc đó Phan Kim Dịch có pháp khí phi hành để chạy trốn nhưng hắn lại không có cái gì để đuổi theo. Nếu như để Phan Kim Dịch chạy được mà nói thì hậu họa khôn lường.

Lúc này Phan Kim Dịch đột nhiên nhìn Vô Danh lạnh giọng nói:

-Biết thì cũng đã biết rồi, bây giờ người cũng đã có thể an tâm mà ra đi rồi chứ.

Vô Danh giả vờ nuốt một ngụm nước bọt, khuôn mặt của hắn chợt trở nên ngưng trọng nói:

-Hiệu trưởng Phan, giữa ta và ông không thù không oán hà tất phải ép nhau như vậy, chỉ cần ông có thể thả ta đi, ta chắc chắn sẽ đem hết những thứ ở bên trong nhẫn trữ vật của ta cho ông.

Phan Kim Dịch nghe thế thì cười lạnh:

-Tha cho người, ngươi nói ta làm sao tha cho ngươi đây, ta trực tiếp giết ngươi đi không phải là đơn giản hơn hay sao. Nhưng mà, nếu như muốn ta tha cho ngươi thì cũng có một cách…

Nói tới đây thì Phan Kim Dịch dừng nhìn Vô Danh một chút. Vô Danh nghe vậy thì liền nói:

- Cách gì, chỉ cần ông có thể tha cho ta một mạng, ta chắc chắn sẽ có báo đáp.

Mọi người đọc xong nhớ để lại 1 like ủng hộ tác với nhé

Trong truyện nếu như có sạn mong mn thông cảm..do up nhanh lên tác không kịp soát lỗi

Lớp học văn của tác là lớp học free..không thu học phí...nhưng mọi người cũng có thể đóng học phí hàng tháng để giúp cho lớp học văn của tác chất lượng hơn và có thể leo top kim thánh bảng của trường yy nha...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui