Đứa Con Của Tạo Hóa

Sau khi đã giải đáp được thắc mắc của bản thân, Vô Danh cũng không muốn tiếp tục dây dưa như vậy nữa, hắn dùng toàn lực đánh bật thanh phi kiếm đang đánh tới của Hoàng Dương ra sau đó lùi lại phía sau.

Sau khi hai người tách ra, Hoàng Dương liền thu phi kiếm về trong tay, hắn liếc Vô Danh một cái rồi nói:

- Tiểu tử ngươi quả nhiên cũng có chút môn đạo, đánh với ta lâu như vậy mà cũng không có rơi vào thế hạ phong.

Hoàng Dương vừa nãy trong lúc giao chiến thì cũng thầm quát sát Vô Danh, và hắn nhận ra một điều rằng một hồi đấu pháp vừa rồi cũng chỉ diễn ra theo hướng một chiều là hắn công tới thì Vô Danh thủ, chứ Vô Danh không hề phản công lại, và hắn cũng nhận ra một điều nữa đó chính là dường như Vô Danh cũng không biết ngự đao chiến đấu mà chỉ cầm đao trên tay đối kháng lại với phí kiếm của hắn giống như là đánh giáp lá cà.

Nếu như Vô Danh mà biết ngự đao chiến đấu thì có lẽ cuộc chiến sẽ không diễn ra theo hướng một chiều như vậy. Đến lúc đó có lẽ hắn cũng phải chật vật chống trả lại đòn tấn công của Vô Danh, chứ không phải nhàn nhã chiến đấu như bây giờ.

Hoàng Dương lắc tay một cái, một viên đan dược xuất hiện trên tay của hắn, sau đó hắn không chần chờ một giây nào mà nuốt vào trong bụng, dược lực ấm áp từ từ lan ra trong cơ thể, đang dần dần khôi phục lại linh lực cho hắn.

Mà Vô Danh cũng giống như Hoàng Dương, vừa đánh vừa quan sát đối thủ, Vô Danh cũng nhận ra một điều rằng, mặc dù Hoàng Dương có thể ngự kiếm chiến đấu, nhưng dường như Hoàng Dương hắn cũng không biết bất kỳ một kiếm kỹ gì cả, hầu như đều là ngự kiếm đánh qua đánh lại mà thôi, hoàn toàn không có gì đặc sắc.


Vô Danh nhìn Hoàng Dương một cái sau đó nhàn nhạt nói:

- Cái này thì cũng không cần ngươi khen, bởi vì đây cũng chính là bản lãnh của ta, chứ đâu có giống như ngươi, cũng chỉ biết cầm kiếm khua đi khua lại một chỗ, chẳng có chút đặc sắc gì cả, một hồi nãy đánh với ngươi quả thực rất là nhàm chán đó.

Hoàng Dương nghe Vô Danh nói lời này giống như là đánh trúng vào tim đen của hắn, đây cũng chính là nỗi khổ tâm trong lòng hắn bấy lâu nay. Mặc dù hắn đã tìm qua rất nhiều các loại pháp kỹ rồi, nhưng vẫn không thể tìm được một quyển kiếm kỹ nào, cũng chỉ có thể trách điều kiện tu luyện ở đây thực sự quá tồi, nếu như không phải lần trước hai anh em bọn hắn tìm được di tích thì có lẽ tới bây giờ cũng vẫn chưa biết phi kiếm là gì, và có lẽ cũng không thể nào có được tu vi giống như bây giờ.

Hoàng Dương hừ lạnh một tiếng:

- Hừ, ngươi nghĩ mình giỏi lắm sao, ngươi chẳng phải cũng chỉ có thể phòng thủ, cầm lấy đao mà đỡ đòn tấn công của ta hay sao, đến cả ngự đao chiến đấu cũng còn không biết, vậy mà vẫn còn dám lên mặt dạy ta, quả thực là trò cười.

Hoàng Lăng đứng ở một bên hoàn toàn không nói gì từ nãy tới giờ, hắn là người ngoài cuộc cho nên cũng đã có cái nhìn khá là bao quát về trận đấu pháp vừa rồi. Hoàng Dương là em trai của hắn cho nên hắn biết rất rõ ràng năng lực của em trai mình. Hoàng Dương cũng chỉ có thể ngự kiếm chiến đấu mà thôi, đằng sau cũng không có hậu chiêu gì ghê gớm, chẳng qua một nơi nghèo nàn như ở đây không có nhiều cường giả cho nên anh em hắn ở đây mới có thể hơn người như vậy. Mà sự hơn người ở đây chính là anh em hắn có phi kiếm còn người khác không có.

Nếu như đổi lại là một nơi khác có lẽ anh em hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn qua ngày mà thôi. Còn Vô Danh kia thì lại khác, mặc dù tu vi của hắn thấp hơn Hoàng Dương, nhưng lại cũng không hề yếu thế mà có thể đánh ngang tay, mà trong tay của hắn cũng có một cây đao cấp bậc pháp khí hạ phẩm. Nhưng hắn không chỉ có pháp khí hạ phẩm mà bên cạnh đó hắn cũng có đao kỹ, nếu như vừa nãy Vô Danh hắn mà sử dụng đao kỹ thì có lẽ Hoàng Dương em trai hắn cũng sẽ phải ăn một chút thua thiệt. Rất may là Vô Danh cũng không có dùng, mà dường như Vô Danh cũng không có biết ngự đao chiến đấu, cho nên Hoàng Dương em trai của hắn mới có thể nhàn nhã như vậy.


Hoàng Lăng nghĩ hôm nay nhất định phải giết được cái tên Vô Danh này, nếu không để cho hắn sau này có cơ hội phát triển nhất định sẽ mối nguy lớn với hai anh em hắn, rất có thể là uy hiếp tới tính mạng.

Vô Danh nghe Hoàng Dương nói vậy thì cười khẩy một cái:

- Ngươi nói cái gì cơ, ta không biết ngự đao chiến đấu á, ngươi nghĩ chỉ có mình người biết thôi hay sao. Ngự đao chiến đấu cái này không phải rất dễ dàng hay sao, cái này ta cũng làm được.

Nói xong Vô Danh liền đưa thanh đao lên, sau đó hắn dùng thần thức của mình điều khiển Nguyệt Đao. Mà Nguyệt Đao sau khi nhận được lệnh của Vô Danh thì cũng liền bay lên trên không trung. Vô Danh thấy vậy thì liền cười một cái, sau đó liền cho Nguyệt Đao bay vòng vòng quanh đầu biểu diễn cho hai anh em nhà kia xem.

- Cái gì, sao có thể??

Hoàng Dương và Hoàng Lăng sau khi nhìn thấy một màn này cũng rất là kinh ngạc, không ngờ Vô Danh cũng có thể ngự đao. Mà trong mắt của Hoàng Lăng cũng không chỉ có sự kinh ngạc mà trong đó còn kèm theo sát khí lưu động.


Hoàng Lăng hắn không có ngốc như vậy, hắn biết vừa nãy khi Vô Danh còn đang giao đấu với em trai của hắn thì vẫn chưa biết ngự đao, hắn bây giờ cũng đã hiểu tại sao vừa nãy Vô Danh cũng không có dùng đao kỹ tấn công Hoàng Dương em trai của hắn rồi. Bởi vì có lẽ lúc đó tên Vô Danh đang rơi vào trạng thái cảm ngộ cho nên không có dùng pháp kỹ đánh ra những luồng đao khí kia. Mà sau khi Vô Danh rời khỏi trạng thái cảm ngộ đó thì có lẽ hắn cũng đã biết được cách dùng thần thức để ngự đao rồi.

Hoàng Lăng không hề che giấu sát khí của mình, Vô Danh này thực sự quá nguy hiểm, hắn bây giờ phải giết tên này ngay lập tức.

Hoàng Lăng không che giấu sát khí mà để lộ nó ra một cách lộ liễu cho nên Vô Danh cũng cảm nhận được một ánh mắt đầy sát khí đang nhìn tới phía hắn. Vô Danh nhàn nhạt liếc mắt qua Hoàng Lăng, nhìn đôi mắt kia của Hoàng Lăng có lẽ sẽ rất nhanh động thủ với hắn, cho nên hắn sẽ không bị động ứng chiến nữa. Vô Danh lùi nhanh người lại, hắn dùng thần thức điều khiển Nguyệt Đao, sau đó dùng linh lực của mình điều khiển đao khí, rất nhanh sáu đao khí đã được hình thành. Sau đao khí này nhìn giống hệt như đao chính, thần niệm vừa động, Vô Danh liền chém ra một đao phóng tới phía Hoàng Dương.

Nguyệt Đao cùng với sáu đao khí được hình thành liền theo lệnh của Vô Danh đánh tới phía Hoàng Dương. Bảy luồng đao quang xé gió mà phóng tới với tốc độ rất nhanh.

Vô Danh đoán Hoàng Lăng kia nhất định cũng có phi kiếm, em trai của hắn có thì hắn không thể nào không có được. Cho nên sau khi hắn chém một đao này về phía Hoàng Dương chắc chắn Hoàng Lăng sẽ lấy phi kiếm ra chặn lại một đao này của hắn. Cho nên hắn phải tận dụng một chút thời gian mà chạy tới hẻm vực kia.

Hoàng Dương nhìn thấy một đao đầy uy mãnh kia của Vô Danh chém tới còn mang theo sáu luồng đao khí thì liền cả kinh, không biết phải ứng phó với một đao này như thế nào.

Mà ngay lúc Hoàng Dương đang không biết phải ứng phó với một đao này như thế nào thì Hoàng Lăng liền tế xuất phi kiếm của mình ra, sau đó liền hướng phi kiếm về phía trước người Hoàng Dương đón đỡ lấy một đao đầy uy mãnh kia.

Phi kiếm của Hoàng Lăng di chuyển giống như tạo thành một màn chắn phía trước người Hoàng Dương, sau đó liền cản lại bảy luồng đao quang đang phóng tới. Sáu luồng đao khí cùng với Nguyệt Đao va vào màn chắn kiếm khí kia thì liền dừng lại giằng co. Những tiếng đùng đùng va chạm cứ liên tiếp vang lên. Vì tu vi giữa hai người chênh lệch những ba cấp, cho nên một kiếm kia của Hoàng Lăng vừa vặn có thể cản lại được một đao vừa nãy của Vô Danh.


Thấy Nguyệt Đao của mình bị đánh bật lại Vô Danh cũng không có vẻ gì giống như là thất vọng, dù sao cái này coi như cũng nằm trong tính toán của hắn, hắn cũng chỉ muốn mượn một đao này cản lại hai người kia mà thôi, như vậy thì hắn cũng sẽ có thời gian để chạy tới hẻm vực kia.

Hoàng Lăng cũng đoán ra ý đồ của Vô Danh nhưng hắn cũng không thể nào không giúp em trai mình cản lại một đao vừa nãy được. Thấy Vô Danh xoay người bỏ chạy Hoàng Lăng liền nhảy lên phi kiếm đuổi theo.

Phi hành bằng phi kiếm cũng chính là một trong những công dụng của thần thức mang lại, trong trường hợp không có pháp bảo phi hành thì dùng phi kiếm chính là một sự lựa chọn không thể tốt hơn.

Mà Vô Danh thấy Hoàng Lăng và Hoàng Dương có thể cưỡi kiếm bay đi như vậy thì cũng rất là ngạc nhiên. Nhưng sự ngạc nhiên đó cũng rất nhanh đã thu lại, bởi vì cũng không phải chỉ có mình bọn Hoàng Lăng và Hoàng Dương mới biết ngự kiếm hành không, cái này hắn cũng có thể làm được, chẳng phải chỉ là dùng thần thức điều khiển thôi hay sao...

Cho nên Vô Danh cũng không chịu kém cạnh, thân hình liền nhảy một cái đã ở trên lưỡi đao của Nguyệt Đao sau đó liền ngự đao mà bay đi.

Sau khi Vô Danh ngự đao bay đi thì hắn mới biết việc này hao tốn thần thức một cách đáng sợ, nếu như thần thức không đủ, thì có lẽ bản thân sẽ rơi từ trên cao xuống mất.

Mọi người đi qua nhớ để lại một like ủng hộ tác nha.

Giống như hôm qua tác nói...hôm nay có 5c và đã up đầy đủ 5c nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui