Đại Ma hung danh ở Ma Vực nhiều người biết tới, tên này nổi tiếng sát tinh tàn nhẫn, quanh năm giết chóc, thiếu nhất bây giờ chính là hơi thở của nữ nhân. Ngay khi hắn nhìn thấy ở đây có nhiều mỹ nhân tới như vậy thì trong đầu sớm đã chứa đầy tà niệm. Hắn còn đang định tiến lên bắt tới ả nữ nhân hồ tộc kia thì liền nghe thấy giọng nói của Vô Danh, một câu này khiến cho hắn dừng lại bước chân của mình, trong lòng cũng là cực kỳ tức giận. Đại Ma khuân mặt lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt của hắn nhìn Vô Danh đầy sát khí, gằn giọng nói:
- Được, được, được. Tiểu tử ngươi miệng lươi rất giỏi, để ta xem xem ngươi còn có thể cứng miệng tới bao giờ.
Vô Danh nghe thế thì chỉ cười, giọng nói bình thản của hắn truyền ra:
- Ngươi sủa rất tốt, bây giờ chỉ cần dám đi tới đây thì ngươi đủ tư cách làm chó canh cổng cho ta.
Đại Ma nghe vậy thì trợn trừng mắt, hắn còn đang định nói cái gì thì liền bị Liễu Sinh Đạo Mạo đưa tay ra ngăn cản. Liễu Sinh Đạo Mạo nói với Đại Ma:
- Ngươi lui xuống đi, ngươi không phải đối thủ của hắn, nói nhảm cùng hắn có ích gì. Việc này để cho ta giải quyết.
Liễu Sinh Đạo Mạo trước giờ khuân mặt vẫn thâm trầm, hắn lúc này đột nhiên tiến lên một bước rồi hướng về phía Vô Danh nói:
- Vị đạo hữu này không biết xưng hô thế nào, ta là Liễu Sinh Đạo Mạo, chắc ngươi cũng từng nghe qua tên của ta.
Vô Danh từ đầu tới cuối vẫn một mực chú ý tới tên nam tử trẻ tuổi mặc đạo bào này. Sau khi nghe thấy đối phương xưng hồ danh tính thì hắn cũng mới chậm rãi nói:
- Ta là Vô Danh. Tên của ngươi ta cũng còn chưa có nghe qua.
Liễu Sinh Đạo Mạo nghe thấy Vô Danh nói chưa từng nghe qua tên của hắn thì chỉ hơi nhíu mày lại, chẳng lẽ tên tuổi của hắn còn không có nổi như vậy, hay là vẫn còn có người không biết tới hắn. Liễu Sinh Đạo Mạo trong lòng thầm nghĩ, hắn hỏi đối phương có hay không nghe qua danh tính của mình chủ yếu cũng là để dò xét xem phản ứng của đối phương. Thế nhưng đối phương đến một cái nhăn mày cũng không có chứ đừng nói gì tới ngạc nhiên hay thế nào khác, điều này chứng tỏ một điều rằng Vô Danh thật sự chưa có nghe qua tên của hắn.
Liễu Sinh Đạo Mao trong lòng thầm nghĩ đối phương dù là người của Cổ Vực hay là Tam Sinh tiểu thế giới tu sĩ thì nhất định cũng sẽ từng nghe qua tên của hắn. Nếu là một người ở trong Tam Sinh tiểu thế giới, vậy người này nhất định là một tên mắt đặt ở trên trán, coi thường người khác. Đối phó với những kẻ như vậy thì cũng không có cái gì khó khăn.
Thế nhưng mà Liễu Sinh Đạo Mạo thấy người này từ đầu tới cuối gương mặt cũng khá là bình tĩnh, không giống một tên tự cao tự đại, lại càng không thể là người của Tam Sinh tiểu thế giới. Đối phương có thể thật sự chưa từng nghe thấy danh tự của hắn, và cũng thật sự không cần phải sợ hắn.
Liễu Sinh Đạo Mạo trong lòng thầm khẳng định suy nghĩ của mình, kẻ địch trước mắt này rất có thể là không đơn giản, một mình hắn thì có thể không nắm chắc, nhưng nếu như có thêm mấy người đằng sau thì có lẽ cũng không cần phải quá lo lắng về đối phương.
Liễu Sinh Đạo Mạo cũng là âm thầm phán đoán tu vi của Vô Danh, nếu Vô Danh không phải là người của Tam Sinh tiểu thế giới thì nhất định tu vi cũng sẽ không quá mức kinh người, kết hợp với tuổi của hắn thì cũng là chỉ tầm mười bảy tuổi mà thôi, một người chỉ ngần đó tuổi lại không phải người của Tam Sinh tiểu thế giới thì nhất định tu vi không thể quá cao được, thậm chí còn thấp hơn hắn. Nhưng Liễu Sinh Đạo Mạo cũng không quá chắc chắn với suy đoán của mình, hắn thấy đối phương rất là bình tĩnh, vậy điều gì khiến cho hắn bình tĩnh như vậy, hắn dựa vào thủ đoạn gì để có thể đối phó lại được nhiều người vây công đây.
Liễu Sinh Đạo Mạo trong lòng không ngừng suy nghĩ, nếu không phải hắn đã nhận lời tới đây thì hắn nhất định sẽ không vội vàng động thủ, mà nhất định phải xem xét kĩ lưỡng một phen, hắn tính cách từ nhỏ đã rất cẩn thận, lại qua nhiều năm chém giết bên ngoài nữa, cho nên lần này hắn không thể không tính toán cho thật kĩ.
Liễu Sinh Đạo Mạo sũy nghĩ cực kỳ nhanh, đối với câu trả lời của Vô Danh hắn cũng không để ở trong lòng, hắn nói:
- Ngươi chưa có nghe qua tên của ta vậy cũng không có gì lạ. Ta là rất để ý tới cô gái bên cạnh ngươi, ta nhìn nàng rất vừa mắt, ngươi có thể hay không để lại nàng cho ta.
Vô Danh khuôn mặt bên ngoài luôn biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn sớm đã lạnh như băng, hắn không thích người khác đánh chủ ý lên người đạo lữ của hắn, ngay cả nói đùa thì cũng đừng làm. Vô Danh lạnh giọng nói:
- Ta tất nhiên sẽ không nhường đạo lữ của mình cho người khác. Nàng là người ta yêu quý, nếu ngươi muốn cướp nàng đi, vậy ngươi nhất định phải bỏ lại thứ ngươi yêu quý nhất.
Nguyệt Nhi ở bên cạnh nghe Vô Danh nói vậy thì cũng không có phản ứng cái gì, nàng hiểu ý nghĩa câu nói của Vô Danh, thậm chí trong lòng nàng còn cảm thấy ấm áp.
Liễu Sinh Đạo Mạo đương nhiên cũng nghe hiểu lời của Vô Danh, đối phương hẳn là muốn nói hôm nay nhất định hắn phải bỏ mạng ở lại chỗ này. Liễu Sinh Đạo Mạo tính toán một hồi, hôm nay hắn nhất định phải đánh một trận, hắn không tin đối phương ở dưới gần mười tên Nguyên Anh vây công còn có thể trở tay kịp. Liễu Sinh Đạo Mạo khóe miệng nhếch lên một nụ cười, hắn lạnh lùng nói:
- Vậy Liễu Sinh Đạo Mạo ta hôm nay cũng muốn nhìn xem, ngươi có thể hay không bỏ lại thứ mình yêu quý nhất.
Liễu Sinh Đạo Mạo biết Vô Danh không đơn giản về sau liền không muốn một mình đối phó với Vô Danh, đám người kia cũng là được Tam Ma mời đến, vậy nhất định phải để cho bọn hắn xuất ra một chút khí lực. Liễu Sinh Đạo Mạo ngựng trọng nói:
- Người này không đơn giản, mọi người cùng lên đi.
Liễu Sinh Đạo Mạo nói xong thì liền là cái người đầu tiên xông lên trước, cây phất trần trong tay lập tức hóa thành một đạo bạch mang đánh về phía Vô Danh. Nếu như nhìn kĩ có thể thấy đạo bạch mang này là được tạo thành bởi vô số sợi tơ trắng cực kỳ mỏng manh, nhưng chúng lại rất là chắc chắn và sắc bén.
Liễu Sinh Đạo Mạo vừa mới ra tay thì Tam Ma phía sau cũng đồng thời xông lên, sau đó là sáu tên Nguyên Anh tầng một còn lại.
Hồ Thanh Thanh sớm đã ngứa mắt tên Đại Ma kia, nàng cũng lập tức rút ra kiếm của mình sau đó hướng tới tên Đại Ma hét to:
- Tên súc sinh, hôm nay bản cô nương nhất định phải dạy cho ngươi một bài học.
Nguyệt Nhi cũng không có đứng nhìn, nàng lập tức phóng về phía hai tên Nhị Ma và Tam Ma mà đánh, nàng tự tin bản thân có thể xử lý hai tên này, đồng thời giảm bớt một chút gánh nặng cho Vô Danh.
Lúc này chỉ còn lại Vũ Thủy Yên là vẫn đứng yên, nàng thế nhưng mới chỉ có tu vi Trúc Cơ, hiển nhiên không thể cùng những người này đánh lộn, chính vì thế nàng quyết định lùi lại phía sau.
Vô Danh thấy Liễu Sinh Đạo Mạo đánh ra một đạo bạch mang tấn công về phía hắn thì hắn lập tức lấy ra Khai Thiên Dạ Đao bổ ra một nhát, một đao hết sức bình thường.
Đao mang màu đen mờ nhạt của Vô Danh chạm vào đạo bạch mang của Liễu Sinh Đạo Mạo thì lập tức đánh cho đạo bạch mang kia vỡ ra thành từng mảnh nhỏ sau đó tiếp tục tấn công về phía của Liễu Sinh Đạo Mạo.
Liễu Sinh Đạo Mạo lúc này cũng tùy ý vẩy ra cây phất trần đánh tan đạo đao mang kia. Cây phất trần trong tay hắn lập tức biến ra lớn hơn, lúc này lại tiếp tục hóa thành vô số sợi tơ trắng mỏng manh đánh về phía Vô Danh, tơ trắng hóa thành những đạo bạch mang liên miên giống như là ánh sáng mặt trời xuyên thẳng về phía Vô Danh, giống như muốn khóa chặt lấy hắn.
Mà đúng lúc này, sáu tên Nguyên Anh tầng một cũng đã tế ra pháp bảo của mình tấn công về phía Vô Danh rồi. Vô Danh lúc này cũng không quá nao núng, hắn vẫn giữ được bình tĩnh. Ngay lập tức xung quanh hắn liền xuất hiện bốn ngàn ba trăm bảy mươi tư thanh đao. Toàn bộ bốn ngàn ba trăm bảy mươi tư thanh đao này lập tức bay về phía trước sau đó khóa lại bảy người Liễu Sinh Đạo Mạo vào bên trong.
(Các vị bằng hữu đi qua liền để lại một like ủng hộ tác với nha.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...