Vô Danh thu thập linh thảo phương pháp có chút khác biệt so với những người khác, thần niệm của hắn được cô đọng tương đối mạnh mẽ, không lâu trước đó tại Liên Đao Tông còn học được thủ đoạn thần niệm công kích, cho nên mỗi lần hắn thu thập linh thảo thì chỉ cần ý niệm vừa mới xuất ra thì thần niệm lập tức giống như thanh đao lớn xới lên từng tấc đất sau đó đem toàn bộ linh thảo rơi vào trong dược viên giới chỉ của hắn.
Vô Danh vừa mới đi lên trên cao hơn một chút, hắn lập tức cảm nhận được sát khí phát ra từ những vết nứt đã lớn hơn rất nhiều, hắn cũng bắt đầu cảm nhận được áp lực mà nó mang lại. Tuy nhiên điểm này sát khí vẫn chưa đủ để cho hắn phải xuất đao.
Vô Danh thần niệm lại một lần nữa phóng ra cuốn lại gần trăm gốc linh thảo cấp bốn vào trong dược viên giới chỉ, trong dược viên giới chỉ của hắn lúc này đã trồng rất nhiều linh thảo rồi. Vô Danh thần niệm lại tiếp tục phóng ra, một mẻ lớn linh thảo lại bị hắn thu vào.
Nguyệt Nhi lúc này khuân mặt cũng đã trắng bệch, trên miệng còn có vết máu chảy ra, thế nhưng nàng vẫn cố gắng chịu đựng sát khí ập tới, nàng không thể bỏ qua cảm ngộ kiếm ý ở trong những vết nứt này.
- Phốc!
Nguyệt Nhi tay vừa mới chạm vào một vết nứt, miệng nàng lập tức phun ra một ngụm máu, y phục màu trắng cũng đã nhuộm đỏ phía trước ngực, nhưng Nguyệt Nhi vẫn kiên trì chạm tay tới chỗ vết nứt để có thể cảm ngộ sâu sắc hơn kiếm ý bên trong. Chỉ cần nàng không bị sát khí trong này đánh bay thì nàng vẫn có thể tiếp tục chịu đựng được.
Vô Danh ngược lại cũng không quá lo lắng cho Nguyệt Nhi, đối với hắn đây là điều Nguyệt Nhi cần phải trải qua, chỉ có như vậy nàng mới có thể thu hoạch được thành tựu cho mình, hắn có thể đi tới con đường ngày hôm nay cũng chính là do hắn đã từng kiên trì như vậy.
Vô Danh lại một lần nữa thu một mẻ lớn linh thảo cấp bốn, thấy xung quanh linh thảo đã bị hắn hái đi rất nhiều thì mới lại tiếp tục đi lên phía trên. Vô Danh vừa mới đi tới chỗ có linh thảo cấp năm thì hắn lập tức cảm nhận được trong ngực một trận nhộn nhạo. Vô Danh thầm than sát khí nơi này quả thực là hơi mạnh một chút, khiến cho hắn xém chút nữa liền phun ra một búng máu.
Vô Danh lại chậm rãi đi về phía trước, hắn không có thu lại linh thảo vội, bởi vì nếu như hắn mà phóng thần niệm ra thì cũng rất có thể khiến cho bản thân ở địa phương này bị thương, như thế rất là không cần thiết.
Vô Danh thấy vết nứt phía trước là dấu vết của trường thương đánh vào, đây là một vết nứt cực kỳ sâu và dài. Hắn nếu như cố chấp thu lại linh thảo ở chỗ này, vậy cũng chỉ có thể thu lại một chút linh thảo ở ven chỗ vết nứt chứ không thể ở bên trong vết nứt thu hoạch. Linh thảo phía trong vết nứt còn muốn cao cấp hơn linh thảo ở bên ngoài vết nứt nhiều lắm.
Vô Danh lúc này cũng là nhìn thấy có hơn chục gốc Thạch Bì Thảo, Ám Hoa Song Diệp Thảo cũng có tới gần năm mươi gốc, ngoài ra còn có Xích Diệp Huyết Hoa, Tử Văn Tam Điệp Thảo. Rất nhiều linh thảo cấp năm, Vô Danh nhìn thôi cũng thấy thèm.
Vô Danh thần niệm từ từ thẩm thấu vào sâu trong chỗ vết rách để cảm nhận sát khí, lúc đầu hắn không dám tiến vào sâu bên trong mà chỉ ở bên ngoài từ từ cảm ngộ. Tại phía ven miệng vết nứt thần niệm của Vô Danh liên tục ở đó đảo qua, khuân mặt của hắn cũng là từ từ trở nên trắng bệch. Thế nhưng Vô Danh lúc này cũng không hề quan tâm, hắn chỉ một mực đặt tâm vào việc cảm ngộ thương ý ở trong đó.
Vô Danh hắn mặc dù tu luyện đao đạo, thế nhưng dù là đao ý, kiếm ý, thương ý, ngũ hành ý cảnh các loại cũng đều giống nhau là một loại ý cảnh. Cảm ngộ thương ý thì cũng là hắn đang cảm ngộ đao ý mà thôi. Vô Danh lúc này dựa vào Vô Cực Luyện Thể vận chuyển mà chống đỡ sát khí, theo thời gian dài cảm nhận hắn liền thấy hình như bản thân vừa bắt được một thứ gì đó như có như không, rất là không rõ ràng.
Nhưng mà dù sao hắn cũng đã bắt được một chút ý cảnh trong đó, chỉ cần hắn tiếp tục cảm ngộ thì hắn tin mình có thể nhào nặn được toàn bộ ý cảnh bên trong vết nứt. Từng luồng sát khí cứ thế thẩm thấu vào trong cơ thể của Vô Danh giống như muốn ăn mòn hắn, thế nhưng dưới sự vận chuyện liên tục của Vô Cực Quyết, vũ trụ mạch lạc của hắn liền trực tiếp thôn phệ những luồng sát khí này. Điều này khiến cho Vô Danh càng cảm thấy mừng rỡ, bởi vì hắn rõ ràng cảm thấy bản thân bắt được nhiều hơn một loại ý chí.
Vô Danh lần này dừng hẳn lại việc vận chuyển Vô Cực Luyện Thể Quyết, hắn quyết định đi vào sâu bên trong miệng vết nứt. Vô Danh vừa mới đi được một đoạn, hắn lập tức phun ra một búng máu, cả người cũng là tái nhợt hẳn đi.
Mặc dù sát khí này rất mạnh, thế nhưng Vô Danh cũng rất là cố chấp, hắn lại tiếp tục đi sâu hơn một chút, và hắn lại tiếp tục phun ra một búng máu.
- Phốc!
Vô Danh vừa mới phun ra một ngụm máu lớn thì lập tức cảm thấy choáng váng, hai chân run rẩy liêu xiêu giống như say rượu đổ ầm ra sau, đè lên một mảng linh thảo, người khác mà nhìn thấy chắc chắn sẽ chửi hắn tên phá hoại.
Thế nhưng Vô Danh lúc này nào có rảnh rỗi để quan tâm đống linh thảo ấy, hắn chỉ một mực chú ý cảm ngộ thương ý bên trong vết rách mà thôi. Vô Danh dựa vào sự cố gắng của mình, lúc này hắn đã bắt được một loại ý chí kiên cường vượt qua hoàn cảnh từ trong vết nứt kia. Cảm nhận của hắn ngày một rõ ràng hơn, ngày một có hình dáng hơn.
Vô Danh lại tiếp tục đứng dậy đi về phía trước, hắn mặc cho sát khí không ngừng đánh vào trên cơ thể của mình, nếu hắn muốn cảm ngộ ý cảnh trong vết nứt này, vậy hắn bắt buộc phải nhập cảnh, hắn cũng phải có một loại ý chí kiên cường vượt qua khó khăn, nếu không hắn vô pháp cảm nhận trong đó ý cảnh.
- Phốc!
Vô Danh vừa mới tiến sâu hơn một chút, hắn lập tức bị luồng sát khí ập tới sau đó đánh bay ra phía sau. Vô Danh hai mắt vẫn nhắm lại, hắn lại tiếp tục đi về phía trước, mặc cho linh thảo bị hắn dẫm nát không ít. Vô Danh lúc này không hề quan tâm, trong đầu của hắn chỉ có duy nhất một ý niệm, đó chính là cảm ngộ ý cảnh bên trong vết nứt.
Một con đường vô hình giống như được Vô Danh mở ra, hắn cứ theo con đường này tiến về phía trước, nhưng hắn vừa mới đi xa hơn một chút thì lại bị đánh bay ra phía sau. Dần dần con đường này cũng đã được nhuộm đỏ màu máu của hắn.
Lúc này những người ở một phía khác trên sườn núi cũng đã nhìn thấy động tĩnh phát ra nơi Vô Danh đang đứng. Có người tức giận nói:
- Sao hắn lại có thể làm như thế cơ chứ, dĩ nhiên nhiều linh thảo cấp năm bị hắn dẫm nát như vậy.
- Ngươi quản được hắn sao, ta thấy hắn chính là một tên điên a, linh thảo này mỗi một gốc đều hết sức trân quý, hắn dĩ nhiên còn không có thèm quan tâm.
Có người mắng chửi thì cũng có người khen, một tên nam tử đang cố gắng chống đỡ sát khí cũng là kinh dị kêu môt tiếng:
- Ta thì thấy người này không có đơn giản a, hắn đi tới nơi cao như vậy mà còn có thể chống đỡ được sát khí, ngay cả pháp bảo cũng không cần tế ra.
- Vậy mới nói kẻ này chính là một tên điên, nếu bình thường thì đã không làm như thế.
Vô Danh lúc này cũng chẳng quan tâm cái gì, hắn chỉ một mực muốn nhào bắt ý cảnh ở trong đó, hắn cứ tiến lên rồi lại bị đánh bay ra phía sau, lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.
Nguyệt Nhi ở phía sau khuân mặt cũng là tái nhợt, nàng cũng hành động không khác gì Vô Danh, cứ liên tục tiến về phía vết nứt rồi đặt tay lên cảm nhận. Y phục của nàng đã bị đánh rách không ít chỗ rồi.
Vô Danh lúc này mơ hồ bắt được hình dáng của một thứ gì đó, giống như là hoa mà lại không phải là hoa, mơ mơ màng màng không rõ hình dáng. Thế nhưng Vô Danh biết được nó nhất định có hình dáng, chỉ là hắn không thể nắm bắt được hình dáng của nó mà thôi. Vô Danh biết thứ mà hắn đang cố gắng nắm bắt có hình dáng rất đẹp. Vô Danh thầm hỏi, chẳng lẽ nó là một bông hoa sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...