Vô Danh ý niệm vừa mới xuất ra, toàn bộ hơn bốn ngàn sĩ binh cổ liền theo lệnh của hắn công kích về phía thạch môn. Bốn ngàn sĩ binh cổ này toàn bộ đều công kích theo trận kỳ của Vô Danh đính ở phía trên thạch môn, sĩ binh cổ vừa công kích tới liền khiến cho hộ trận của thạch môn rung động liên tục.
- Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Sĩ binh cổ vừa mới tấn công lên phía trên thạch môn thì liền lập tức kích phát giảo sát trận ở bên trong, ngay lập tức có rất nhiều nhận mang từ bên trong thạch môn bắn ra. Toàn bộ những nhận mang này đều rơi vào trên sĩ binh cổ.
Thế nhưng mà sĩ binh cổ tiếp nhận công kích của nhận mang thì chỉ bị cắt đi một vài bộ phận hoặc là để lại một vết rách sâu, còn lại đều không ảnh hưởng gì tới sĩ binh cổ, nó vẫn có thể tiếp tục công kích lên phía trên hộ trận.
Thế nhưng dưới sự công kích dày đặc của nhận mang, có những sĩ binh cổ lập tức bị đánh vỡ đan điền hoặc là bị tấn công vào quân văn ở trên trán, điều này khiến cho những sĩ binh cổ này trực tiếp tan biến, lập tức hóa thành một viên cổ linh đan rơi xuống mặt đất.
Vô Danh nhìn sĩ binh cổ công kích thạch môn thì thở phào một hơi, quả nhiên là sử dụng sĩ binh cổ rất là tiết kiệm sức lực, lại không hề gây ra tổn thương tới bản thân. Những sĩ binh cổ này chỉ khi bị đánh vào những chỗ yếu hại thì mới bị xử lý, còn không thì nó vẫn có thể tiếp tục nhận lệnh tấn công lên thạch môn.
Mà dưới nhận mang công kích liên miên được giảo sát trận tạo ra kia cũng khiến cho da đầu của Vô Danh cảm thấy tê dại, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng không nguyện ý đi công kích cái thạch môn hộ trận này. Dường như theo số lượng người công kích tăng lên thì nhận mang cũng lại phóng ra nhiều hơn, số lượng sĩ binh cổ của Vô Danh cũng là đang theo thời gian giảm bớt.
- Răng rắc!
Rốt cục sau ba canh giờ, dưới sự công kích liên tục của hàng ngàn sĩ binh cổ, thạch môn hộ trận cũng có dấu hiện bị đánh ra một đầu vết nứt. Vô Danh nhìn thấy đầu vết nứt này thì lập tức vui mừng, suốt ba canh giờ như thế điều khiển sĩ binh cổ, thần niệm của hắn cũng tiêu hao rất là nhiều khiến cho tinh thần của hắn có chút mệt mỏi.
Đúng lúc này Vô Danh đột nhiên nghĩ ra một cái ý tưởng, tại sao hắn không vận chuyển Vô Cực Hóa Thần rèn luyện thần niệm, đây chẳng phải là một cái cơ hội tốt thì là gì. Vô Danh nghĩ vậy liền lập tức một bên ra lệnh cho sĩ binh cổ một bên rèn luyện thần niệm, ngay lập tức hắn liền cảm nhận được thần niệm của bản thân rất nhanh liền khôi phục lại một chút, mà thần niệm còn có dấu hiệu mạnh lên.
Vô Danh lại ném ra một viên trận kỳ sau đó điều khiển sĩ binh cổ công kích vào vị trí mà hắn vừa mới ném trận kỳ, sau hai canh giờ tiếp theo thì thạch môn hộ trận lại xuất hiện thêm rất nhiều vết nứt.
Mà đúng lúc này, ở bên ngoài Nguyệt Nhi cùng Vũ Thủy Yên đã sớm làm xong đăng ký cho hơn năm trăm tu sĩ, toàn bộ đều đang chờ đợi Vô Danh. Bọn họ đã chờ ở đây gần một ngày thời gian rồi, nhưng không thấy bất kể động tĩnh gì đến từ Vô Danh, mọi người trong lòng cũng có chút sốt ruột. Lúc này có một cái tu sĩ không nhịn được nói:
- Nguyệt đạo hữu, không biết rốt cuộc Vô đạo hữu là ở trong đó làm cái gì, chúng ta thế nhưng đã chờ ở đây gần một ngày thời gian rồi.
Nguyệt Nhi cũng biết những người ở đây hẳn cũng đang rất là sốt ruột, nàng đồng dạng cũng có cảm giác ấy, thế nhưng nàng cũng không biết là Vô Danh đang làm cái gì, cũng chỉ có thể giống như mọi người ở đây yên lặng chờ đợi. Nguyệt Nhi lúc này mới nhẹ nhàng hướng tu sĩ kia giải thích một câu:
- Mọi người không cần lo lắng, ta nghĩ Vô Danh huynh ấy đang tìm cách phá mở hộ trận thạch môn, mong mọi người đừng sốt ruột.
Hơn năm trăm tu sĩ ở đây nghe Nguyệt Nhi nói vậy thì cũng chỉ có thể gật đầu coi như đã hiểu sau đó lại tiếp tục chờ đợi.
Vô Danh cũng đã sớm biết bên ngoài mọi người đang chờ hắn, thế nhưng hắn còn chưa có mở ra được hộ trận thạch môn, nhưng mà cái này sớm muộn hắn cũng có thể mở ra tới, cái hắn cần bây giờ chính là thời gian.
Vô Danh trong suốt quãng thời gian này thần niệm tiêu hao rất nhiều, nếu không phải hắn còn có Vô Cực Hóa Thần Quyết hỗ trợ thì thần niệm của hắn cũng sớm đã cạn kiệt, cơ thể cũng không thể nào tiếp tục chịu đựng được sự dày vò này.
- Răng rắc!
Vô Danh vừa mới nghe thấy cái âm thanh này, trong lòng hắn lập tức vui mừng, hắn không còn để ý tới cảm giác mệt mỏi mà bản thân đang phải chịu, hắn chỉ điên cuồng thúc giục sĩ binh cổ đánh vào bên trên thạch môn hộ trận.
- Rầm! rầm! rầm!
Liên tiếp là những tiếng rầm rầm vang lên, thạch môn hộ trận này sớm đã bị Vô Danh đánh ra rất nhiều vết nứt, chỉ là nó cũng không có đơn giản như vậy, mặc dù bị đánh nứt nhiều như thế nhưng nó cũng chưa có sụp đổ xuống.
Sắp được rồi, Vô Danh nói thầm trong lòng. Chỉ cần không tới năm phút nữa thạch môn hộ trận này sẽ bị đánh ra một đầu vết rách đủ để cho hai người đi qua cùng lúc. Trên trán của Vô Danh cũng đã lấm tấm mồ hôi, suốt một thời gian dài như vậy điều khiển sĩ binh cổ, hắn cũng rất là mệt mỏi. Nhưng dưới sự trợ giúp của Vô Cực Hóa Thần Quyết, thần niệm của hắn đã trở nên mạnh hơn rất nhiều.
Đúng lúc này Vô Danh đem ra mấy miếng trận kỳ ném ra xung quanh, sau đó hắn lại điên cuồng thúc giục sĩ binh cổ công kích vào bên trên thạch môn hộ trận. Một tiếng nứt vỡ răng rắc kéo dài vang lên, Vô Danh biết thạch môn hộ trận đã bị hắn phá vỡ. Vô Danh lập tức thu lại toàn bộ sĩ binh cổ cùng với cổ linh đan rơi ở trên mặt đất vào trong Bạch Đế Ấn. Đồng thời hắn cũng bỏ đi trận pháp bên ngoài sau đó lớn tiếng nói:
- Thạch môn hộ trận đã bị ta phá vỡ, những ai có vé vào cửa mau mau tiến vào bên trong.
Mọi người nghe thấy âm thanh này của Vô Danh vọng ra thì lập tức chú ý, sau đó thấy thạch môn quả thực bị đánh ra một đầu vết nứt đủ cho hai người đi vào thì lập tức điên cuồng xông tới. Ai ai cũng sợ mình tiến vào chậm bị người ta lấy mất hết đồ tốt. Vô Danh lại một lần nữa truyền tới âm thanh:
- Mọi người hãy xếp thành hàng đi vào, đừng có chen lấn, kẻ nào chen lấn lập tức bị tước đoạt quyền đi vào trong thạch môn.
Vô Danh âm thanh mười phần nghiêm nghị nói ra, trong giọng nói của hắn có một loại cảm giác cực kỳ dứt khoát, nếu thật sự có kẻ chen lấn mà nói, thật sự có thể bị hắn loại ra tới. Mọi người vừa mới nghe thấy Vô Danh yêu cầu xếp hàng, nào có ai dám không nghe lời hắn, chỉ cần lệch một phát thôi là không còn gì hết.
Mỗi một người chuẩn bị vào cửa đều phải đưa vé ra cho Vô Danh kiểm tra, Vô Danh thần niệm cũng quét rất nhanh qua những tấm vé ở trên tay của mỗi tu sĩ, hắn không có phát hiện bất kỳ cái trường hợp nào gian lận.
Lúc này ở bên tai của Vô Danh truyền tới âm thanh của Nguyệt Nhi:
- Vô Danh, cuối cùng huynh cũng mở ra thạch môn hộ trận rồi.
Vô Danh thế nhưng cũng chỉ gật đầu một cái không nói gì, hắn không có thời gian trả lời cho mấy câu hỏi như thế này. Lúc này Vũ Thủy Yên lại ở bên cạnh hỏi một câu:
- Vô Danh đại ca, huynh làm sao mở ra được thạch môn hộ trận nhanh tới như vậy?
- Ta sẽ nói vấn đề này sau. Hai người ở một bên đợi đi.
Vô Danh giọng nói có chút khẩn trương trả lời, hắn lúc này còn phải quan sát người tiến vào bên trong thạch môn, tu sĩ đi tới rất nhiều và nhanh chóng, hắn phải hết sức tập trung. Vũ Thủy Yên nghe Vô Danh nói vậy thì cũng biết hắn đang rất là bận, nàng cũng không lại tiếp tục hỏi mà chỉ yên lặng đứng ở một bên chờ đợi.
Đúng lúc này Vô Danh đột nhiên nhếch mép cười lạnh, ánh mắt của hắn cùng thần niệm lập tức khóa chặt một tên tu sĩ mặc thanh bào. Vô Danh lập tức đưa tay ra chộp một cái.
Tên tu sĩ mặc thanh bào trong lòng còn đang thầm cười thì đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn có chưa kịp phản ứng cái gì thì đã thấy một bàn tay chộp tới.
- Bành!
Vô Danh vừa mới đưa tay ra chộp một cái, tên tu sĩ mặc thanh bào kia ngay lập tức bị hắn bóp vỡ đầu. Thần niệm của hắn lập tức cuốn lấy nhẫn trữ vật của tên tu sĩ này vào trong tay. Vô Danh hừ lạnh một tiếng, trước mắt của hắn mà vẫn còn muốn gian lận sao, những kẻ như thế thì cũng chỉ có một cái chữ “chết”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...