Sau khi thanh loan đao kia tan biến mất, Vô Danh vẫn không hề có bất kì cử động gì, hai mắt của hắn vẫn nhắm nghiền, khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ suy tư. Hắn cảm nhận được sau khi thanh loan đao kia tan biến mất, nó vẫn còn để lại một chút gì đó ở bên trong thức hải của hắn.
Vô Danh thấy loại cảm giác này thật là lạ, nó hết sức mờ nhạt, như có như không, nhưng chắc chắn rằng nó vẫn luôn tồn tại, tuy không có hình dáng nhưng chắc chắn là tồn tại vật chất.
Tinh thần của Vô Danh bây giờ đang tập trung tới mức cực điểm, hắn đang lặng lẽ cảm nhận cảm giác kia. Sau một lát hắn liền nghĩ chẳng lẽ đó cũng là một phương diện của ý cảnh hay sao, những thứ tưởng vô hình nhưng rõ ràng là tồn tại vật chất.
Mặc dù Vô Danh đang cố gắng hết sức để cảm nhận cảm giác còn sót lại sau khi thanh loan đao kia chém qua, nhưng hiển nhiên loại cảm giác này quá mờ nhạt khiến cho hắn không thể nào tìm hiểu thêm được chút gì.
Nhưng đúng lúc này, Vô Danh phát hiện xung quanh hắn xuất hiện hai điểm tinh quang, chỉ thấy nó lóe lên một cái sau đó kéo theo một dải hồng mang đâm thẳng về phía hắn.
Vô Danh thần sắc không đổi, mặc cho hai dải hồng mang này tấn công về phía hắn, chỉ có thể nói rằng hai dải hồng mang này tới thật đúng lúc. Vô Danh đang muốn cảm ngộ cái cảm giác kỳ lạ ở bên trong thức hải kia, cho nên hai dải hồng mang này vừa vặn phù hợp với yêu cầu của hắn.
Hai dải hồng mang này sau khi lóe lên thì dùng một tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía mi tâm của Vô Danh. Cảnh tưởng tiếp theo không cần đoán cũng biết, hai dải hồng mang sau khi xuyên qua mi tâm của Vô Danh thì không để lại cho hắn nửa điểm vết thương mà là xuất hiện ở ngay tại bên trong thức hải của hắn, hiện ra hình dáng của hai thanh loan đao nối tiếp nhau chém xuống.
Vô Danh sau khi thấy hai điểm tinh quang lóe lên thì hắn đã có sự chuẩn bị trước, hắn lại một lần nữa chủ động ngưng tụ ra từng lớp màn chắn bằng thần niệm chồng lên nhau, nhưng tốc độ ngưng tụ này rõ ràng nhanh hơn lần trước một chút.
Hai thanh loan đao kia sau khi xuất hiện bên trong thức hải của Vô Danh thì liền kéo theo hai dải hồng mang chém xuống thức hải của hắn. Vô Danh lần này điên cuồng thúc giục thần niệm chồng lên nhau tạo thành màn chắn chống đỡ hai thanh loan đao kia chém xuống.
- Rầm…rầm…rầm..rầm…
Thanh loan đao đầu tiên vừa mới chém xuống thì liền ngay lập tức phá vỡ đi tấm màn chắn bằng thần niệm đầu tiên rồi mở ra một con đường cho thanh loan đao thứ hai đi vào. Sau đó là những tiếng vỡ tan liên tiếp phát ra từ những tấm màn chắn của Vô Danh, những tầm màn chắn này không ngừng bị thanh loan đao đầu tiên chém vỡ tan, sau đó kéo theo thanh loan đao thứ hai tiến vào.
Nếu như lần này những tấm màn chắn bằng thần niệm của Vô Danh không thể ngăn lại thanh loan đao thứ nhất ở bên ngoài thì đến khi thanh loan đao thứ hai chém xuống chắc chắn sẽ làm cho thức hải của hắn bị thương.
Vô Danh bây giờ vẫn đang không ngừng huy động thần niệm của mình tạo thành những tấm màn chắn, tốc độ hình thành đã nhanh hơn trước một chút, và rõ ràng sức phòng thủ cũng nâng cao lên rất nhiều.
- Rầm….
Cuối cùng rầm một tiếng, thanh loan đao thứ nhất sau khi chém tan một tấm màn phòng ngự bằng thần niệm nữa thì cũng theo đó mà tan biến mất, nhưng thanh loan đao thứ hai muốn chém được xuống thức hải của Vô Danh thì vẫn còn phải đi qua mười tấm màn phòng ngự nữa.
Sau khi thanh loan đao thứ nhất đã tan biến thì thanh loan đao thứ hai lại tiếp tục công kích vào bên trên tấm màn chắn, lại là những tiếng rầm rầm rung động bên trong thức hải của Vô Danh.
- Răng rắc…răng rắc…răng rắc…
Những tiếng răng rắc liên tiếp vang lên, hai tấm màn chắn bằng thần niệm chồng lên nhau đã bị thanh loan đao kia dễ dàng chém nát. Sau đó là tấm màn thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Sau khi đã chém tan năm tấm màn phòng ngự thần niệm liên tiếp, thanh loan đao kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại, nó vẫn tiếp tục chém tan tầng phòng ngự thứ sáu, thứ bảy, thứ tám.
Sau khi đã chém tan tám tấm màn phòng ngự, thanh loan đao mới có dấu hiệu chậm lại đôi chút, tuy nhiên tấm màn phòng ngự thứ chín vẫn bị thanh loan đao này xé tan thành từng mảnh vụn, tiếp tục xông vào tấm màn chắn thứ mười.
Liên tục xông qua chín cửa ải, thanh loan đao kia cũng đã mờ nhạt đi không ít. Phía trước thanh loan đao chính là tấm màn chắn thứ mười, nhưng tấm màn chắn bảo vệ cuối cùng này lại có vẻ dày hơn những tấm màn chắn ở bên ngoài.
- Rầm…rầm…rầm…răng rắc…răng rắc…răng rắc…
Mặc dù tấm màn chắn thứ mười dày hơn những tấm màn chắn phía trước, nhưng thanh loan đao kia sau một thời gian ngắn ngủi công kích cũng đã đánh tan tầng phòng ngự cuối cùng này, thế nhưng nó đã trở nên mờ nhạt lắm rồi.
Thanh loan đao thứ hai sau khi xông qua mười tấm màn chắn thì bây giờ nó trở nên trong suốt, hồng mang phía sau thanh loan đao cũng mờ nhạt tới mức muốn tiêu tán đi. Tuy nhiên nó vẫn lấy tốc độ rất nhanh chém xuống thức hải của Vô Danh.
- Phốc!
Vô Danh sau khi bị thanh loan đao này chém xuống thì không chịu được liền phun ra một búng máu, cảm giác đau đớn từ thức hải truyền tới khiến cho hai hàng lông mày của hắn phải nhăn lại.
Mặc dù bị thanh loan đao thứ hai chém vào thức hải khiến cho thức hải của hắn có đôi chút tổn thương, nhưng Vô Danh cũng không vì thế mà buồn bã, ngược lại hắn còn đang cảm thấy vui mừng.
Vô Danh cảm thấy vui mừng bởi vì sau khi hắn bị thanh loan đao kia chém xuống thì cảm giác đó lại một lần nữa hiện lên rõ ràng hơn trước. Mặc dù đó chỉ là cảm giác thoáng qua trong chốc lát giống như ảnh lửa sáng lên rồi lại vụt tắt, thế nhưng nó vẫn còn le lói đâu đó bên trong thức hải của Vô Danh.
Vô Danh lại một lần nữa ngưng thần cảm nhận, hắn đã bắt được những điểm nhỏ nhặt và đang không ngừng cảm nhận những điểm tiếp theo, nó chỉ ở đâu đó xung quanh thức hải rộng lớn của hắn mà thôi.
Mặc dù ý cảnh trong hai thanh loan đao kia như có như không, nhưng hắn chắc chắn rằng nó tuy vô hình nhưng lại là tồn tại vật chất, vì vậy nó chắc chắn có thật, không chỉ đơn thuần là một loại cảm giác thôi đâu.
Một lát sau khóe miệng của Vô Danh nhếch lên một nụ cười khó có thể phát hiện, ý cảnh nhỏ nhoi trong hai thanh loan đao vừa rồi hắn đã triệt để cảm ngộ được hết, nhưng bởi vì nó sau khi xông qua nhiều tầng phòng ngự bằng thần niệm chồng lên nhau của hắn cho nên đã không còn đầy đủ. Tuy vậy Vô Danh cũng không vì thế mà thất vọng, đối với hắn thu hoạch nhỏ nhoi này cũng đã có ích rất nhiều với hắn, chỉ cần hắn tiếp tục cảm ngộ trong những lần công kích tiếp theo thì chắc chắn có thể tổng hợp lại trọn vẹn ý cảnh ở trong đó.
Công kích bằng thần niệm khác hẳn với công kích bằng chân nguyên. Công kích bằng chân nguyên sau khi rơi vào trên thân thể thì còn có thể chống cự được, có thể chịu đựng được. Nhưng một khi bị dính một chiêu công kích bằng thần niệm thì chắc chắn tính mạng khó giữ.
Nhọc cái gân cốt thì có thể chịu đựng, đau đớn trên thân thể là dễ chịu đựng nhất, cắn răng một cái là có thể qua được, tuy nói là như vậy nhưng cũng không hề dễ dàng chút nào.
Thế nhưng thức hải bị tổn thương thì lại hoàn toàn khác hẳn, nó còn liên quan tới nê hoàn cung, nó còn liên quan tới tinh thần của tu sĩ, nó ảnh hưởng trực tiếp đến ý chí chiến đấu.
Thức hải bị tổn thương dẫn tới thần niệm cũng bị ảnh hưởng theo, tinh thần cũng từ đó mà giảm sút, ý chí chiến đấu có thể lập tức biến mất không còn. Và điều quan trọng hơn, thức hải bị tổn thương cũng chính là vết thương chí mạng lấy đi sinh mệnh. Nếu như thức hải vỡ nát sau đó thì tỉ lệ sống còn lại của tu sĩ là hết sức thấp, có thể nói là cửu tử nhất sinh. Cho dù tu sĩ này còn sống sót thì về sau cũng khỏi cần tu luyện nữa, nê hoàn cung đã hỏng rồi thì còn tu luyện gì nữa đây.
Thức hải sau khi đã bị tổn thương nặng nề thì cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tinh thần của tu sĩ, thần niệm lúc đó không thể tiếp tục sử dụng được nữa, trong đầu lúc đó sẽ liên tục truyền tới cơn đau, nếu không còn thần niệm thì làm sao có thể tiếp tục chiến đấu được, đã rơi vào thế hạ phong rồi.
Lúc đó tinh thần của tu sĩ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, ý chí chiến đấu không còn thì rất dễ lộ ra sơ hở chí mạng. Cho nên có thể thấy được tinh thần ảnh hưởng tới người ta lớn tới mức nào. Cho dù có cụt tay cụt chân, nhưng tinh thần lúc nào cũng đạt tới trạng thái cao nhất thì vẫn có thể giết chết đối thủ, nhưng cái tinh thần kia mà đi xuống thì coi như là hỏng rồi.
Trong quá khứ, tại chiến tranh thế giới thứ hai, có một người bị bắt, sau đó liền trói tay trói chân của anh ta lại, đặt anh ta nằm trên một chiếc giường. Sau đó lấy tay của anh ta ra rồi dùng dao rạch lên đó một cái và nói với anh ta rằng đã cắt cổ tay của anh ta, nhưng mà vết cắt đó không hề làm cho anh này chảy máu. Tiếp theo người kia mở vòi nước sao cho có tiếng nước nhỏ giọt vào trong một cái xô, khiến cho anh kia tưởng rằng máu của mình đang chảy xuống. Một lúc sau thì anh này chết.
Vậy vì sao mà anh này chết vậy, trên người rõ ràng không có một vết thương, nói rằng đã rạch tay của anh ta nhưng thực ra không hề làm cho chảy máu. Điều gì đã dẫn tới cái chết của người này, chẳng phải là do tinh thần của người này đã dẫn tới cái chết của người đó hay sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...